Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 216
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Nhưng Lục Trầm đã đứng lên, thay quần áo ngay trước mặt cô.
"Anh quen dậy sớm rồi, nằm mãi cũng không ngủ được. Em ngủ thêm đi, khi nào anh nấu xong sẽ gọi em dậy."
Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, ánh mắt đầy yêu thương:
"Anh vất vả quá."
Lục Trầm cài lại cúc áo, rồi bước đến bên cô, cúi xuống hôn lên trán cô một cái.
"Anh không vất vả. Em ngủ thêm một chút nhé."
Tần Chiêu Chiêu không từ chối sự thân mật của Lục Trầm, cô ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lục Trầm mỉm cười, kéo chăn đắp lại cho cô rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Bấy giờ mới chưa đến sáu giờ sáng, thời gian vẫn còn sớm, anh quyết định vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Trong nhà không còn nhiều nguyên liệu, nhưng vẫn đủ để làm một bữa đơn giản mà ngon miệng.
Anh bắt đầu bằng việc nấu một nồi cháo. Trong lúc chờ cháo sôi, anh lấy một chiếc chậu nhỏ, đổ vào một bát bột mì, thêm nước, trộn đều cho đến khi hỗn hợp sánh mịn. Sau đó, anh thêm dầu hạt cải, muối, hành lá cắt nhỏ và một chút bột ngọt, khuấy đều rồi để yên một lát.
Anh đun nóng chảo, đổ một ít dầu vào, sau đó trút hỗn hợp bột vào chảo, dùng muỗng dàn đều. Khi bánh chín vàng một mặt, anh nhanh tay đập hai quả trứng, dàn đều lên bề mặt bánh. Chờ đến khi trứng chín, anh cẩn thận dùng xẻng cắt bánh thành bốn phần rồi xếp lên đĩa.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Bên cạnh đó, trong nhà còn một ít dưa chua, đủ để ăn kèm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khi hoàn tất bữa sáng, trời cũng đã sáng rõ.
Lục Trầm quay vào phòng, dịu dàng gọi: "Chiêu Chiêu, dậy ăn sáng thôi."
Tần Chiêu Chiêu đã tỉnh từ lúc nào, cô vừa mặc xong quần áo thì nghe tiếng gọi của anh.
Hôm nay cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng cổ bẻ, quần ống loe màu đen. Thời điểm này, quần áo vẫn chủ yếu sử dụng dây thắt lưng chứ không có chun như sau này, hơn nữa, quần cũng mở khóa ở bên trái chứ không phải ở giữa như hiện đại.
Cô sơ vin gọn gàng, thắt một chiếc dây nịt có khóa kim loại, đi đôi giày da đen đế thấp, mái tóc dài buộc lỏng phía sau.
Nhìn cô trong bộ trang phục đơn giản nhưng thanh lịch, Lục Trầm không khỏi sáng mắt:
"Em mặc bộ này đẹp lắm."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, cô cũng hài lòng với bộ trang phục này.
Sau bữa sáng, Lục Trầm đến đơn vị.
Lúc đó chưa đến bảy giờ sáng, vẫn còn sớm, nhưng Tần Chiêu Chiêu không vội đi ngay. Vì chuyện tên áo đen kia vẫn chưa có lời giải, tối qua cô ngủ không ngon giấc, thậm chí còn mơ thấy một cơn ác mộng kinh khủng—trong mơ, gã cầm d.a.o lao về phía cô, hét lên rằng chính cô đã hại c.h.ế.t "Vương lão đại".
Cô cảm thấy bất an, thế nên sáng nay, trước khi ra khỏi nhà, cô cẩn thận mang theo một chiếc kéo nhỏ trong túi, coi như có thứ để phòng thân.
Đến bảy giờ hai mươi phút, Phương Mai đến tìm. Cô khóa cửa nhà rồi ra ngoài sân.
"Anh quen dậy sớm rồi, nằm mãi cũng không ngủ được. Em ngủ thêm đi, khi nào anh nấu xong sẽ gọi em dậy."
Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, ánh mắt đầy yêu thương:
"Anh vất vả quá."
Lục Trầm cài lại cúc áo, rồi bước đến bên cô, cúi xuống hôn lên trán cô một cái.
"Anh không vất vả. Em ngủ thêm một chút nhé."
Tần Chiêu Chiêu không từ chối sự thân mật của Lục Trầm, cô ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lục Trầm mỉm cười, kéo chăn đắp lại cho cô rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Bấy giờ mới chưa đến sáu giờ sáng, thời gian vẫn còn sớm, anh quyết định vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Trong nhà không còn nhiều nguyên liệu, nhưng vẫn đủ để làm một bữa đơn giản mà ngon miệng.
Anh bắt đầu bằng việc nấu một nồi cháo. Trong lúc chờ cháo sôi, anh lấy một chiếc chậu nhỏ, đổ vào một bát bột mì, thêm nước, trộn đều cho đến khi hỗn hợp sánh mịn. Sau đó, anh thêm dầu hạt cải, muối, hành lá cắt nhỏ và một chút bột ngọt, khuấy đều rồi để yên một lát.
Anh đun nóng chảo, đổ một ít dầu vào, sau đó trút hỗn hợp bột vào chảo, dùng muỗng dàn đều. Khi bánh chín vàng một mặt, anh nhanh tay đập hai quả trứng, dàn đều lên bề mặt bánh. Chờ đến khi trứng chín, anh cẩn thận dùng xẻng cắt bánh thành bốn phần rồi xếp lên đĩa.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Bên cạnh đó, trong nhà còn một ít dưa chua, đủ để ăn kèm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khi hoàn tất bữa sáng, trời cũng đã sáng rõ.
Lục Trầm quay vào phòng, dịu dàng gọi: "Chiêu Chiêu, dậy ăn sáng thôi."
Tần Chiêu Chiêu đã tỉnh từ lúc nào, cô vừa mặc xong quần áo thì nghe tiếng gọi của anh.
Hôm nay cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng cổ bẻ, quần ống loe màu đen. Thời điểm này, quần áo vẫn chủ yếu sử dụng dây thắt lưng chứ không có chun như sau này, hơn nữa, quần cũng mở khóa ở bên trái chứ không phải ở giữa như hiện đại.
Cô sơ vin gọn gàng, thắt một chiếc dây nịt có khóa kim loại, đi đôi giày da đen đế thấp, mái tóc dài buộc lỏng phía sau.
Nhìn cô trong bộ trang phục đơn giản nhưng thanh lịch, Lục Trầm không khỏi sáng mắt:
"Em mặc bộ này đẹp lắm."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, cô cũng hài lòng với bộ trang phục này.
Sau bữa sáng, Lục Trầm đến đơn vị.
Lúc đó chưa đến bảy giờ sáng, vẫn còn sớm, nhưng Tần Chiêu Chiêu không vội đi ngay. Vì chuyện tên áo đen kia vẫn chưa có lời giải, tối qua cô ngủ không ngon giấc, thậm chí còn mơ thấy một cơn ác mộng kinh khủng—trong mơ, gã cầm d.a.o lao về phía cô, hét lên rằng chính cô đã hại c.h.ế.t "Vương lão đại".
Cô cảm thấy bất an, thế nên sáng nay, trước khi ra khỏi nhà, cô cẩn thận mang theo một chiếc kéo nhỏ trong túi, coi như có thứ để phòng thân.
Đến bảy giờ hai mươi phút, Phương Mai đến tìm. Cô khóa cửa nhà rồi ra ngoài sân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro