Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 104
Một Nha Đích Thỏ Tử
2025-03-05 09:48:08
Tần Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại, gật đầu.
Cô quay đầu nhìn xuống hố lần cuối, rồi nắm lấy tay Trương Mỹ Phượng, cùng nhau chạy thẳng về phía rừng sâu.
Hai người chạy thục mạng, không dám ngoảnh lại.
Gió lạnh cắt da, cành cây sắc nhọn cào xước mặt mũi, quần áo của họ. Nhưng không ai dừng lại.
Bọn họ biết, nếu bị bắt, cái c.h.ế.t còn khủng khiếp hơn gấp bội.
Chạy đến khi chân không còn sức, họ chỉ có thể dìu nhau đi tiếp. Không biết đã đi bao lâu, tóc tai rối bù, người đầy vết xước, cả hai mới tìm được một hang đá nhỏ để tạm thời ẩn nấp.
Trương Mỹ Phượng dựa vào vách đá, thở dốc.
Tần Chiêu Chiêu cũng ngồi phịch xuống, cả người rã rời.
Tiểu Bảo trong lòng Trương Mỹ Phượng vẫn ngủ ngon lành, không hề hay biết mẹ và cô Tần của cậu vừa trải qua một trận sinh tử.
"Tần Chiêu Chiêu lo lắng nhìn quanh rừng sâu, giọng căng thẳng: 'Nếu trời tối mà chúng ta chưa ra khỏi đây, dù không bị người ở thôn Thiên Đường đuổi theo thì cũng sẽ bị thú rừng ăn thịt. Chúng ta không có chút khả năng tự vệ nào trong rừng thế này.'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trương Mỹ Phượng ngồi phịch xuống đất, hơi thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch: 'Tiểu Tần, chị kiệt sức rồi… Em nghĩ chúng ta còn có thể thoát ra ngoài không?'
Tần Chiêu Chiêu siết chặt nắm tay, cố gắng giữ vững tinh thần: 'Dù có mệt đến đâu, chúng ta cũng phải cố gắng. Nhất định phải ra khỏi đây trước khi trời tối. Có lẽ anh Đại Hải nhà chị thấy chị chưa về sẽ cử người đi tìm.'
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Trương Mỹ Phượng lắc đầu, giọng đầy hối hận: 'Nhưng chị không nói với anh ấy là đến thôn Thiên Đường, chỉ bảo có thể về muộn và dặn anh ấy đi ăn cơm ở nhà ăn. Anh ấy làm sao có thể tìm được chúng ta?'
Cô ấy cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng. Nhưng ngay sau đó, cô như chợt nghĩ ra điều gì, liền ngẩng đầu lên: 'Hoặc có thể là doanh trưởng Lục của em. Nếu trưa nay anh ấy về nhà mà không thấy em đâu, có lẽ anh ấy sẽ tìm đến đây.'
Tần Chiêu Chiêu cười nhạt, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lẽo. Cô không tin Lục Trầm sẽ đến. Nếu cô c.h.ế.t ở đây, chẳng phải đúng ý anh ta rồi sao? Không cần ly hôn, anh ta và Trương Vi Vi có thể đường đường chính chính ở bên nhau. Vì lý do gì mà anh ta phải đi tìm cô?
Ngay lúc đó, từ xa truyền đến tiếng bước chân giẫm lên lá khô.
Ở một nơi khác, trong rừng sâu, Lục Trầm cùng đồng đội không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Họ biết vị trí của thôn Thiên Đường, chỉ cần đi theo con đường mòn, vượt qua ngọn núi trước mặt là có thể đến nơi.
Bọn họ đã từng đến đây trước đó.
Khi đó, họ truy bắt một băng nhóm tội phạm lớn chuyên buôn bán người và buôn lậu ma túy qua biên giới. Chính Lục Trầm đã chỉ huy chiến dịch, tiêu diệt gần như toàn bộ tổ chức đó. Nhưng tên cầm đầu lại may mắn trốn thoát.
Cô quay đầu nhìn xuống hố lần cuối, rồi nắm lấy tay Trương Mỹ Phượng, cùng nhau chạy thẳng về phía rừng sâu.
Hai người chạy thục mạng, không dám ngoảnh lại.
Gió lạnh cắt da, cành cây sắc nhọn cào xước mặt mũi, quần áo của họ. Nhưng không ai dừng lại.
Bọn họ biết, nếu bị bắt, cái c.h.ế.t còn khủng khiếp hơn gấp bội.
Chạy đến khi chân không còn sức, họ chỉ có thể dìu nhau đi tiếp. Không biết đã đi bao lâu, tóc tai rối bù, người đầy vết xước, cả hai mới tìm được một hang đá nhỏ để tạm thời ẩn nấp.
Trương Mỹ Phượng dựa vào vách đá, thở dốc.
Tần Chiêu Chiêu cũng ngồi phịch xuống, cả người rã rời.
Tiểu Bảo trong lòng Trương Mỹ Phượng vẫn ngủ ngon lành, không hề hay biết mẹ và cô Tần của cậu vừa trải qua một trận sinh tử.
"Tần Chiêu Chiêu lo lắng nhìn quanh rừng sâu, giọng căng thẳng: 'Nếu trời tối mà chúng ta chưa ra khỏi đây, dù không bị người ở thôn Thiên Đường đuổi theo thì cũng sẽ bị thú rừng ăn thịt. Chúng ta không có chút khả năng tự vệ nào trong rừng thế này.'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trương Mỹ Phượng ngồi phịch xuống đất, hơi thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch: 'Tiểu Tần, chị kiệt sức rồi… Em nghĩ chúng ta còn có thể thoát ra ngoài không?'
Tần Chiêu Chiêu siết chặt nắm tay, cố gắng giữ vững tinh thần: 'Dù có mệt đến đâu, chúng ta cũng phải cố gắng. Nhất định phải ra khỏi đây trước khi trời tối. Có lẽ anh Đại Hải nhà chị thấy chị chưa về sẽ cử người đi tìm.'
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Trương Mỹ Phượng lắc đầu, giọng đầy hối hận: 'Nhưng chị không nói với anh ấy là đến thôn Thiên Đường, chỉ bảo có thể về muộn và dặn anh ấy đi ăn cơm ở nhà ăn. Anh ấy làm sao có thể tìm được chúng ta?'
Cô ấy cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng. Nhưng ngay sau đó, cô như chợt nghĩ ra điều gì, liền ngẩng đầu lên: 'Hoặc có thể là doanh trưởng Lục của em. Nếu trưa nay anh ấy về nhà mà không thấy em đâu, có lẽ anh ấy sẽ tìm đến đây.'
Tần Chiêu Chiêu cười nhạt, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lẽo. Cô không tin Lục Trầm sẽ đến. Nếu cô c.h.ế.t ở đây, chẳng phải đúng ý anh ta rồi sao? Không cần ly hôn, anh ta và Trương Vi Vi có thể đường đường chính chính ở bên nhau. Vì lý do gì mà anh ta phải đi tìm cô?
Ngay lúc đó, từ xa truyền đến tiếng bước chân giẫm lên lá khô.
Ở một nơi khác, trong rừng sâu, Lục Trầm cùng đồng đội không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Họ biết vị trí của thôn Thiên Đường, chỉ cần đi theo con đường mòn, vượt qua ngọn núi trước mặt là có thể đến nơi.
Bọn họ đã từng đến đây trước đó.
Khi đó, họ truy bắt một băng nhóm tội phạm lớn chuyên buôn bán người và buôn lậu ma túy qua biên giới. Chính Lục Trầm đã chỉ huy chiến dịch, tiêu diệt gần như toàn bộ tổ chức đó. Nhưng tên cầm đầu lại may mắn trốn thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro