Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Anh bỏ trốn cùn...
Ngẫu Phấn
2025-03-26 15:17:59
"Cô muốn lợi ích gì?" Phó Thiếu Đình nhẹ nhàng hỏi.Muốn tiền?Hiện tại Tô Tiểu Lạc có hai trăm tệ của Đường Tiểu Thiên, tạm thời không thiếu tiền. Hơn nữa cô đã nhìn ra, ở Vệ Thành có tiền căn bản không chưa đủ, mà còn phải có thế. Nếu không thì sẽ có người tùy tiện bắt cô vào đồn cảnh sát, cái ghế dài trong đồn cảnh sát lại cứng, ngủ cũng không yên ổn.Phó Thiếu Đình là thiếu tướng trẻ tuổi đầy triển vọng, bố anh lại là tư lệnh, đúng là dựa vào cây to bóng cả, Tô Tiểu Lạc nhất định phải tìm cho mình một chỗ dựa.Nếu cô đoán không nhầm, Phó Thiếu Đình này hẳn là vị hôn phu mà sư phụ đã nói.Trước mắt mà nói, anh cũng được.Ngoại hình được, gia thế được, năng lực bản thân cũng được."Tôi tạm thời chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra rồi sẽ nói cho anh biết." Tô Tiểu Lạc thấy Phó Thiếu Đình cau mày, bèn giải thích: "Nhất định sẽ không làm khó anh, hơn nữa sẽ trong phạm vi năng lực của anh."Nếu thật sự có thể tìm được anh cả..."Được."Một lời đã định.Tô Tiểu Lạc mỉm cười nhìn chằm chằm vào mặt anh, không ngờ tảng băng lớn này lại dễ nói chuyện như vậy."Vậy còn chờ gì nữa? Chờ đến ngày mai người của quân đội đến thì sẽ khó xử lý."Đi xuống lầu, Phó Thiếu Đình dặn dò Phó Nhiễm vài câu, liền lái xe đưa Tô Tiểu Lạc lên đường tìm kiếm Phó Vân Hải.Phó Nhiễm vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình, Phó Thiếu Đình bảo cô ấy đừng nói ra ngoài, cũng không nói đưa bảo mẫu đi làm gì.Chẳng lẽ?Anh hai bỏ trốn cùng cô bảo mẫu nhỏ?Không thể nào!Cho dù cô bảo mẫu nhỏ có xinh đẹp, anh hai cũng không phải là người thấy sắc nổi lòng tham!Phó Nhiễm lo lắng đi qua đi lại, ngày mai người của quân đội đến, anh hai không thể làm chuyện hồ đồ được!*****Nơi Phó Vân Hải gặp chuyện cách Vệ Thành sáu tiếng lái xe, xuống xe còn phải đi bộ một đoạn đường núi. Đi được nửa đường thì mây đen kéo đến, trời đổ mưa.Lúc xuất phát, Tô Tiểu Lạc đã bảo Phó Thiếu Đình chuẩn bị áo mưa. Hai người mặc áo mưa xong, Phó Thiếu Đình hỏi: "Trời sẽ mưa, cô cũng biết?""Tránh dữ đón lành là điều cơ bản nhất không biết sao!" Tô Tiểu Lạc thản nhiên trả lời.Phó Thiếu Đình nhìn rừng cây rậm rạp, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Anh Cả bị nước lũ cuốn trôi, sao lại phải lên núi tìm.Tô Tiểu Lạc nhìn thấy ánh mắt của anh, biết anh lại bắt đầu nghi ngờ.Nhưng anh không hỏi, cô cũng lười giải thích."Cẩn thận."Phó Thiếu Đình đưa tay đỡ lấy eo Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc trượt chân ngã vào lòng Phó Thiếu Đình. Sau khi Tô Tiểu Lạc đứng vững, anh mới thu tay về, "Xem ra tránh dữ đón lành, cũng không phải lúc nào cũng hữu dụng."Tô Tiểu Lạc đỏ mặt nói: "Đây không phải là đang vội đi tìm anh Cả của anh sao? Nếu anh không vội, vậy thì cứ từ từ đi.""Tôi đi trước, cô đi theo tôi."Thân thủ của Phó Thiếu Đình rất tốt, cho dù là đêm mưa cũng không hề bị ảnh hưởng. Anh đi trước dẫn đường, Tô Tiểu Lạc đi theo sau, một trước một sau rất nhanh đã nhìn thấy vài hộ gia đình.Trên núi đều là nhà tre nhà gỗ, những ngôi nhà gỗ này ẩn mình trong rừng cây, sương sớm cộng thêm nước mưa xối xả, khiến Tô Tiểu Lạc nhớ đến sư phụ.Không biết lão nhân gia sống thế nào rồi."Đi đường nào?." Phó Thiếu Đình quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe như thỏ con của Tô Tiểu Lạc. Cứ tưởng là lời trêu chọc vừa rồi của mình khiến cô buồn, vội vàng nói: "Tôi không có ý cười nhạo cô, chỉ là tôi...""Anh làm sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi ngược lại."Sau này sẽ không nói nữa." Phó Thiếu Đình cũng không biết tại sao, nhìn thấy cô khóc luôn cảm thấy trong lòng buồn bực."Phụt!" Tô Tiểu Lạc nhịn không được bật cười: "Tôi mới không nhỏ mọn như vậy, tôi chỉ là nhớ sư phụ của tôi thôi. Đi nhanh đi, căn nhà phía trước chính nó."*****Sáng hôm sau, dì Trương dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thì phát hiện Tô Tiểu Lạc không có ở trong phòng.Chẳng lẽ con bé giận dỗi bỏ đi vì không được nghỉ phép?Dì Trương thầm nghĩ, tuy chỉ mới sống chung mấy ngày nhưng Tô Tiểu Lạc rất ngoan ngoãn, biết quan tâm người khác. Dì Trương âm thầm coi Tô Tiểu Lạc như con gái ruột, giờ cô lặng lẽ bỏ đi khiến dì vừa buồn vừa lo.Bà Phó Trịnh Bảo Trân thấy chỉ có một mình dì Trương đang bận rộn, liền hỏi: "Cô bảo mẫu mới đến thay dì Hoàng đâu rồi?""Con bé..." Dì Trương có chút căng thẳng, "hôm qua hình như con bé bị cảm lạnh, sợ lây bệnh cho mọi người nên đang nghỉ ngơi trong phòng ạ!"Trịnh Bảo Trân thở dài, cảm thán nói: "Người trẻ bây giờ không giống chúng ta ngày xưa, yếu ớt quá."Tuy bà ấy có nói vài câu nhưng cũng may là không truy cứu, dì Trương thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng Tô Tiểu Lạc sớm quay lại.Mặc dù đã ba tháng trôi qua nhưng Trịnh Bảo Trân vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi đau mất con trai cả. Bà tiều tụy, hai mắt sưng húp như quả óc chó."Bà chủ, sắc mặt bà không tốt, đi nghỉ ngơi thêm đi, ở đây có tôi lo liệu.""Tôi muốn làm thêm chút gì đó cho Vân Hải, để nó ra đi cũng được tươm tất." Ánh mắt Trịnh Bảo Trân kiên định, "Lần này Vân Hải cứu hộ đã cứu được tám người, nó là người tốt."Trịnh Bảo Trân lại đỏ hoe đôi mắt."Mẹ, con tự hào về anh cả." Phó Nhiễm khoác tay Trịnh Bảo Trân, tựa đầu vào vai bà, nghẹn ngào nói. "Người yêu của anh cả, hôm nay con cũng báo tin cho chị ấy đến nhé!""Không được! Ai đến cũng được, riêng cô ta thì tuyệt đối không!" Trịnh Bảo Trân kích động nói."Được rồi, không mời, không mời, mẹ đừng kích động." Phó Nhiễm vội vàng an ủi bà ấy.Ba người bắt đầu sơ chế nguyên liệu, đợi Trịnh Bảo Trân bình tĩnh lại, Phó Nhiễm tranh thủ ra ngoài, cố gắng khuyên người phụ nữ đang chờ ở ngoài kia đi về."Thi thể anh trai tôi còn chưa tìm thấy, chị ở lại đây cũng vô ích.""Tôi chỉ muốn làm điều gì đó lần cuối cho anh ấy." Người phụ nữ cầu xin."Tôi biết tâm ý của chị, nhưng... mẹ tôi không muốn nhìn thấy chị." Phó Nhiễm lo lắng bị phát hiện, vội vàng nói, "Anh trai tôi cũng sẽ không muốn chị phải chịu ấm ức như vậy đâu, chị đi đi!"Người yêu này là do Phó Vân Hải tự quen, một cô giáo tên Trương Bình. Phó Nhiễm từng gặp, là một người ôn hòa khiêm tốn. Chị ta là vợ của người đồng đội đã hy sinh của Phó Vân Hải, đang nuôi một đứa con nhỏ.Trịnh Bảo Trân tuyệt đối không thể chấp nhận một người con gái có gia cảnh như vậy.Phó Vân Hải là một người con hiếu thảo, không muốn làm khó bố mẹ nên không kiên quyết đòi cưới. Nhưng anh ấy cũng là người trọng lời hứa, khi đồng đội hy sinh đã giao phó vợ con cho anh ấy chăm sóc, nên anh ấy cũng không cưới người khác.Điều này dẫn đến việc Phó Vân Hải năm nay hai mươi chín tuổi vẫn còn độc thân.Những năm qua trong quân đội, bạn bè người thân đã giới thiệu không ít cô gái điều kiện tốt, Phó Vân Hải đều không chịu gặp mặt.Cho đến khi Phó Vân Hải gặp chuyện, Trịnh Bảo Trân biết anh ấy vì cứu con của Trương Bình mới xảy ra chuyện, càng không thể tha thứ.Đây đúng là nghiệt duyên!Phó Nhiễm thương mẹ, càng thương anh trai.Nếu như họ có thể gặp nhau sớm hơn một chút, có lẽ kết cục đã khác."Tôi, tôi sắp kết hôn rồi." Vẻ mặt Trương Bình khó xử mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro