Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-31 09:47:07
Ta không thể nào thốt ra chữ "thiếp" đó, vậy nên chỉ có thể xưng mình là "nô tỳ".
Ta biết mình đã hành động bốc đồng, nhưng ta không phải dân bản địa của thời đại này, ta không thể nào chấp nhận chuyện này được.
Nói xong, ta nhìn Cảnh Dục, tin rằng với lòng tự trọng của hắn, chắc chắn hắn sẽ không muốn chiếm đoạt một người đã có tâm ý với kẻ khác.
"Là ai?" Ánh mắt hắn tối sầm lại.
"Ai không quan trọng." Ta ưỡn cổ lên.
Thực ra ta cũng muốn biết đó là ai. Chỉ thoáng nhìn thấy một lần mà còn chưa kịp hỏi danh tính, người ta đã đi mất rồi.
"Ngươi đang nói dối. Thật sự nghĩ ta không nhìn ra sao?" Cảnh Dục cau chặt mày.
Hắn chắc chắn ta đang nói dối, nhưng lại không biết ta đang nói dối ở chỗ nào.
"Công tử muốn nữ nhân thế nào mà không có, hà tất phải làm khó nô tỳ?" Ta thở dài.
Hắn không sợ ta đầu độc hắn sao?
"Làm khó? Được bản công tử sủng ái là phúc khí của ngươi. Tốt nhất là ngậm miệng lại, bằng không đừng trách ta vô tình."
Nếu trước đó Cảnh Dục còn có chút ôn nhu nào đó, thì sau cuộc đối thoại này, chút ôn nhu ấy cũng đã tan thành mây khói.
Hắn từ nhỏ đã là con cưng của trời, nào đến lượt ta chê bai?
Những lời lạnh lẽo của hắn như một con rắn độc trườn lên cổ ta, khiến ta run rẩy.
Lần đầu tiên, ta cảm nhận được sát ý từ hắn.
Phải rồi, hắn không chỉ là công tử Hầu phủ, mà còn là một thiếu tướng trẻ tuổi từng ra chiến trường.
Mấy ngày nay, không ít lần ta nghe hạ nhân trong phủ ca tụng hắn như một anh hùng.
Giết người với hắn, e rằng cũng chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay.
"Cảnh Dục, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm."
Ta rơi nước mắt trong nhục nhã, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sau đó, Cảnh Dục bỏ đi như chạy trốn.
Chỉ là khi nhìn thấy vệt đỏ kia, bước chân hắn có chút lảo đảo.
Ta nằm trên giường, ánh mắt vô hồn, rồi bật khóc tủi thân.
Suốt mười lăm năm qua, chưa từng có khoảnh khắc nào khiến ta căm ghét cái thời đại tôn sùng quyền lực này như lúc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mạng người ở đây chẳng khác gì cỏ rác.
Có kẻ c.h.ế.t ngay giữa đường cũng chẳng ai đoái hoài.
Tuy ta không phải loại nữ nhân coi trinh tiết quan trọng hơn cả mạng sống như những người cổ đại nơi này, nhưng cảm giác bị chó cắn như thế này, thật sự khó mà nuốt trôi.
"Cô nương, nô tỳ là do phu nhân phái tới hầu hạ người."
Nghe nói ta bị thu vào phòng, Hầu phủ phu nhân vui mừng khôn xiết.
Hóa ra con trai bà ta không có vấn đề gì cả.
Chỉ là chính thất còn chưa cưới vào, ta nhiều lắm cũng chỉ được tính là thông phòng.
Vậy nên, nhất định không thể để ta mang thai.
Ta lau nước mắt, uống hết chén canh tránh thai còn ấm, rồi từ chối nha hoàn mà Hầu phủ phu nhân phái đến.
"Nô tỳ chỉ là một đầu bếp, không cần nha hoàn hầu hạ."
"Không biết tốt xấu. Chẳng qua cũng chỉ là thứ nữ của một huyện lệnh mà thôi."
Lão ma ma bên cạnh Hầu phủ phu nhân nghe xong lời nha hoàn báo lại, liền cười lạnh một tiếng.
Bà ta chắc mẩm rằng là ta đã quyến rũ Cảnh Dục.
Bằng không, trước đây phu nhân đã từng đưa vào bao nhiêu cô nương xinh đẹp như hoa, công tử đều không động lòng.
Sao lần này lại phá lệ vì ta?
Bà ta tức giận như vậy, cũng vì bà ta là nô tỳ truyền đời của Hầu phủ.
Cháu gái bà ta cũng từng là một trong những người được lựa chọn để làm thông phòng cho Cảnh Dục.
Chỉ tiếc rằng Cảnh Dục chẳng buồn để mắt đến.
6.
Ta vẫn như thường lệ nấu ăn cho Cảnh Dục, mang cơm đến cho hắn, làm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cảnh Dục tưởng rằng ta đã cam chịu số phận, nhưng hắn không biết rằng ta đã hạ quyết tâm phải trốn thoát.
Bây giờ giả vờ như chẳng có gì, chỉ là để giảm bớt sự cảnh giác của hắn mà thôi.
"Nếu công việc trong bếp quá vất vả thì nàng không cần làm nữa." Cảnh Dục nắm lấy tay ta nói.
Ta biết mình đã hành động bốc đồng, nhưng ta không phải dân bản địa của thời đại này, ta không thể nào chấp nhận chuyện này được.
Nói xong, ta nhìn Cảnh Dục, tin rằng với lòng tự trọng của hắn, chắc chắn hắn sẽ không muốn chiếm đoạt một người đã có tâm ý với kẻ khác.
"Là ai?" Ánh mắt hắn tối sầm lại.
"Ai không quan trọng." Ta ưỡn cổ lên.
Thực ra ta cũng muốn biết đó là ai. Chỉ thoáng nhìn thấy một lần mà còn chưa kịp hỏi danh tính, người ta đã đi mất rồi.
"Ngươi đang nói dối. Thật sự nghĩ ta không nhìn ra sao?" Cảnh Dục cau chặt mày.
Hắn chắc chắn ta đang nói dối, nhưng lại không biết ta đang nói dối ở chỗ nào.
"Công tử muốn nữ nhân thế nào mà không có, hà tất phải làm khó nô tỳ?" Ta thở dài.
Hắn không sợ ta đầu độc hắn sao?
"Làm khó? Được bản công tử sủng ái là phúc khí của ngươi. Tốt nhất là ngậm miệng lại, bằng không đừng trách ta vô tình."
Nếu trước đó Cảnh Dục còn có chút ôn nhu nào đó, thì sau cuộc đối thoại này, chút ôn nhu ấy cũng đã tan thành mây khói.
Hắn từ nhỏ đã là con cưng của trời, nào đến lượt ta chê bai?
Những lời lạnh lẽo của hắn như một con rắn độc trườn lên cổ ta, khiến ta run rẩy.
Lần đầu tiên, ta cảm nhận được sát ý từ hắn.
Phải rồi, hắn không chỉ là công tử Hầu phủ, mà còn là một thiếu tướng trẻ tuổi từng ra chiến trường.
Mấy ngày nay, không ít lần ta nghe hạ nhân trong phủ ca tụng hắn như một anh hùng.
Giết người với hắn, e rằng cũng chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay.
"Cảnh Dục, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm."
Ta rơi nước mắt trong nhục nhã, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sau đó, Cảnh Dục bỏ đi như chạy trốn.
Chỉ là khi nhìn thấy vệt đỏ kia, bước chân hắn có chút lảo đảo.
Ta nằm trên giường, ánh mắt vô hồn, rồi bật khóc tủi thân.
Suốt mười lăm năm qua, chưa từng có khoảnh khắc nào khiến ta căm ghét cái thời đại tôn sùng quyền lực này như lúc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mạng người ở đây chẳng khác gì cỏ rác.
Có kẻ c.h.ế.t ngay giữa đường cũng chẳng ai đoái hoài.
Tuy ta không phải loại nữ nhân coi trinh tiết quan trọng hơn cả mạng sống như những người cổ đại nơi này, nhưng cảm giác bị chó cắn như thế này, thật sự khó mà nuốt trôi.
"Cô nương, nô tỳ là do phu nhân phái tới hầu hạ người."
Nghe nói ta bị thu vào phòng, Hầu phủ phu nhân vui mừng khôn xiết.
Hóa ra con trai bà ta không có vấn đề gì cả.
Chỉ là chính thất còn chưa cưới vào, ta nhiều lắm cũng chỉ được tính là thông phòng.
Vậy nên, nhất định không thể để ta mang thai.
Ta lau nước mắt, uống hết chén canh tránh thai còn ấm, rồi từ chối nha hoàn mà Hầu phủ phu nhân phái đến.
"Nô tỳ chỉ là một đầu bếp, không cần nha hoàn hầu hạ."
"Không biết tốt xấu. Chẳng qua cũng chỉ là thứ nữ của một huyện lệnh mà thôi."
Lão ma ma bên cạnh Hầu phủ phu nhân nghe xong lời nha hoàn báo lại, liền cười lạnh một tiếng.
Bà ta chắc mẩm rằng là ta đã quyến rũ Cảnh Dục.
Bằng không, trước đây phu nhân đã từng đưa vào bao nhiêu cô nương xinh đẹp như hoa, công tử đều không động lòng.
Sao lần này lại phá lệ vì ta?
Bà ta tức giận như vậy, cũng vì bà ta là nô tỳ truyền đời của Hầu phủ.
Cháu gái bà ta cũng từng là một trong những người được lựa chọn để làm thông phòng cho Cảnh Dục.
Chỉ tiếc rằng Cảnh Dục chẳng buồn để mắt đến.
6.
Ta vẫn như thường lệ nấu ăn cho Cảnh Dục, mang cơm đến cho hắn, làm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cảnh Dục tưởng rằng ta đã cam chịu số phận, nhưng hắn không biết rằng ta đã hạ quyết tâm phải trốn thoát.
Bây giờ giả vờ như chẳng có gì, chỉ là để giảm bớt sự cảnh giác của hắn mà thôi.
"Nếu công việc trong bếp quá vất vả thì nàng không cần làm nữa." Cảnh Dục nắm lấy tay ta nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro