Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 112
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Phương Mai hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu:
"Doanh trưởng Lục yên tâm, tôi sẽ lo chuyện này."
Phương Mai đã sống ở khu gia đình ba, bốn năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên doanh trưởng Lục đích thân nhờ cô giúp đỡ.
Trong lòng cô có chút vinh dự.
Dù gì anh cũng là doanh trưởng, nếu không tin tưởng thì chắc chắn sẽ không nhờ đến cô.
Lục Trầm gật đầu cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Phương Mai vừa định quay lưng vào nhà thì bỗng giật nảy mình khi thấy Lý Kiều Kiều đứng ngay phía sau.
Cô ấy thốt lên, tay ôm lấy ngực:
"Trời ơi! Lý Kiều Kiều, cô đứng sau tôi từ lúc nào vậy? Sao không có tiếng động gì thế? Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp!"
Lý Kiều Kiều cũng bị giật mình theo.
Từ nãy đến giờ, cô ta đã nhìn thấy chiếc xe Jeep chạy vào khu gia đình.
Xe Jeep của doanh trại rất ít khi vào đây.
Cô ta theo quân hơn một năm rồi, cũng chỉ thấy hai lần. Một lần là khi đón thím Lưu, vợ của đồng chí cán sự Lưu đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mà lần này... lại là vì Tần Chiêu Chiêu.
Nghĩ đến đó, ánh mắt cô ta trở nên phức tạp.
Ban đầu, cô ta chỉ nghĩ là nhà ai có khách đến chơi nên tò mò muốn ra xem. Nhưng khi vừa bước ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô ta sững sờ.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Trương Mỹ Phượng bế theo Tiểu Bảo bước xuống xe, trông tiều tụy đến mức đáng sợ. Tóc tai rối bù, quần áo rách nát, khuôn mặt lấm lem đầy bụi bẩn. Nhìn cô ấy chẳng khác nào vừa trải qua một trận hành xác.
Sự tò mò của cô ta lập tức nổi lên. Rốt cuộc Trương Mỹ Phượng đã đi đâu mà thành ra thế này?
Còn chưa kịp hết ngạc nhiên, cô ta lại thấy Lục Trầm bế Tần Chiêu Chiêu từ trên xe xuống. Nhìn bộ dạng, dường như cô cũng bị thương.
Càng nhìn, cô ta càng không thể kiềm chế nổi sự tò mò. Đã có chuyện gì xảy ra? Sao cả Trương Mỹ Phượng và Tần Chiêu Chiêu đều thảm hại như vậy?
Cô ta định đến nhà Trương Mỹ Phượng dò hỏi, nhưng rồi lại nhớ đến chuyện con gà hôm trước. Nghĩ đến việc lần đó mình vô cớ gây sự, bây giờ lại chạy sang hỏi han, cô ta cảm thấy hơi ngượng.
Đang lưỡng lự chưa biết nên làm thế nào thì chợt thấy Lục Trầm từ trong nhà bước ra, gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, dáng vẻ vội vã.
Anh đi thẳng đến nhà Phương Mai.
Nhìn thấy hai người nói chuyện ở sân, cô ta lập tức nảy ra ý định, lặng lẽ trốn vào con hẻm giữa nhà Trương Mỹ Phượng và Phương Mai để nghe lén.
Từ góc khuất, cô ta nghe rõ ràng giọng Lục Trầm:
"Chiêu Chiêu bị thương, phiền cô nấu giúp cô ấy chút cháo."
Vừa nghe đến đây, trong lòng Lý Kiều Kiều dâng lên một cảm giác vui vẻ khó tả. Tần Chiêu Chiêu bị thương? Thật đúng là tin tức tốt! Nhưng cô ta càng muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô ta thảm hại đến thế?
"Doanh trưởng Lục yên tâm, tôi sẽ lo chuyện này."
Phương Mai đã sống ở khu gia đình ba, bốn năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên doanh trưởng Lục đích thân nhờ cô giúp đỡ.
Trong lòng cô có chút vinh dự.
Dù gì anh cũng là doanh trưởng, nếu không tin tưởng thì chắc chắn sẽ không nhờ đến cô.
Lục Trầm gật đầu cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Phương Mai vừa định quay lưng vào nhà thì bỗng giật nảy mình khi thấy Lý Kiều Kiều đứng ngay phía sau.
Cô ấy thốt lên, tay ôm lấy ngực:
"Trời ơi! Lý Kiều Kiều, cô đứng sau tôi từ lúc nào vậy? Sao không có tiếng động gì thế? Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp!"
Lý Kiều Kiều cũng bị giật mình theo.
Từ nãy đến giờ, cô ta đã nhìn thấy chiếc xe Jeep chạy vào khu gia đình.
Xe Jeep của doanh trại rất ít khi vào đây.
Cô ta theo quân hơn một năm rồi, cũng chỉ thấy hai lần. Một lần là khi đón thím Lưu, vợ của đồng chí cán sự Lưu đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mà lần này... lại là vì Tần Chiêu Chiêu.
Nghĩ đến đó, ánh mắt cô ta trở nên phức tạp.
Ban đầu, cô ta chỉ nghĩ là nhà ai có khách đến chơi nên tò mò muốn ra xem. Nhưng khi vừa bước ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô ta sững sờ.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Trương Mỹ Phượng bế theo Tiểu Bảo bước xuống xe, trông tiều tụy đến mức đáng sợ. Tóc tai rối bù, quần áo rách nát, khuôn mặt lấm lem đầy bụi bẩn. Nhìn cô ấy chẳng khác nào vừa trải qua một trận hành xác.
Sự tò mò của cô ta lập tức nổi lên. Rốt cuộc Trương Mỹ Phượng đã đi đâu mà thành ra thế này?
Còn chưa kịp hết ngạc nhiên, cô ta lại thấy Lục Trầm bế Tần Chiêu Chiêu từ trên xe xuống. Nhìn bộ dạng, dường như cô cũng bị thương.
Càng nhìn, cô ta càng không thể kiềm chế nổi sự tò mò. Đã có chuyện gì xảy ra? Sao cả Trương Mỹ Phượng và Tần Chiêu Chiêu đều thảm hại như vậy?
Cô ta định đến nhà Trương Mỹ Phượng dò hỏi, nhưng rồi lại nhớ đến chuyện con gà hôm trước. Nghĩ đến việc lần đó mình vô cớ gây sự, bây giờ lại chạy sang hỏi han, cô ta cảm thấy hơi ngượng.
Đang lưỡng lự chưa biết nên làm thế nào thì chợt thấy Lục Trầm từ trong nhà bước ra, gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, dáng vẻ vội vã.
Anh đi thẳng đến nhà Phương Mai.
Nhìn thấy hai người nói chuyện ở sân, cô ta lập tức nảy ra ý định, lặng lẽ trốn vào con hẻm giữa nhà Trương Mỹ Phượng và Phương Mai để nghe lén.
Từ góc khuất, cô ta nghe rõ ràng giọng Lục Trầm:
"Chiêu Chiêu bị thương, phiền cô nấu giúp cô ấy chút cháo."
Vừa nghe đến đây, trong lòng Lý Kiều Kiều dâng lên một cảm giác vui vẻ khó tả. Tần Chiêu Chiêu bị thương? Thật đúng là tin tức tốt! Nhưng cô ta càng muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô ta thảm hại đến thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro