Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 236
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu:
"Nếu vậy, chuyện tên áo đen đột nhập vào nhà mình cũng có thể lý giải được rồi. Hắn muốn bắt em làm con tin để ép anh thả Vương lão đại."
Lục Trầm đồng tình:
"Anh cũng nghĩ vậy."
"Bây giờ Vương lão đại đã bị công an thành phố Đông Lăng bắt giữ rồi, vậy em chắc không còn giá trị lợi dụng nữa đúng không? Hắn sẽ không tìm đến em nữa chứ?"
Lục Trầm trầm giọng:
"Có thể là vậy, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng. Em đừng đi một mình, phải thật cẩn thận."
Cô mỉm cười trấn an anh:
"Vâng, em hiểu rồi."
"Thôi, dậy ăn sáng đi. Anh đi lấy cơm cho em."
"Vâng, anh đi đi."
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô một lần nữa trước khi rời khỏi phòng.
Tần Chiêu Chiêu ngồi dậy, nhưng vừa đứng lên, đôi chân đã mềm nhũn. Nhớ lại những gì đã diễn ra đêm qua, gương mặt cô bất giác đỏ bừng.
Cô khẽ lắc đầu, bước tới tủ quần áo, chọn một bộ trang phục thoải mái rồi ra ngoài rửa mặt trước khi vào phòng ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Trầm đã dọn sẵn bữa sáng, khi thấy cô bước vào, anh đẩy một đĩa bánh bao về phía cô:
"Anh đã hâm nóng lại đồ ăn tối qua. Để nguội rồi bỏ thì phí quá."
Cô nhận lấy chiếc bánh bao, cắn một miếng lớn, rồi phụng phịu nói:
"Đêm qua em đói muốn chết!"
Lục Trầm bật cười, ánh mắt đầy ý trêu chọc: "Sao em không nói với anh?"
Tần Chiêu Chiêu lườm anh một cái đầy nũng nịu, hờn dỗi đáp: "Nói có ích gì chứ? Đêm qua anh chẳng khác nào con sói đói mấy ngày mấy đêm, làm gì có cơ hội để em mở miệng."
Nghe vậy, nụ cười của Lục Trầm càng thêm rạng rỡ, trong mắt ánh lên vẻ đắc ý: "Em không thể trách anh được. Hai mươi sáu năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh được ‘nếm thử’, là đàn ông thì ai mà kìm lòng cho nổi? Tối nay em lại phải chịu khó một chút nhé."
Tần Chiêu Chiêu lập tức xua tay từ chối: "Không được! Em phải nghỉ ngơi vài ngày. Chân em bây giờ còn chưa đứng vững nổi đây này."
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lục Trầm cúi sát lại gần, giọng nói trầm ấm mang theo chút cưng chiều: "Yên tâm, tối nay em không cần phải động đậy, chỉ cần nhắm mắt tận hưởng thôi, mọi việc vất vả cứ để chồng em lo."
Tần Chiêu Chiêu đỏ bừng mặt, lúng túng không biết phải đáp lại thế nào. Cô biết Lục Trầm đôi khi có chút bướng bỉnh, nhưng không ngờ anh lại có thể thốt ra những lời trắng trợn như vậy.
Nhìn dáng vẻ e thẹn của cô, Lục Trầm khẽ cười, giọng nói đầy sủng nịnh: "Ăn nhiều một chút đi, bổ sung năng lượng."
Tần Chiêu Chiêu lườm anh một cái, không thèm để ý nữa, chỉ tập trung ăn cơm.
Lục Trầm nhìn cô, trong lòng ngọt ngào như mật. Giây phút này, Tần Chiêu Chiêu trong mắt anh đẹp như bông hoa rực rỡ nhất thế gian.
Sau khi trêu chọc vợ đủ rồi, anh chuyển chủ đề sang chuyện khác: "Anh thấy trên dây phơi có một bộ đồ trông không giống phong cách của em. Đó không phải là quần áo của em đúng không?"
"Nếu vậy, chuyện tên áo đen đột nhập vào nhà mình cũng có thể lý giải được rồi. Hắn muốn bắt em làm con tin để ép anh thả Vương lão đại."
Lục Trầm đồng tình:
"Anh cũng nghĩ vậy."
"Bây giờ Vương lão đại đã bị công an thành phố Đông Lăng bắt giữ rồi, vậy em chắc không còn giá trị lợi dụng nữa đúng không? Hắn sẽ không tìm đến em nữa chứ?"
Lục Trầm trầm giọng:
"Có thể là vậy, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng. Em đừng đi một mình, phải thật cẩn thận."
Cô mỉm cười trấn an anh:
"Vâng, em hiểu rồi."
"Thôi, dậy ăn sáng đi. Anh đi lấy cơm cho em."
"Vâng, anh đi đi."
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô một lần nữa trước khi rời khỏi phòng.
Tần Chiêu Chiêu ngồi dậy, nhưng vừa đứng lên, đôi chân đã mềm nhũn. Nhớ lại những gì đã diễn ra đêm qua, gương mặt cô bất giác đỏ bừng.
Cô khẽ lắc đầu, bước tới tủ quần áo, chọn một bộ trang phục thoải mái rồi ra ngoài rửa mặt trước khi vào phòng ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Trầm đã dọn sẵn bữa sáng, khi thấy cô bước vào, anh đẩy một đĩa bánh bao về phía cô:
"Anh đã hâm nóng lại đồ ăn tối qua. Để nguội rồi bỏ thì phí quá."
Cô nhận lấy chiếc bánh bao, cắn một miếng lớn, rồi phụng phịu nói:
"Đêm qua em đói muốn chết!"
Lục Trầm bật cười, ánh mắt đầy ý trêu chọc: "Sao em không nói với anh?"
Tần Chiêu Chiêu lườm anh một cái đầy nũng nịu, hờn dỗi đáp: "Nói có ích gì chứ? Đêm qua anh chẳng khác nào con sói đói mấy ngày mấy đêm, làm gì có cơ hội để em mở miệng."
Nghe vậy, nụ cười của Lục Trầm càng thêm rạng rỡ, trong mắt ánh lên vẻ đắc ý: "Em không thể trách anh được. Hai mươi sáu năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh được ‘nếm thử’, là đàn ông thì ai mà kìm lòng cho nổi? Tối nay em lại phải chịu khó một chút nhé."
Tần Chiêu Chiêu lập tức xua tay từ chối: "Không được! Em phải nghỉ ngơi vài ngày. Chân em bây giờ còn chưa đứng vững nổi đây này."
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lục Trầm cúi sát lại gần, giọng nói trầm ấm mang theo chút cưng chiều: "Yên tâm, tối nay em không cần phải động đậy, chỉ cần nhắm mắt tận hưởng thôi, mọi việc vất vả cứ để chồng em lo."
Tần Chiêu Chiêu đỏ bừng mặt, lúng túng không biết phải đáp lại thế nào. Cô biết Lục Trầm đôi khi có chút bướng bỉnh, nhưng không ngờ anh lại có thể thốt ra những lời trắng trợn như vậy.
Nhìn dáng vẻ e thẹn của cô, Lục Trầm khẽ cười, giọng nói đầy sủng nịnh: "Ăn nhiều một chút đi, bổ sung năng lượng."
Tần Chiêu Chiêu lườm anh một cái, không thèm để ý nữa, chỉ tập trung ăn cơm.
Lục Trầm nhìn cô, trong lòng ngọt ngào như mật. Giây phút này, Tần Chiêu Chiêu trong mắt anh đẹp như bông hoa rực rỡ nhất thế gian.
Sau khi trêu chọc vợ đủ rồi, anh chuyển chủ đề sang chuyện khác: "Anh thấy trên dây phơi có một bộ đồ trông không giống phong cách của em. Đó không phải là quần áo của em đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro