Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 212
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
"Chị làm ở phân xưởng định hình, ngay sát chỗ em. Ở khu gia đình chúng ta còn hai chị em quân nhân cũng làm ở xưởng, em làm quen hết chưa?"
"Em quen rồi. Công việc đơn giản, chỉ đóng gói miếng lót giày thôi, em thấy không mệt chút nào."
"Vậy thì tốt. Làm ở xưởng có người nói chuyện, tám chuyện cũng vui, vẫn hơn ở nhà đếm từng ngày trôi qua."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, Lý Kiều Kiều cũng cùng nhóm công nhân phân xưởng đi đến.
Nhìn thấy Phương Mai và Tần Chiêu Chiêu đứng cùng nhau, cô ta lập tức tiến đến, tươi cười chào hỏi:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Phương Mai, chị cũng ở đây à?"
Phương Mai hơi ngạc nhiên:
"Kiều Kiều, cô cũng làm ở xưởng à?"
"Đúng vậy, chị Khánh Mai đến nhà tôi nói xưởng đang thiếu người, muốn tôi đến làm việc. Nên tôi mới đến."
Mấy người xung quanh nghe vậy càng thêm ấn tượng với Lý Kiều Kiều, cảm thấy cô ta giỏi giang, được người ta chủ động mời vào làm.
Nhưng Phương Mai biết rất rõ sự thật. Chuyện chồng Lý Kiều Kiều, Chu Phú Quý, phải chạy vạy nhờ vả Lý Khánh Mai xin cho cô ta vào làm ở xưởng giày, cả khu gia đình ai cũng biết.
Bây giờ cô ta lại nói kiểu này, nếu Lý Khánh Mai nghe được, chắc tức đến nghẹn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tần Chiêu Chiêu chẳng buồn nhìn cô ta, chỉ thấy buồn cười. Người phụ nữ này đúng là quá giả tạo. Nhìn cô ta cứ như đang xem một vở hài kịch.
Phương Mai thì chẳng ưa kiểu khoác lác của Lý Kiều Kiều, liền cười nhạt, nói thẳng:
"Không phải vậy đâu. Tôi nghe nói chồng cô đã đi tìm chị Khánh Mai mấy lần rồi, nếu không có lẽ cô đã chẳng vào được đâu. Cô có biết không, làm việc ở xưởng giày là cơ hội rất quý giá đấy."
Rồi chị nhìn hàng người phía trước, nhắc nhở:
"Kiều Kiều, cô mau xếp hàng đi, nếu không đến lượt thì hết cơm đấy."
Phương Mai bật cười, giọng điệu có chút châm chọc:
"Coi cái điệu bộ của cô ta kìa, cứ như chồng cô ta là doanh trưởng thì hơn người lắm vậy. Cái đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi."
Lý Kiều Kiều nghe thấy câu này thì mặt thoáng sầm xuống, nhưng cũng không tiện phản bác. Cô ta nhìn sang Tần Chiêu Chiêu, thấy cô đang thản nhiên quan sát mình như xem một vở kịch, liền tức tối lườm cô một cái rồi lặng lẽ xếp hàng phía sau.
Tần Chiêu Chiêu biết rõ tính cách của Lý Kiều Kiều. Cô ta lúc nào cũng thích khoe khoang, chỉ sợ người khác không biết chồng mình có địa vị trong quân đội. Nhưng cô đã hứa với Lý Khánh Mai rằng sẽ không gây xích mích với Lý Kiều Kiều. Chỉ cần cô ta không động đến mình, cô cũng chẳng muốn phí lời.
Cô chỉ nhàn nhạt đáp lại Phương Mai:
"Thôi được rồi, bực tức vì loại người như vậy không đáng đâu."
Phương Mai cười khẽ, gật đầu đồng tình:
"Em nói đúng, tốt nhất là nên ít tiếp xúc với những người như thế."
"Em quen rồi. Công việc đơn giản, chỉ đóng gói miếng lót giày thôi, em thấy không mệt chút nào."
"Vậy thì tốt. Làm ở xưởng có người nói chuyện, tám chuyện cũng vui, vẫn hơn ở nhà đếm từng ngày trôi qua."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, Lý Kiều Kiều cũng cùng nhóm công nhân phân xưởng đi đến.
Nhìn thấy Phương Mai và Tần Chiêu Chiêu đứng cùng nhau, cô ta lập tức tiến đến, tươi cười chào hỏi:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Phương Mai, chị cũng ở đây à?"
Phương Mai hơi ngạc nhiên:
"Kiều Kiều, cô cũng làm ở xưởng à?"
"Đúng vậy, chị Khánh Mai đến nhà tôi nói xưởng đang thiếu người, muốn tôi đến làm việc. Nên tôi mới đến."
Mấy người xung quanh nghe vậy càng thêm ấn tượng với Lý Kiều Kiều, cảm thấy cô ta giỏi giang, được người ta chủ động mời vào làm.
Nhưng Phương Mai biết rất rõ sự thật. Chuyện chồng Lý Kiều Kiều, Chu Phú Quý, phải chạy vạy nhờ vả Lý Khánh Mai xin cho cô ta vào làm ở xưởng giày, cả khu gia đình ai cũng biết.
Bây giờ cô ta lại nói kiểu này, nếu Lý Khánh Mai nghe được, chắc tức đến nghẹn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tần Chiêu Chiêu chẳng buồn nhìn cô ta, chỉ thấy buồn cười. Người phụ nữ này đúng là quá giả tạo. Nhìn cô ta cứ như đang xem một vở hài kịch.
Phương Mai thì chẳng ưa kiểu khoác lác của Lý Kiều Kiều, liền cười nhạt, nói thẳng:
"Không phải vậy đâu. Tôi nghe nói chồng cô đã đi tìm chị Khánh Mai mấy lần rồi, nếu không có lẽ cô đã chẳng vào được đâu. Cô có biết không, làm việc ở xưởng giày là cơ hội rất quý giá đấy."
Rồi chị nhìn hàng người phía trước, nhắc nhở:
"Kiều Kiều, cô mau xếp hàng đi, nếu không đến lượt thì hết cơm đấy."
Phương Mai bật cười, giọng điệu có chút châm chọc:
"Coi cái điệu bộ của cô ta kìa, cứ như chồng cô ta là doanh trưởng thì hơn người lắm vậy. Cái đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi."
Lý Kiều Kiều nghe thấy câu này thì mặt thoáng sầm xuống, nhưng cũng không tiện phản bác. Cô ta nhìn sang Tần Chiêu Chiêu, thấy cô đang thản nhiên quan sát mình như xem một vở kịch, liền tức tối lườm cô một cái rồi lặng lẽ xếp hàng phía sau.
Tần Chiêu Chiêu biết rõ tính cách của Lý Kiều Kiều. Cô ta lúc nào cũng thích khoe khoang, chỉ sợ người khác không biết chồng mình có địa vị trong quân đội. Nhưng cô đã hứa với Lý Khánh Mai rằng sẽ không gây xích mích với Lý Kiều Kiều. Chỉ cần cô ta không động đến mình, cô cũng chẳng muốn phí lời.
Cô chỉ nhàn nhạt đáp lại Phương Mai:
"Thôi được rồi, bực tức vì loại người như vậy không đáng đâu."
Phương Mai cười khẽ, gật đầu đồng tình:
"Em nói đúng, tốt nhất là nên ít tiếp xúc với những người như thế."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro