Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 188
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
"Còn có cả bánh nhân đường nữa, vị cũng ngon. Vài hôm nữa em sẽ tự làm." Tần Chiêu Chiêu cầm một chiếc bánh nhân đường trắng, rắc mè đen trên mặt.
Lục Trầm không chút do dự khen ngay: "Chắc chắn em làm sẽ ngon hơn chị Mỹ Phượng nhiều."
Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Anh chưa ăn sao biết ngon hơn?"
"Vì em là vợ anh mà, em nấu món gì anh cũng thích. Anh xem, bây giờ anh còn ăn cả rau diếp cá nữa này." Vừa nói, anh vừa gắp một đũa rau đưa vào miệng.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lục Trầm không nói dối, cũng không phải chỉ để nịnh vợ, mà thật sự cảm thấy món này ăn vào rất ngon. Trước kia, anh không thể chịu nổi mùi của nó, vậy mà bây giờ lại ăn một cách tự nhiên. Chính anh cũng không hiểu tại sao.
Tần Chiêu Chiêu nhớ lần đầu tiên anh thử món này, suýt chút nữa đã nhổ ra, khiến cô còn tưởng anh giả vờ. Nhưng lúc này, thấy anh ăn ngon lành, thậm chí còn không động đến món khoai tây xào, cô mới tin anh thực sự đã thích món này.
Cô tò mò hỏi: "Sao tự nhiên anh lại thích ăn món này thế?"
Lục Trầm nhún vai, cười nhẹ: "Anh cũng không biết nữa, nhìn em ăn thấy ngon, thế là anh thích ăn theo."
Tần Chiêu Chiêu không chắc anh nói thật hay chỉ đang cố lấy lòng cô, nhưng dù thế nào, cô cũng thích sự quan tâm này.
"Món này tốt lắm, là thuốc kháng viêm tự nhiên. Ăn vào có lợi cho sức khỏe." Nói rồi, cô chợt nhớ ra chuyện ban sáng, liền nói tiếp: "À, em có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì thế?"
"Sáng nay chị Khánh Mai đến tìm em, nói rằng xưởng giày của quân khu đang thiếu hai nhân viên, chị ấy muốn em đến làm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Trầm thoáng ngạc nhiên, đặt đũa xuống, nhìn cô: "Em nghĩ sao?"
"Em đã đồng ý rồi. Sáng mai chị ấy sẽ qua đón em."
Lục Trầm gật đầu: "Xưởng giày cũng tốt, lương bổng và phúc lợi ổn. Nhưng công việc không dễ dàng đâu, em có chắc mình làm được không? Nếu không muốn, em cứ ở nhà, tiền trợ cấp của anh vẫn đủ để nuôi em mà."
Anh biết Tần Chiêu Chiêu từ nhỏ đã sống trong điều kiện tốt, chưa từng làm việc tay chân vất vả, sợ cô không chịu được khổ.
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, giọng kiên định: "Ở nhà mãi chỉ ăn với ngủ, em cũng thấy buồn chán. Đi làm trong xưởng, ít nhất mỗi tháng kiếm được 30 đồng. Mọi người làm được thì em cũng làm được."
Lục Trầm nhớ lại một chuyện, chần chừ hỏi: "Chẳng phải em nói muốn thi lấy chứng chỉ hành nghề y sao? Bỏ cuộc rồi à?"
Tần Chiêu Chiêu cười khẽ. Những kiến thức đó cô đã học từ nhỏ, quá quen thuộc rồi, không cần ôn tập cũng có thể thi đậu.
"Sao em bỏ được chứ? Kiến thức đều đã nằm trong đầu em rồi. Đến lúc đó, chỉ cần đi thi thôi. Khi có chứng chỉ hành nghề, em sẽ nghỉ việc ở xưởng, để chị Mỹ Phượng vào làm thay. Em đã tính hết cả rồi."
Thấy cô đã có kế hoạch rõ ràng, Lục Trầm yên tâm, mỉm cười: "Được rồi, em muốn đi thì anh ủng hộ."
Tần Chiêu Chiêu cũng cười theo.
"Xưởng giày làm từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều, buổi trưa không được phép về nhà. Vậy nên, khi em đi làm, trưa em không về nấu cơm được. Anh cũng đừng về nhà, ăn luôn ở căng tin nhé."
Lục Trầm gật đầu, nhìn vợ bằng ánh mắt dịu dàng: "Ừ, anh biết rồi."
Lục Trầm không chút do dự khen ngay: "Chắc chắn em làm sẽ ngon hơn chị Mỹ Phượng nhiều."
Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Anh chưa ăn sao biết ngon hơn?"
"Vì em là vợ anh mà, em nấu món gì anh cũng thích. Anh xem, bây giờ anh còn ăn cả rau diếp cá nữa này." Vừa nói, anh vừa gắp một đũa rau đưa vào miệng.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lục Trầm không nói dối, cũng không phải chỉ để nịnh vợ, mà thật sự cảm thấy món này ăn vào rất ngon. Trước kia, anh không thể chịu nổi mùi của nó, vậy mà bây giờ lại ăn một cách tự nhiên. Chính anh cũng không hiểu tại sao.
Tần Chiêu Chiêu nhớ lần đầu tiên anh thử món này, suýt chút nữa đã nhổ ra, khiến cô còn tưởng anh giả vờ. Nhưng lúc này, thấy anh ăn ngon lành, thậm chí còn không động đến món khoai tây xào, cô mới tin anh thực sự đã thích món này.
Cô tò mò hỏi: "Sao tự nhiên anh lại thích ăn món này thế?"
Lục Trầm nhún vai, cười nhẹ: "Anh cũng không biết nữa, nhìn em ăn thấy ngon, thế là anh thích ăn theo."
Tần Chiêu Chiêu không chắc anh nói thật hay chỉ đang cố lấy lòng cô, nhưng dù thế nào, cô cũng thích sự quan tâm này.
"Món này tốt lắm, là thuốc kháng viêm tự nhiên. Ăn vào có lợi cho sức khỏe." Nói rồi, cô chợt nhớ ra chuyện ban sáng, liền nói tiếp: "À, em có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì thế?"
"Sáng nay chị Khánh Mai đến tìm em, nói rằng xưởng giày của quân khu đang thiếu hai nhân viên, chị ấy muốn em đến làm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Trầm thoáng ngạc nhiên, đặt đũa xuống, nhìn cô: "Em nghĩ sao?"
"Em đã đồng ý rồi. Sáng mai chị ấy sẽ qua đón em."
Lục Trầm gật đầu: "Xưởng giày cũng tốt, lương bổng và phúc lợi ổn. Nhưng công việc không dễ dàng đâu, em có chắc mình làm được không? Nếu không muốn, em cứ ở nhà, tiền trợ cấp của anh vẫn đủ để nuôi em mà."
Anh biết Tần Chiêu Chiêu từ nhỏ đã sống trong điều kiện tốt, chưa từng làm việc tay chân vất vả, sợ cô không chịu được khổ.
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, giọng kiên định: "Ở nhà mãi chỉ ăn với ngủ, em cũng thấy buồn chán. Đi làm trong xưởng, ít nhất mỗi tháng kiếm được 30 đồng. Mọi người làm được thì em cũng làm được."
Lục Trầm nhớ lại một chuyện, chần chừ hỏi: "Chẳng phải em nói muốn thi lấy chứng chỉ hành nghề y sao? Bỏ cuộc rồi à?"
Tần Chiêu Chiêu cười khẽ. Những kiến thức đó cô đã học từ nhỏ, quá quen thuộc rồi, không cần ôn tập cũng có thể thi đậu.
"Sao em bỏ được chứ? Kiến thức đều đã nằm trong đầu em rồi. Đến lúc đó, chỉ cần đi thi thôi. Khi có chứng chỉ hành nghề, em sẽ nghỉ việc ở xưởng, để chị Mỹ Phượng vào làm thay. Em đã tính hết cả rồi."
Thấy cô đã có kế hoạch rõ ràng, Lục Trầm yên tâm, mỉm cười: "Được rồi, em muốn đi thì anh ủng hộ."
Tần Chiêu Chiêu cũng cười theo.
"Xưởng giày làm từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều, buổi trưa không được phép về nhà. Vậy nên, khi em đi làm, trưa em không về nấu cơm được. Anh cũng đừng về nhà, ăn luôn ở căng tin nhé."
Lục Trầm gật đầu, nhìn vợ bằng ánh mắt dịu dàng: "Ừ, anh biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro