Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 210
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Cô ấy thầm nghĩ: "Quả nhiên, mình đã đánh giá thấp sự tính toán của cô ta."
Nhưng chỉ ra điều này ngay lúc này thì không thích hợp, nên Lý Khánh Mai chỉ mỉm cười nhắc nhở mọi người:
"Giờ ai cũng đã biết nhau rồi, bây giờ bắt đầu làm việc thôi!"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống một vị trí trống, cầm lấy miếng lót giày rồi cố gắng nhét vào bao bì giấy.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện công việc này không dễ như tưởng tượng. Miếng lót giày cứ trượt ra, nhét mãi không vào được.
Thấy vậy, một phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh bật cười, rồi nhẹ nhàng nhắc:
"Không phải thế đâu, phải đưa phần gót chân vào trước mới dễ."
Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, lập tức thử lại. Lúc này cô mới nhận ra, kích thước của miếng lót không đều nhau, phần gót nhỏ hơn phần mũi, nếu nhét phần gót vào trước thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Quả nhiên, lần này miếng lót trượt vào túi giấy vô cùng thuận lợi.
Tần Chiêu Chiêu vui vẻ quay sang cảm ơn: "Cảm ơn chị nhé! Nếu không có chị, chắc em còn loay hoay mãi mất."
Người phụ nữ mỉm cười: "Không có gì đâu. Mới làm chưa quen thôi, lát nữa là thành thạo ngay ấy mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhờ cuộc trò chuyện này, hai người nhanh chóng làm quen.
Tần Chiêu Chiêu biết được cô ấy cũng là vợ của một quân nhân, tên là Dương Tiểu Yến, thuộc tiểu đoàn 2. Chồng cô ấy làm ở bộ phận hậu cần của doanh trại.
"Em năm nay 23 tuổi, theo chồng đến đây cũng được hai năm rồi." Dương Tiểu Yến vừa nói vừa xếp gọn đống giày bên cạnh.
Cô ấy có giọng nói rất dịu dàng, gương mặt thanh tú, nhưng dáng người lại gầy gò, trông như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.
Tần Chiêu Chiêu có ấn tượng rất tốt về Dương Tiểu Yến. Có lẽ vì hai người cùng độ tuổi nên rất dễ trò chuyện với nhau.
Bên cạnh Tần Chiêu Chiêu còn có một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm, mọi người gọi là chị Chu. Chị đến từ huyện Đông Lăng và đã làm việc ở xưởng giày từ khi mới thành lập, có thể xem là một nhân viên kỳ cựu.
Ngoài ra, trong nhóm còn có những đồng nghiệp khác như Hạnh Hoa, Thu Cúc.
Chẳng bao lâu sau, nhờ tính cách hòa đồng của mình, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng hòa nhập với mọi người. Không khí làm việc cũng trở nên thoải mái hơn, không hề có cảm giác xa lạ như cô từng lo lắng.
Đang làm việc, bỗng Thu Cúc—một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc uốn xoăn, ăn mặc khá thời trang—bất chợt lên tiếng:
"Tiểu Tần, em thật biết cách ăn mặc đấy nhé! Cái áo hoa này đẹp quá, chị chưa thấy loại vải nào có hoa văn như vậy ở Đông Lăng đâu. Cũng chưa từng thấy kiểu áo như em mặc. Em mua ở đâu thế? Để khi nào nghỉ chị cũng đi tìm vải về may một bộ giống em."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Áo này em không mua ở Đông Lăng đâu, mà mang từ quê Hải Thị của em đến."
Nhưng chỉ ra điều này ngay lúc này thì không thích hợp, nên Lý Khánh Mai chỉ mỉm cười nhắc nhở mọi người:
"Giờ ai cũng đã biết nhau rồi, bây giờ bắt đầu làm việc thôi!"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống một vị trí trống, cầm lấy miếng lót giày rồi cố gắng nhét vào bao bì giấy.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện công việc này không dễ như tưởng tượng. Miếng lót giày cứ trượt ra, nhét mãi không vào được.
Thấy vậy, một phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh bật cười, rồi nhẹ nhàng nhắc:
"Không phải thế đâu, phải đưa phần gót chân vào trước mới dễ."
Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, lập tức thử lại. Lúc này cô mới nhận ra, kích thước của miếng lót không đều nhau, phần gót nhỏ hơn phần mũi, nếu nhét phần gót vào trước thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Quả nhiên, lần này miếng lót trượt vào túi giấy vô cùng thuận lợi.
Tần Chiêu Chiêu vui vẻ quay sang cảm ơn: "Cảm ơn chị nhé! Nếu không có chị, chắc em còn loay hoay mãi mất."
Người phụ nữ mỉm cười: "Không có gì đâu. Mới làm chưa quen thôi, lát nữa là thành thạo ngay ấy mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhờ cuộc trò chuyện này, hai người nhanh chóng làm quen.
Tần Chiêu Chiêu biết được cô ấy cũng là vợ của một quân nhân, tên là Dương Tiểu Yến, thuộc tiểu đoàn 2. Chồng cô ấy làm ở bộ phận hậu cần của doanh trại.
"Em năm nay 23 tuổi, theo chồng đến đây cũng được hai năm rồi." Dương Tiểu Yến vừa nói vừa xếp gọn đống giày bên cạnh.
Cô ấy có giọng nói rất dịu dàng, gương mặt thanh tú, nhưng dáng người lại gầy gò, trông như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.
Tần Chiêu Chiêu có ấn tượng rất tốt về Dương Tiểu Yến. Có lẽ vì hai người cùng độ tuổi nên rất dễ trò chuyện với nhau.
Bên cạnh Tần Chiêu Chiêu còn có một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm, mọi người gọi là chị Chu. Chị đến từ huyện Đông Lăng và đã làm việc ở xưởng giày từ khi mới thành lập, có thể xem là một nhân viên kỳ cựu.
Ngoài ra, trong nhóm còn có những đồng nghiệp khác như Hạnh Hoa, Thu Cúc.
Chẳng bao lâu sau, nhờ tính cách hòa đồng của mình, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng hòa nhập với mọi người. Không khí làm việc cũng trở nên thoải mái hơn, không hề có cảm giác xa lạ như cô từng lo lắng.
Đang làm việc, bỗng Thu Cúc—một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc uốn xoăn, ăn mặc khá thời trang—bất chợt lên tiếng:
"Tiểu Tần, em thật biết cách ăn mặc đấy nhé! Cái áo hoa này đẹp quá, chị chưa thấy loại vải nào có hoa văn như vậy ở Đông Lăng đâu. Cũng chưa từng thấy kiểu áo như em mặc. Em mua ở đâu thế? Để khi nào nghỉ chị cũng đi tìm vải về may một bộ giống em."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Áo này em không mua ở Đông Lăng đâu, mà mang từ quê Hải Thị của em đến."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro