Tẩy Phấn Son

Chương 16

Thất Nguyệt Lệ

2025-03-26 11:08:22

Quả nhiên, một ngày nọ, nha hoàn phụ trách thêu thùa là Ngân Hạnh thấy ta nhàn rỗi, liền chủ động bắt chuyện:

 

“Vương phi có nghe nói không, trong phủ vừa tuyển thêm mấy vệ binh mới.”

 

“Thì sao?” Ta tò mò hỏi.

 

Nhanh nhảu Thúy Trúc liền cướp lời:

 

“Lần này có một người thật là tuấn tú, các nha hoàn trong phủ đều không nhịn được mà đi nhìn trộm đấy.”

 

Quả nhiên, nữ nhân ở thời đại nào cũng không tránh được cái tâm bát quái.

 

“Thật sao? Sao ta lại không biết nhỉ?” Ta hứng thú hỏi.

 

“Hôm các vệ binh mới đến, Vương phi bệnh nên không thấy đó ạ.” Ngân Hạnh đáp.

 

Thúy Trúc mặt đỏ bừng, cười khúc khích nói:

 

“Nếu Vương phi gặp người đó, chắc chắn cũng phải ngạc nhiên. Nô tỳ chưa từng thấy nam tử nào tuấn tú đến thế.”

 

“Nhìn các ngươi xem, thật là không có mắt. Chỉ là một hạ nhân, đẹp thì có ích gì.” Thiên Chi bên cạnh cười khẩy. Trước đây nàng rất khắc nghiệt với người hầu, nhờ ta chỉnh đốn mãi mới đỡ hơn chút. Dù lời nói vẫn không dễ nghe, nhưng ít ra không còn quá gay gắt.

 

Ngân Hạnh và Thúy Trúc cũng không còn sợ nàng như trước. Hoạt bát như Thúy Trúc vẫn nhịn không được nhỏ giọng phản bác:

 

“Nếu tỷ tỷ gặp người ấy, chắc chắn không nói được lời này đâu.”

 

Thiên Chi khịt mũi đầy vẻ coi thường:

 

“Ngươi tưởng ta giống các ngươi, không có kiến thức chắc.”

 

Nhìn đám nha hoàn cãi vã ồn ào, ta không nhịn được bật cười.

 

Tuổi trẻ thật đáng quý, khi ta mười sáu, mười bảy tuổi cũng từng cùng bạn bè bàn tán một chàng trai đến sôi nổi như thế. Những tiếng cười vô tư và hồn nhiên ấy, thật sự rất đáng trân trọng.

 

13

 

Chỉ trong chớp mắt đã đến sinh thần của Vương gia. Trong tiểu thuyết, vì sinh thần của hắn trùng với ngày giỗ của mẫu phi, nên hắn chưa từng tổ chức mừng sinh thần. Mà Hoa Thiển để lấy lòng, đã kín đáo tổ chức một buổi yến tiệc sinh thần trong phủ.

Hồng Trần Vô Định

 

Buổi yến tiệc ấy cũng chính là lần đầu tiên Mục Dao gặp gỡ Trọng Khê Ngọ. Trọng Khê Ngọ vừa gặp đã si mê nàng. Ban đầu, ta từng nghĩ sẽ ngăn cản cuộc gặp gỡ này để giảm bớt những khúc mắc cho nam nữ chính, nhưng nghĩ lại, ta quyết định không xen vào nữa.

 

Trọng Khê Ngọ là người khó đoán, ta không dám tùy tiện can dự. Còn Trọng Dạ Lan thì đặc biệt khó chiều. Tốt hơn hết, cứ để mọi thứ diễn ra như trong tiểu thuyết, để Vương gia có thêm tình địch mà tăng chút cảm giác thách thức.

 

Nếu Trọng Dạ Lan cứ dồn hết tâm trí lên người ta, đến ngày ta thú nhận sự thật, hắn sẽ càng tức giận hơn.

 

Thiên Chi từ lâu đã tìm được một cây cầm quý, muốn để ta đến lúc đó biểu diễn một màn ấn tượng, nhưng ta chỉ cười nhạt. Trong tiểu thuyết, Hoa Thiển là người tinh thông cầm kỳ thi họa, còn ta thì chẳng giỏi thứ gì. Vì thế, ta đã có kế hoạch khác.

 

Đến sinh thần Trọng Dạ Lan, ta theo như tiểu thuyết, chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, chờ hắn về phủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khi hắn trở về, không ngoài dự đoán, Trọng Khê Ngọ đi theo sau. Ta cố ý tỏ vẻ kinh ngạc, hành lễ chào đón.

 

Trọng Khê Ngọ không chút xa cách, cười nói: “Hôm nay là sinh thần của hoàng huynh, ta chỉ đến góp vui.”

 

Trông hắn quả thật hòa nhã, nhưng sau những gì từng trải trong cung, ta không dám lơi lỏng cảnh giác.

 

Ba người chúng ta nhập tiệc, vừa ăn được vài miếng, Thiên Chi đã khẽ gọi ta: “Vương phi, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

 

Hai huynh đệ đều nhìn ta đầy nghi hoặc, ta mỉm cười đáp: “Hôm nay là sinh thần của Vương gia, thần thiếp đặc biệt tìm được một cây cầm quý, muốn góp chút hứng vui.”

 

Thiên Chi đứng sau lưng ta, ban đầu nét mặt đầy đắc ý, nhưng ngay sau đó cứng đờ, khi nghe ta nói tiếp: “Nghe nói Mục Dao đàn cầm xuất thần nhập hóa, thần thiếp cũng rất tò mò. Không biết nàng có thể dâng lên Vương gia một khúc nhạc không?”

 

Trong tiểu thuyết, Hoa Thiển đã chơi một khúc đàn trước, sau đó cố ý khiêu khích Mục Dao - một nữ tử lớn lên nơi biên thành - cuối cùng lại bị nàng ta hạ nhục. Thay vì bị lợi dụng, ta quyết định giúp nàng nổi danh, miễn sao không biến mình thành bàn đạp.

 

Lời vừa dứt, ánh mắt Mục Dao đầy nghi hoặc nhìn ta, như thể ta đã hạ độc vào cây cầm, không lý nào lại chủ động nhường nàng. Trọng Dạ Lan cũng nhìn ta với vẻ thắc mắc.

 

Sau lưng, Thiên Chi lộ vẻ muốn xông lên lắc mạnh vai ta.

 

Nhưng mọi người kiêng dè sự có mặt của Trọng Khê Ngọ, không ai phát tác. Mục Dao hành lễ, nhận lấy cây cầm, bắt đầu gảy đàn.

 

Theo lời tiểu thuyết, tiếng đàn của nàng khác hẳn nữ tử bình thường, không mềm mại uyển chuyển mà mang theo hào khí sắt đá, khiến người nghe như lạc vào cảnh chiến mã phi nước đại, trống trận vang dội. Vì gia tộc chịu bất công, tiếng đàn lại càng thêm bi thương, lay động lòng người.

 

Tuy tiểu thuyết miêu tả như thế, nhưng ta thì chẳng nghe ra được gì.

 

Chỉ là, nhìn Trọng Dạ Lan thần sắc thoáng ngẩn ngơ, cùng ánh mắt sáng ngời của Trọng Khê Ngọ, ta biết tiếng đàn quả thật không tầm thường.

 

Rất tốt, mọi thứ đều đi đúng hướng trong tiểu thuyết. Trọng Dạ Lan, ngài hãy tỉnh táo lại đi, nhìn xem tình địch của ngài sắp xuất hiện rồi.

 

Khi khúc nhạc kết thúc, Trọng Khê Ngọ là người đầu tiên vỗ tay: “Quả thật phủ đệ của hoàng huynh ẩn giấu nhân tài, một nha hoàn cũng có thể đàn ra tiếng nhạc xuất sắc như thế, thật khiến người ta thán phục.”

 

Ừm, sắp đến phần quan sát nam chính và nam thứ tranh giành nữ chính rồi, ta còn thấy có chút háo hức nữa.

 

Dù gì, kết thúc tiểu thuyết là tất cả đều vui vẻ đoàn tụ, ta không lo họ tranh chấp. Càng khó có được, mới càng trân quý.

 

Khi đang mải mừng thầm, bỗng Trọng Khê Ngọ quay sang ta, lên tiếng: “Lâu nay nghe danh cầm nghệ của Vương phi kinh thành vang dội, không biết so với khúc này thì thế nào?”

 

… Quả nhiên nữ chính vừa xuất hiện, nam thứ liền tìm cách làm khó ta.

 

“Mục Dao là ngọc ngà châu báu, thần thiếp tự thấy thua kém.” Ta che miệng, làm ra vẻ hổ thẹn.

 

“Vậy Vương phi chuẩn bị gì làm lễ mừng sinh thần hoàng huynh?” Trọng Khê Ngọ lại nhìn ta, ánh mắt tràn đầy sự tò mò chân thành.

 

Hắn vẫn chưa dứt sao?

 

Ta nào biết họ nghe xong Mục Dao gảy đàn lại còn nhớ đến ta, giờ ta đi đâu để lấy một món lễ mừng?

 

Ánh mắt Trọng Dạ Lan cũng hướng về ta, ép ta nuốt lại câu “thần thiếp chưa chuẩn bị”.

 

Vội vàng đảo mắt tìm kiếm thứ gì đó, tầm mắt dừng lại trên bàn ăn, bỗng lóe lên ý tưởng. Ta nói: “Hoàng thượng và Vương gia xin chờ một lát, thần thiếp sẽ quay lại ngay.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tẩy Phấn Son

Số ký tự: 0