Tẩy Phấn Son

Chắc chắn sẽ kh...

Thất Nguyệt Lệ

2025-03-26 11:08:22

Chương 5 - Chắc chắn sẽ không còn suy đoán bừa bãi về ngươi nữa.

 

18

 

“Thắp đèn lên,” giọng nói của hắn vang lên, không nghe rõ vui hay giận.

 

Ta chỉ muốn khóc mà không có nước mắt. Giữa đêm khuya, hắn định dọa người ta c.h.ế.t khiếp sao? Hồi nãy, hòn đá lửa ta đặt giữa bàn, bây giờ trước mắt tối đen như mực, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

 

Ta và Hoa Thiển có một điểm chung, đó là mắc chứng quáng gà nhẹ.

 

“Ta… ta không nhìn thấy gì,” ta cầm lấy đèn dầu, ngoan ngoãn co rúm người lại bên bàn trang sức, nhỏ giọng đáp.

 

Chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe tiếng bước chân tiến lại gần.

 

Đèn trong tay ta bị hắn giật đi, ta như một kẻ ngốc, không dám thở mạnh, chỉ dám ngây người nhìn vào màn đêm.

 

Âm thanh mài đá lửa vang lên, một tia lửa lóe lên rồi đèn dầu được thắp sáng. Ta nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn hiện lên trong ánh sáng yếu ớt.

 

Quả nhiên, khi hắn yêu ta là một khuôn mặt, không yêu ta là một khuôn mặt khác.

 

Hắn trở lại bàn, đặt đèn xuống mà không nói lời nào.

 

Ta lập tức không biết phải làm sao. Vì cớ gì giữa đêm khuya, hắn lại đến đây? Giờ này đâu phải lúc thích hợp để bàn chuyện chính sự.

 

Cân nhắc một lúc, ta vẫn không động đậy, mở miệng hỏi: “Vương gia đến đây là vì vấn đề ban ngày đã suy nghĩ thấu đáo rồi chăng?”

 

Khuôn mặt hắn dưới ánh đèn dầu trở nên mờ ảo, nhưng giọng nói lại không có chút cảm xúc: “Ngươi đoán chắc rằng ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi phủ, nên mới thu dọn hành lý sao?”

 

Ta đảo mắt suy nghĩ rồi đáp: “Không phải như Vương gia nghĩ. Chỉ là ta mất ngủ, chợt nhớ đến số trang sức ca ca tặng khi ta dưỡng bệnh, chưa từng xem qua, nên dậy dọn dẹp lại.”

 

Hắn rõ ràng không tin: “Từ nay về sau, đừng đoán mò tâm tư của bản vương.”

 

Ha, lại lấy lời này ra dọa người.

 

Không đúng, ta đã tự xin xuất phủ, làm gì còn cái gọi là “từ nay về sau”?

 

Đang bối rối, lại nghe hắn nói: “Dạo gần đây, có một chuyện ta nghĩ mãi không thông. Ngày đó ngươi cứu ta trong lễ tế tổ, chẳng qua là muốn lấy công chuộc tội, dễ dàng rời khỏi phủ này sao?”

Hồng Trần Vô Định

 

Ta không nhịn được run lên. Vương gia này quả thật quá thông minh. Mặc dù trong bóng tối không thể thấy rõ nét mặt, nhưng ta vẫn cố làm ra vẻ đau lòng: “Sao Vương gia lại nói vậy? Tấm chân tình của thiếp trời đất đều thấy, chỉ là trước kia vì chấp niệm quá sâu mới lầm đường lạc lối. Bây giờ tỉnh ngộ rồi, tất nhiên phải rời đi…”

 

“Ngươi đã si tình như vậy, bản vương thành toàn cho ngươi, để ngươi ở lại.”

 

Câu nói của hắn khiến ta nghẹn họng. Ta… hóa ra ta đã tính sai cả rồi?

 

Ta cố lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Nhưng làm sao được? Thiếp đã biết sai, lẽ nào không gánh chịu hậu quả…”

 

Hắn nhếch miệng cười, nụ cười nhàn nhạt không đến đáy mắt: “Biết sai là tốt. Ngươi vì cứu ta mà suýt mất mạng. Bản vương cũng không phải kẻ vô tình bạc nghĩa. Gạo trong phủ đủ để nuôi một kẻ nhàn hạ như ngươi.”

 

Ý gì đây? Lẽ nào nửa đời còn lại, ta phải bị nhốt ở cái hậu viện này mà sống cô đơn đến già sao?

 

Không, ta không muốn! Ta còn có bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu mỹ nam cổ trang để theo đuổi nữa chứ!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hay là ta thú nhận, nói rằng ta cứu hắn chỉ để rời khỏi phủ? Ta không phải cố tình cản mũi tên, mà là vì không đẩy ngã được hắn nên mới bị trúng tên?

 

Hắn như đoán được suy nghĩ của ta, thản nhiên nói: “Hoa tể tướng quyền cao chức trọng, ta cũng phải nể mặt vài phần. Ngươi công tội đã bù trừ, hãy ngoan ngoãn ở lại hậu viện mà sống đi.”

 

Hoa tể tướng? Nếu ta để Hoa tể tướng sụp đổ, chẳng phải hắn sẽ không cần nể mặt nữa sao?

 

Ý nghĩ này vừa lóe lên, ta đã muốn tự vả vào miệng. Hoa tể tướng sụp đổ, e rằng ta càng thê thảm hơn.

 

Đang định nói thêm, hắn đã đứng dậy rời đi, không cho ta cơ hội mở miệng.

 

Quá đáng hơn, hắn còn tắt luôn đèn dầu!

 

“Vương gia?” Ta còn chút hy vọng, nhỏ giọng gọi.

 

Không một hồi âm.

 

Ta không từ bỏ, tiếp tục gọi: “Vương gia, thiếp thật sự không nhìn thấy gì.”

 

Vẫn là im lặng.

 

Ta hít sâu một hơi, cúi người, bắt đầu mò mẫm trong bóng tối, dựa vào trí nhớ để tìm đường về giường.

 

Lần thứ ba bị va đầu gối vào một thứ gì đó, ta rốt cuộc không nhịn được, thấp giọng mắng: “Đồ vong ân bội nghĩa, đồ vô nhân tính, đồ khốn kiếp!”

 

Khó khăn lắm mới lần mò được về giường, ta thở phào nhẹ nhõm. Đầu gối e rằng sáng mai sẽ bầm tím hết cả.

 

Gió lạnh bất chợt thổi qua, ta nằm trên giường, thấy ánh trăng mờ mờ xuyên qua cửa sổ mở toang.

 

Kỳ lạ, rõ ràng ban nãy cửa sổ vẫn đóng mà?

 

Hắn nhướng mắt lên nhìn ta, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng lại chứa một sự khẩn trương không che giấu:

 

“Vương phi, cẩn thận, con d.a.o này tuy nhỏ nhưng cực kỳ sắc bén.”

 

Ta dừng tay, ngạc nhiên nhìn hắn. Sự lo lắng trong ánh mắt hắn hoàn toàn không phải giả.

 

Ta thầm nghĩ: Thằng nhóc này, xem ra thật sự quan tâm đến mình nhỉ.

 

“Ngươi biết về con d.a.o này à?” Ta nhẹ giọng hỏi, đồng thời rút tay về, tránh làm hắn căng thẳng hơn.

 

Hắn khẽ cúi đầu, có chút bối rối: “Bẩm Vương phi, thuộc hạ trước kia từng thấy loại vũ khí này trong quân doanh. Loại d.a.o này tuy nhỏ gọn, nhưng là vũ khí phòng thân vô cùng hiệu quả.”

 

Nghe vậy, ta càng thêm hứng thú, lật qua lật lại cái "vòng tay" trong tay, cảm thấy món đồ này thật không tệ. Một chiếc vòng tay bạc trông thì đơn giản nhưng lại có thể biến thành một con d.a.o sắc bén – đúng là một vật dụng tuyệt vời dành cho một nữ nhân như ta.

 

“Xem ra Hoa Thâm lần này cũng có chút sáng ý, cuối cùng gửi cho ta thứ hữu ích,” ta khẽ cười, nhưng trong lòng cũng thầm nghi ngờ. Tên Hoa Thâm kia từ khi nào lại nghĩ đến việc tặng ta món đồ thực dụng thế này?

 

Thấy ánh mắt chăm chú của Hoa Nhung Chu, ta khẽ nhướng mày, cố ý hỏi: “Ngươi thấy món đồ này như thế nào? Có phải rất thích hợp để tặng một nữ nhân không?”

 

Hắn có vẻ bối rối, cúi thấp đầu, giọng nói khẽ run: “Bẩm Vương phi, đúng là rất thích hợp… nhưng cũng không nên quá lạm dụng.”

 

Ta phì cười trước sự chân thật của hắn. Người này, nhìn ngây ngô mà lại quá mức chu đáo. Ta cẩn thận đặt con d.a.o vào hộp, đóng nắp lại rồi đưa lại cho hắn.

 

“Vậy ngươi giúp ta giữ món đồ này. Khi nào cần, ta sẽ bảo ngươi mang đến.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tẩy Phấn Son

Số ký tự: 0