Chương 8
Đang cập nhật
2025-03-31 09:47:07
8.
Sáng sớm hôm sau, ta mở mắt, nhìn trần nhà đơn sơ, có cảm giác như được tái sinh.
Ta không có hộ tịch, cũng không có giấy thông hành tùy thân, nên chỉ có thể tạm thời ẩn náu trong ngôi làng này.
Với chủ nhà, ta nói mình là người mới góa chồng, bị nhà chồng đuổi đi, nhà mẹ đẻ cũng không nhận, nên đành phải tìm chỗ dừng chân tạm bợ.
Thấy ta ra tay hào phóng, bà chủ nhà liền nói với lý chính rằng ta là họ hàng xa đến nương nhờ, lý chính cũng không hỏi thêm.
Thân phận mới của ta không thích hợp để giao thiệp, nên phần lớn thời gian ta đều đóng cửa không tiếp khách.
Trong vườn có ít rau xanh, ta lại nhờ bà chủ nhà mua thêm vài món đồ dùng nhà bếp, gạo, mì, dầu, muối, thịt khô, trứng gà và thịt heo tươi. Được một món hời, bà ấy cười đến híp cả mắt.
Lúc bà mang đồ đến, ta vừa mới nhấc bể nước lớn đổi vị trí, lại tiện tay ném d.a.o chặt c.h.ế.t con chuột chạy nhanh dưới chân tường.
Thế là, bà có một nhận thức mới về sức mạnh của ta, những suy tính ban đầu trong lòng bà cũng thu lại đôi chút.
Của cải không thể phô trương, nếu không có đủ khả năng tự vệ thì chỉ có thể trở thành con cừu chờ bị làm thịt.
Dù mười lăm năm qua ta sống như cá ướp muối, nhưng vẫn học được không ít cách tự bảo vệ bản thân. Suy cho cùng, ở thời đại này, chỉ khi bản thân đủ mạnh mới có thể bảo toàn mạng sống.
Mớ công phu mèo ba chân của ta, dù không đáng kể, nhưng cũng đủ để dọa dẫm những người nông dân chưa từng thấy qua thế sự.
Chỉ trong hai ba ngày, căn nhà nhỏ của ta đã hoàn toàn đổi mới.
Khi ta bận rộn bắt đầu cuộc sống mới, phủ Tuyên Uy Hầu lại ngày càng căng thẳng.
Ám vệ bên cạnh Cảnh Dục đều là những người từng theo hắn ra chiến trường, có thể làm trạm gác quan sát ngàn dặm, có thể do thám tin tức mật, cũng có thể trở thành sát thủ không gì cản nổi.
Một đội quân quan trọng như vậy, lại bị hắn điều đi tìm một đầu bếp, thực sự là dùng d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà.
Hiển nhiên, Cảnh Dục đã mất đi lý trí.
Hắn còn đến phủ huyện lệnh để tìm ta.
Nhưng hắn không biết rằng, nếu đã thoát khỏi cái nhà kia, ta chắc chắn sẽ không quay về nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cảnh Dục trèo lên bức tường mà hắn từng vượt qua vô số lần, trực tiếp vào sân viện nơi ta từng ở.
Có lẽ vì ta đã vào phủ Hầu gia, không biết ngày nào sẽ thăng quan phát tài, nên sân viện của ta vẫn được giữ lại, còn có người định kỳ dọn dẹp nên cũng không đến mức bừa bộn.
Nhưng với một kẻ tôn quý như Cảnh Dục, nơi này vẫn quá mức đơn sơ.
Sân viện rất nhỏ, tổng cộng chỉ có hai gian phòng, chỉ cần nhìn qua là biết không có ai ở.
Cảnh Dục thất vọng rời đi, cuối cùng cũng tin rằng ta đã có kế hoạch bỏ trốn, chứ không phải bốc đồng nhất thời.
Nếu không, sao có thể bỏ trốn một cách sạch sẽ như vậy?
Trước khi rời đi, hắn vào phủ huyện lệnh từ cổng chính, ra lệnh cho toàn bộ quan sai phải để ý, một khi phát hiện tung tích của ta thì lập tức báo cáo.
Biết tin ta bỏ trốn, huyện lệnh suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhưng trước ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Dục, hắn ta chỉ có thể gắng gượng đứng vững.
Hóa ra những ngày qua kinh thành náo loạn vì một vụ tìm người, nhân vật chính lại là ta.
Ta nhíu mày nghe bà hàng xóm buôn chuyện.
Phủ Tuyên Uy Hầu gây ra động tĩnh lớn như vậy nằm ngoài dự đoán của ta.
Cảnh Dục phát điên cái gì vậy?
Chẳng qua chỉ là một nữ nhân không đáng chú ý, đi rồi thì đi, cần gì phải tìm chứ?
Chẳng lẽ hắn muốn bắt ta về rồi hành hạ một trận?
Ta lo lắng lắc đầu, càng thêm đóng cửa không ra ngoài.
Từ ngày đó, ta luôn ngủ chập chờn, còn mơ thấy cảnh mình bị bắt về rồi phải chịu cực hình.
Làng này vẫn không an toàn, ta hướng tầm mắt về phía ngọn núi phía sau.
Sáng sớm hôm sau, ta mở mắt, nhìn trần nhà đơn sơ, có cảm giác như được tái sinh.
Ta không có hộ tịch, cũng không có giấy thông hành tùy thân, nên chỉ có thể tạm thời ẩn náu trong ngôi làng này.
Với chủ nhà, ta nói mình là người mới góa chồng, bị nhà chồng đuổi đi, nhà mẹ đẻ cũng không nhận, nên đành phải tìm chỗ dừng chân tạm bợ.
Thấy ta ra tay hào phóng, bà chủ nhà liền nói với lý chính rằng ta là họ hàng xa đến nương nhờ, lý chính cũng không hỏi thêm.
Thân phận mới của ta không thích hợp để giao thiệp, nên phần lớn thời gian ta đều đóng cửa không tiếp khách.
Trong vườn có ít rau xanh, ta lại nhờ bà chủ nhà mua thêm vài món đồ dùng nhà bếp, gạo, mì, dầu, muối, thịt khô, trứng gà và thịt heo tươi. Được một món hời, bà ấy cười đến híp cả mắt.
Lúc bà mang đồ đến, ta vừa mới nhấc bể nước lớn đổi vị trí, lại tiện tay ném d.a.o chặt c.h.ế.t con chuột chạy nhanh dưới chân tường.
Thế là, bà có một nhận thức mới về sức mạnh của ta, những suy tính ban đầu trong lòng bà cũng thu lại đôi chút.
Của cải không thể phô trương, nếu không có đủ khả năng tự vệ thì chỉ có thể trở thành con cừu chờ bị làm thịt.
Dù mười lăm năm qua ta sống như cá ướp muối, nhưng vẫn học được không ít cách tự bảo vệ bản thân. Suy cho cùng, ở thời đại này, chỉ khi bản thân đủ mạnh mới có thể bảo toàn mạng sống.
Mớ công phu mèo ba chân của ta, dù không đáng kể, nhưng cũng đủ để dọa dẫm những người nông dân chưa từng thấy qua thế sự.
Chỉ trong hai ba ngày, căn nhà nhỏ của ta đã hoàn toàn đổi mới.
Khi ta bận rộn bắt đầu cuộc sống mới, phủ Tuyên Uy Hầu lại ngày càng căng thẳng.
Ám vệ bên cạnh Cảnh Dục đều là những người từng theo hắn ra chiến trường, có thể làm trạm gác quan sát ngàn dặm, có thể do thám tin tức mật, cũng có thể trở thành sát thủ không gì cản nổi.
Một đội quân quan trọng như vậy, lại bị hắn điều đi tìm một đầu bếp, thực sự là dùng d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà.
Hiển nhiên, Cảnh Dục đã mất đi lý trí.
Hắn còn đến phủ huyện lệnh để tìm ta.
Nhưng hắn không biết rằng, nếu đã thoát khỏi cái nhà kia, ta chắc chắn sẽ không quay về nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cảnh Dục trèo lên bức tường mà hắn từng vượt qua vô số lần, trực tiếp vào sân viện nơi ta từng ở.
Có lẽ vì ta đã vào phủ Hầu gia, không biết ngày nào sẽ thăng quan phát tài, nên sân viện của ta vẫn được giữ lại, còn có người định kỳ dọn dẹp nên cũng không đến mức bừa bộn.
Nhưng với một kẻ tôn quý như Cảnh Dục, nơi này vẫn quá mức đơn sơ.
Sân viện rất nhỏ, tổng cộng chỉ có hai gian phòng, chỉ cần nhìn qua là biết không có ai ở.
Cảnh Dục thất vọng rời đi, cuối cùng cũng tin rằng ta đã có kế hoạch bỏ trốn, chứ không phải bốc đồng nhất thời.
Nếu không, sao có thể bỏ trốn một cách sạch sẽ như vậy?
Trước khi rời đi, hắn vào phủ huyện lệnh từ cổng chính, ra lệnh cho toàn bộ quan sai phải để ý, một khi phát hiện tung tích của ta thì lập tức báo cáo.
Biết tin ta bỏ trốn, huyện lệnh suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhưng trước ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Dục, hắn ta chỉ có thể gắng gượng đứng vững.
Hóa ra những ngày qua kinh thành náo loạn vì một vụ tìm người, nhân vật chính lại là ta.
Ta nhíu mày nghe bà hàng xóm buôn chuyện.
Phủ Tuyên Uy Hầu gây ra động tĩnh lớn như vậy nằm ngoài dự đoán của ta.
Cảnh Dục phát điên cái gì vậy?
Chẳng qua chỉ là một nữ nhân không đáng chú ý, đi rồi thì đi, cần gì phải tìm chứ?
Chẳng lẽ hắn muốn bắt ta về rồi hành hạ một trận?
Ta lo lắng lắc đầu, càng thêm đóng cửa không ra ngoài.
Từ ngày đó, ta luôn ngủ chập chờn, còn mơ thấy cảnh mình bị bắt về rồi phải chịu cực hình.
Làng này vẫn không an toàn, ta hướng tầm mắt về phía ngọn núi phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro