Tâm Động Khó Tránh

Chương 6

Đang cập nhật

2025-03-31 09:47:07

Ông chủ tiệm sách đọc xong thì vô cùng phấn khích, giục ta viết tiếp ngay tại chỗ, còn hỏi tên thật của tác giả. Ta đáp: "Ngô Thừa Ân."

Còn ta, đương nhiên chỉ là thư đồng của Xạ Dương Cư Sĩ mà thôi.

Ta và tiệm sách thỏa thuận theo hình thức ăn chia, mỗi tháng nhận một lần lợi nhuận, tỷ lệ năm năm.

Trong lúc ta đang vùi đầu vào viết sách, Cảnh Dục lại tìm đến.

"Nàng đang viết gì đó?"

Tiếng nói đột ngột vang lên phía sau làm ta giật mình, tay run lên khiến mực dây ra giấy, lập tức nổi nóng.

"Công tử đến đây làm gì?" Ta vội vàng thu giấy tờ sang một bên, lấy tờ giấy trắng che lên, rõ ràng không muốn cho hắn xem.

Mặc dù hắn đã nói ta không cần bận tâm chuyện bếp núc, nhưng ta vẫn nấu ba bữa đúng giờ.

Ta là đầu bếp, nhất định phải là đầu bếp. Nếu không, một nữ tử chưa chồng như ta sống trong phủ hầu, không có việc làm, ngoài việc là nữ nhân của hắn thì còn có thể là gì?

"Nàng là người của ta, ta đến tìm nàng còn phải thông báo trước sao?" Cảnh Dục không vui.

"Công tử, tiểu nhân chỉ là một đầu bếp." Ta quay mặt đi, lùi lại hai bước.

"Nàng muốn một danh phận?" Cảnh Dục cau mày.

"Tiểu nhân không dám trèo cao, chỉ muốn làm một đầu bếp mà thôi." Ta lạnh lùng đáp. Hắn thực sự nghĩ rằng hầu phủ này là một nơi tốt đẹp lắm sao?

Chỉ mong thái độ của ta đã đủ rõ ràng để hắn sớm chán ghét mà bỏ cuộc.

Tiếc rằng Cảnh Dục không phải là người dễ dàng từ bỏ.

"Ta đã tưởng rằng nàng là một người thông minh."

Cảnh Dục mạnh mẽ ôm lấy eo ta.

Biết nói thêm cũng vô ích, ta chỉ có thể cắn răng nhắm mắt lại.

Chỉ mong cơn ác mộng này nhanh chóng chấm dứt.

Hắn đẩy ta vào tường, vén váy ta lên.

Nhục nhã không ngừng dâng lên trong lòng, ngay khoảnh khắc đó, ta chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên đàn ông tàn bạo này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nếu nàng muốn danh phận, ta không phải không thể cho, nhưng nàng phải đợi hai năm nữa."

Trong cơn mơ hồ, dường như ta đã nghe thấy câu nói kỳ lạ này.

7.

Sau chuyện lần này, ta chủ động tìm người lấy một bát canh tránh thai.

Đừng nói đến chuyện cơ thể này mới chỉ mười lăm tuổi, hoàn toàn không thích hợp để mang thai, dù có đủ điều kiện đi chăng nữa, ta cũng không muốn sinh con cho Cảnh Dục.

Nghe nói ta uống canh tránh thai, Cảnh Dục không nói gì, chỉ ban thưởng thêm ít vải vóc và trang sức.

Bên phía thư cục, sách của ta bán rất chạy, danh tiếng cũng dần có chỗ đứng.

Nhưng ta thật sự không thể tiếp tục sống những ngày như thế này nữa. Ai biết được Cảnh Dục khi nào lại lên cơn điên?

Hắn muốn là có thể ép buộc ta bất cứ lúc nào, ta hoàn toàn không có quyền phản kháng.

Vậy nên, ta bắt đầu lên kế hoạch chạy trốn.

Ta cải trang, tìm đến một thôn nhỏ ở ngoại thành kinh đô, thuê một căn nhà có sân vườn. Hai mươi lạng bạc có thể thuê một năm, đối với ta mà nói thì vừa hay là nơi ở tạm thích hợp.

Ta không biết Cảnh Dục có cho người theo dõi ta không, nên chỉ có thể cẩn thận từng chút một.

Sau nhiều lần đi đi lại lại, cuối cùng cũng đã sắp xếp ổn thỏa.

Ngày mười lăm tháng tám là tiệc gia yến của Hầu phủ, toàn bộ người trong phủ đều bận rộn chuẩn bị cho yến tiệc.

Nhà bếp nhỏ đương nhiên sẽ không mở.

Vậy nên, đây là thời điểm tốt nhất để đào tẩu.

May mà ta đã từ chối nha hoàn do Hầu phủ phu nhân đưa tới hầu hạ, lại không giao hảo với ai trong phủ. Bình thường trừ Cảnh Dục ra thì không ai quan tâm đến hành tung của ta cả.

Lợi dụng lúc cổng thành còn chưa đóng, ta mang theo toàn bộ gia sản và hai bộ quần áo để thay, lặng lẽ rời khỏi phủ.

Để chắc ăn, ta còn đến tiệm may đổi một bộ y phục khác, cải trang thành một thiếu niên rồi lẻn ra ngoài bằng cửa sau.

Nếu không có gì bất trắc, Cảnh Dục sẽ chỉ phát hiện ta mất tích vào sáng mai.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tâm Động Khó Tránh

Số ký tự: 0