Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Chương 152

Đang cập nhật

2025-03-28 06:32:09



Khương Tri Tri kinh ngạc, suy nghĩ đầu tiên liền hướng về Chu Tây Dã, dù sao hôm qua cả ngày anh không về, buổi tối cũng trở về rất muộn.



Chu Thừa Chí nhìn Chu Tiểu Xuyên bộ dạng vội vàng, cau mày hỏi: “Một ngày chạy tới chạy lui như vậy trông còn ra thể thống gì? Sáng sớm lại đi đâu rồi?”



Chu Tiểu Xuyên lập tức im bặt, ngồi xuống bên cạnh Chu Tây Dã, trong lòng như có mèo cào, chỉ muốn mau chóng chia sẻ tin tức với anh .



Chu Tây Dã vẻ mặt bình thản, cầm quả trứng gà bóc vỏ rồi đặt vào bát cháo gà của Khương Tri Tri: “Ăn sáng trước đã.”



Dù Khương Tri Tri có tò mò đến đâu cũng không tiện hỏi trước mặt Chu Thừa Chí.



Mọi người không ai nói gì, lặng lẽ ăn sáng.



Chu Thừa Chí lại đặt đũa xuống, nhíu mày lên tiếng: “Cái tên Thương Thời Nghị này, chiều hôm trước đã quay lại Ma Đô, nhân sâm vẫn còn để trong văn phòng của tôi, hay là đưa cho Thương Thời Anh, để bà ấy chuyển cho em trai mình?”



Phương Hoa cau mày: “Hai chị em họ hơn hai mươi năm nay chưa từng qua lại, ông đưa cho Thời Anh chẳng phải càng khiến bà ấy thêm bực bội sao?”



Chu Thừa Chí cả đời chưa từng nhận món quà nào quý giá như vậy, cảm thấy rất khó xử: “Cái tên Thương Thời Nghị này, thật biết gây khó dễ cho người khác.”



Chu Tây Dã lên tiếng: “Cứ giữ tạm trong văn phòng đi, rồi cũng sẽ có lúc gặp lại, đến lúc đó trả lại cho ông ấy cũng được.”



Chu Thừa Chí nghĩ thấy cũng hợp lý, rồi lại nhớ đến chuyện vừa bàn bạc với Chu Tây Dã bên ngoài: “Hai ngày tới con theo dõi tiến triển của việc này một chút.”



Chu Tây Dã khẽ gật đầu, cả nhà mới yên lặng ăn hết bữa sáng.



Sau bữa ăn, Chu Thừa Chí đi làm, Phương Hoa ra ngoài tản bộ.



Khương Tri Tri nhìn Chu Tiểu Xuyên vẫn còn đang uống cháo, đặt đũa xuống: “Ai ăn xong trước thì không cần lo, ai ăn sau thì rửa bát. Lát nữa cậu rửa bát và dọn dẹp bếp nhé.”



Chu Tiểu Xuyên không vui, vừa định trừng mắt nhìn Khương Tri Tri thì lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh trai, lập tức đổi giọng: “Rửa thì rửa, có gì to tát đâu.”



Khương Tri Tri kéo Chu Tây Dã về phòng, vừa đóng cửa đã vội vàng hỏi: “Tên Đặng Phi Dương kia, có phải anh ra tay không?”



Chu Tây Dã suy nghĩ một chút rồi đáp: “Không hoàn toàn là anh. Hắn ta giở trò lưu manh giữa đường, đúng lúc bị đội tuần tra bắt gặp, thái độ còn ngang ngược định đánh nhau với họ nên mới bị bắt.”



Khương Tri Tri chậc chậc hai tiếng, nhón chân ôm lấy cổ anh: “Anh đừng nói là chuyện này không có chút tác động nào của anh nhé.”



Chu Tây Dã ôm eo cô bằng một tay, trực tiếp chuyển chủ đề: “Thư giới thiệu của Lý Chính ủy đã đến rồi, em có muốn xem không?”



Khương Tri Tri không ngờ thư gửi bảo đảm lại đến nhanh như vậy, lập tức gật đầu: “Muốn, muốn!”



Chu Tây Dã nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, đặt xuống giường: “Nhưng em phải chuẩn bị tâm lý trước, không có nhiều lựa chọn đâu.”



Anh lấy phong thư dày cộp từ trong túi ra đưa cho Khương Tri Tri, bên trong có thư giới thiệu và đơn đề cử.



Nhân lúc Khương Tri Tri đang đọc, Chu Tây Dã giải thích: “Vì em không có đơn vị công tác, trước đây cũng không có thành tích đặc biệt nổi bật, nên ý của Lý Chính ủy là để em đi theo diện tuyển sinh thí điểm.”



“Kế hoạch này mới được triển khai từ năm ngoái, chọn lọc từ những người ngoài xã hội, sau đó có người giới thiệu, nếu học tập đạt thành tích xuất sắc thì có thể chính thức vào trường.”



Khương Tri Tri đọc rất nhanh, tổng cộng chỉ có hai trường: Học viện Y khoa số 2 Bắc Kinh và Đại học Khoa học Kỹ thuật Bắc Kinh.



Đều là những trường tương lai rất có tiếng tăm.



Nhưng không có trường cô thực sự muốn vào, nếu chờ khôi phục kỳ thi đại học, thì còn phải đợi ba năm nữa.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chu Tây Dã thấy cô im lặng: “Em cứ suy nghĩ kỹ, nếu không ngày mai chúng ta đến thăm hai trường này trước.”



Khương Tri Tri không muốn lãng phí thời gian, cầm lấy đơn đề cử của Học viện Y khoa Bắc Kinh: “Chọn cái này! Anh bảo vệ đất nước, em cứu người, quá hợp nhau luôn!”



Chu Tây Dã hơi bất ngờ, cầm lấy đơn đề cử của trường: “Anh tưởng em sẽ chọn ngành Hóa học của Đại học Khoa học Kỹ thuật chứ.”



Khương Tri Tri tất nhiên không thể nói ra suy nghĩ thật trong lòng: “Em không thích hóa học lắm, làm bác sĩ cũng tốt mà.”



Cô vừa mới nghĩ, nếu muốn thay đổi kiếp nạn của Chu Tây Dã, thì phải có cơ hội ở bên anh . Làm bác sĩ thì có thể xin ra tiền tuyến. Đến lúc đó, kiểu gì cũng sẽ có cách.



Chu Tây Dã tôn trọng lựa chọn của cô. Trong lòng anh, chỉ cần thích học hành, có chí tiến thủ thì đều tốt cả: “Ngày mai chúng ta đến trường nộp đơn, buổi chiều anh phải đến trung tâm hội nghị để báo danh.”



Nếu anh không nhắc, Khương Tri Tri cũng quên mất mục đích chính anh về lần này là để họp: “Họp thì có cần ở lại đó không?”



Chu Tây Dã lắc đầu: “Không cần, mỗi ngày sẽ có xe đưa đón.”



Khương Tri Tri chợt nghĩ đến gì đó, cẩn thận cất thư giới thiệu và đơn đề cử vào ngăn kéo, sau đó lại ngồi sát vào Chu Tây Dã, dùng vai huých nhẹ vào cánh tay anh: “Trong nhà có bọ chét, n.g.ự.c em đỏ hết một mảng rồi, trên trán cũng đỏ nữa.”



Chu Tây Dã lập tức lúng túng, quay sang nhìn vẻ mặt tinh nghịch của cô.



Khương Tri Tri chớp mắt: “Không ngờ đấy, anh thích chơi mấy trò này à?”



Chu Tây Dã xấu hổ, nhưng lại chẳng thể phản bác, dứt khoát nâng tay giữ lấy sau gáy cô, ôm chặt vào lòng rồi cúi đầu hôn xuống một cách dịu dàng.



Khương Tri Tri rất thích những nụ hôn vừa mềm mại vừa mang theo sự che chở như thế này.



Cô thực ra là người rất thiếu cảm giác an toàn. Ở kiếp trước, trước năm chín tuổi cô sống trong cô nhi viện, sau đó được bố mẹ nuôi nhận về. Họ đối xử với cô rất tốt, nhưng sau khi cô trưởng thành lại gặp tai nạn.



Hạt Dẻ Rang Đường

Rồi sau đó, người mà cô tin tưởng và dựa dẫm nhất lại phản bội cô.



Vậy nên, tận sâu trong lòng, cô luôn mong có một gia đình ấm áp, cũng thích cảm giác được dựa vào người khác mà không cần phòng bị này.







Biên Ngọc Thành quay lại Bắc Kinh, không vội vàng tìm Chu Tây Dã hay Khương Tri Tri, mà về nhà bàn bạc với bố trước.



Nếu Khương Tri Tri thực sự là con gái của Biên Tố Khê, thì phải làm sao?



Bố của Biên Ngọc Thành, cũng là trưởng nam của nhà họ Biên, Biên Hải Sơn, những ngày qua mất ăn mất ngủ. Nghe nói Biên Tố Khê vẫn còn sống, sao ông ta có thể yên lòng được.



Giờ lại nghe Biên Ngọc Thành khẳng định Biên Tố Khê còn có một đứa con gái, trong lòng ông ta bỗng dâng lên sát ý: “Chắc chắn là con gái của Biên Tố Khê?”



Biên Ngọc Thành dựa vào trực giác: “Đến giờ, con vẫn chưa tra được thông tin chính xác về cô ta, hơn nữa cô ta lại sinh đúng vào mùa đông năm mà cô cô xảy ra chuyện. Ngoại hình thì không quá giống, nhưng đôi mắt… thật sự rất giống.”



Biên Hải Sơn cau mày: “Người giống nhau rất nhiều, không thể khẳng định chỉ vì điểm đó.”



Biên Ngọc Thành lắc đầu: “Bố, lần này khác. Con có linh cảm, cô ta chính là con gái của cô cô! Hơn nữa, con còn nghe Tiêu Tiêu nói, nhóm m.á.u của cô ta rất hiếm. Bố còn nhớ không? Trước đây có lần cô cô bị thương cần truyền máu, bác sĩ cũng nói nhóm m.á.u rất hiếm. Chẳng lẽ đây cũng là trùng hợp?”



Biên Hải Sơn ngồi thẳng dậy, siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế: “Nếu Biên Tố Khê còn sống, vậy tại sao bao năm qua lại không quay về tìm chúng ta? Hay là… sau khi sinh ra đứa trẻ này, nó đã không còn nữa?”



Nếu đúng như vậy, thì ông ta có thể bỏ qua cho con bé.



Nhưng Biên Ngọc Thành thì ác độc hơn bố mình rất nhiều: “Bố, con nghĩ, bất kể cô cô còn sống hay không, Khương Tri Tri cũng không nên tiếp tục tồn tại. Chỉ có cô ta c.h.ế.t rồi, chúng ta mới có thể hoàn toàn dứt bỏ mối họa này.”



“Chúng ta không cần ra tay, có thể khiến nhà họ Chu tự mình làm chuyện đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó

Số ký tự: 0