Chương 2
Đang cập nhật
2025-03-31 09:47:07
Có gì mà tự hào chứ, người ta cũng đã bắt mày về làm đầu bếp rồi.
Trước kia dù cho không được sủng ái thì ta vẫn là chủ tử, bây giờ lại biến thành người hầu.
Thật ra, thân phận của ta ở trong phủ này rất khó xử. Nếu nói là hạ nhân, nhưng ta lại là con quan, không thuộc nô tịch. Nếu nói là khách, nhưng lại chỉ là một đầu bếp.
Chuyện cuối cùng cũng kết thúc bằng việc ta được phép ra ngoài mua gia vị, mỗi ngày có một lần để tự do ra vào phủ. Đối với ta, đây đúng là một niềm vui ngoài dự kiến.
Dù sao thì một khi đã vào phủ làm hạ nhân, muốn ra ngoài đều phải trình báo xin thẻ bài mới được phép qua cửa.
Mà một nhân vật nhỏ như ta, ra ngoài một lần hay hai lần, ai lại thèm đếm chứ?
Khi đã được hít thở không khí tự do bên ngoài phủ, ta thực sự không muốn quay lại nữa.
Nhưng ở thời buổi này, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, dù có chút kiến thức sinh tồn nơi hoang dã, nhưng không có sự chuẩn bị đầy đủ, muốn bỏ trốn cũng không thể.
Trừ khi ta chán sống rồi.
Vậy nên, mua xong gia vị, ta vẫn ngoan ngoãn quay trở về Hầu phủ.
Trên đường về, suýt nữa thì ta bị một cỗ xe ngựa đang lao nhanh đ.â.m trúng. May mà một đại ca áo đen đã kéo ta ra khỏi móng ngựa.
Nhìn khuôn mặt cương nghị, anh tuấn của hắn, mắt ta lấp lánh mắt sao, thầm nghĩ: Liệu đây có phải người có thể cứu ta thoát ra khỏi bể khổ không?
Kết quả, hắn hoàn toàn không để ta vào mắt, đợi ta đứng vững liền lập tức bỏ đi.
Ta bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng rằng hắn thậm chí còn chẳng nhìn rõ mặt ta.
Có lẽ trong mắt hắn, cứu ta chẳng khác gì cứu một con mèo hay một con ch.ó lạc đường.
Ta có chút hồn xiêu phách lạc. Hình như ta đã nhất kiến chung tình với ân nhân cứu mạng mất rồi?
4
Nhưng chẳng bao lâu sau ta đã chẳng còn tâm trí để nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó nữa.
Bởi vì Cảnh Dục đúng thật sự là đồ chó. Một ngày ba bữa vẫn chưa đủ, ban đêm còn đòi ăn khuya.
Trong phòng bếp nhỏ có đến ba bốn đầu bếp, vậy mà hắn cứ nhất quyết bắt ta phải nấu.
Cảm giác như trước khi ta đến thì hắn đang tu tiên theo chế độ ăn kiêng vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vậy nên vào đêm thứ ba, sau khi nấu bát hoành thánh ba vị cho bữa khuya, ta lén rắc vào một nhúm tro bếp rồi khuấy đều.
Hạ độc thì dễ bị phát hiện nhưng chỉ làm hắn buồn nôn một chút chắc không sao đâu nhỉ?
Rất không may, đúng là có sao thật.
Ta lại bị người ta lôi xềnh xệch đến viện của hắn.
Ta thề, cái viện này với ta đúng là có xung khắc. Nếu không thì sao lần nào ta cũng bị kéo đến đây chẳng khác gì một con ngỗng bị túm cánh mà quẫy đạp như vậy.
Ta cũng có chân mà, không thể để ta tự đi được sao?!
Thật là có chủ nào, thì có thuộc hạ nấy.
Nguyên cái Hầu phủ này, trong mắt ta chẳng có lấy một người tốt.
Nhìn bát hoành thánh còn y nguyên, ta chột dạ lảng tránh ánh mắt của hắn.
“Bát hoành thánh hôm nay trông rất tươi ngon. Bản công tử nể tình Vân Nhiên gần đây tận tụy nấu ăn cho ta, công lao to lớn, nên đặc biệt ban thưởng cho ngươi.”
Ta vẫn cúi đầu.
Tên khốn này, hắn phát hiện ra cái gì rồi sao?
Hơn nữa, hắn còn biết cả khuê danh của ta, thật là quỷ dị!
“Đây là món đặc biệt dành riêng cho công tử, nô tỳ sao dám tùy tiện ăn? Công tử vẫn nên tự mình thưởng thức thì hơn.”
Cái này ăn không c.h.ế.t đâu, mau ăn đi!
“Tự mình ăn, hay là phải để ta sai người ép ngươi ăn?”
Cảnh Dục mắt cũng chẳng thèm nâng lên, hoàn toàn quyết tâm cho ta một bài học.
“Đa tạ công tử ban thưởng.”
Ta cắn răng, bưng bát lên ăn mấy miếng.
Cũng may ta chưa ác đến mức nhổ nước bọt hay hỉ mũi vào bát hắn.
Dù sao cũng chỉ là tro cây cỏ sạch, biết đâu còn bổ sung canxi nữa.
Sau khi tự nhủ tâm lý đủ đường, ta an tâm ăn hết nửa bát, sau đó sống c.h.ế.t cũng không ăn thêm.
Trước kia dù cho không được sủng ái thì ta vẫn là chủ tử, bây giờ lại biến thành người hầu.
Thật ra, thân phận của ta ở trong phủ này rất khó xử. Nếu nói là hạ nhân, nhưng ta lại là con quan, không thuộc nô tịch. Nếu nói là khách, nhưng lại chỉ là một đầu bếp.
Chuyện cuối cùng cũng kết thúc bằng việc ta được phép ra ngoài mua gia vị, mỗi ngày có một lần để tự do ra vào phủ. Đối với ta, đây đúng là một niềm vui ngoài dự kiến.
Dù sao thì một khi đã vào phủ làm hạ nhân, muốn ra ngoài đều phải trình báo xin thẻ bài mới được phép qua cửa.
Mà một nhân vật nhỏ như ta, ra ngoài một lần hay hai lần, ai lại thèm đếm chứ?
Khi đã được hít thở không khí tự do bên ngoài phủ, ta thực sự không muốn quay lại nữa.
Nhưng ở thời buổi này, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, dù có chút kiến thức sinh tồn nơi hoang dã, nhưng không có sự chuẩn bị đầy đủ, muốn bỏ trốn cũng không thể.
Trừ khi ta chán sống rồi.
Vậy nên, mua xong gia vị, ta vẫn ngoan ngoãn quay trở về Hầu phủ.
Trên đường về, suýt nữa thì ta bị một cỗ xe ngựa đang lao nhanh đ.â.m trúng. May mà một đại ca áo đen đã kéo ta ra khỏi móng ngựa.
Nhìn khuôn mặt cương nghị, anh tuấn của hắn, mắt ta lấp lánh mắt sao, thầm nghĩ: Liệu đây có phải người có thể cứu ta thoát ra khỏi bể khổ không?
Kết quả, hắn hoàn toàn không để ta vào mắt, đợi ta đứng vững liền lập tức bỏ đi.
Ta bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng rằng hắn thậm chí còn chẳng nhìn rõ mặt ta.
Có lẽ trong mắt hắn, cứu ta chẳng khác gì cứu một con mèo hay một con ch.ó lạc đường.
Ta có chút hồn xiêu phách lạc. Hình như ta đã nhất kiến chung tình với ân nhân cứu mạng mất rồi?
4
Nhưng chẳng bao lâu sau ta đã chẳng còn tâm trí để nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó nữa.
Bởi vì Cảnh Dục đúng thật sự là đồ chó. Một ngày ba bữa vẫn chưa đủ, ban đêm còn đòi ăn khuya.
Trong phòng bếp nhỏ có đến ba bốn đầu bếp, vậy mà hắn cứ nhất quyết bắt ta phải nấu.
Cảm giác như trước khi ta đến thì hắn đang tu tiên theo chế độ ăn kiêng vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vậy nên vào đêm thứ ba, sau khi nấu bát hoành thánh ba vị cho bữa khuya, ta lén rắc vào một nhúm tro bếp rồi khuấy đều.
Hạ độc thì dễ bị phát hiện nhưng chỉ làm hắn buồn nôn một chút chắc không sao đâu nhỉ?
Rất không may, đúng là có sao thật.
Ta lại bị người ta lôi xềnh xệch đến viện của hắn.
Ta thề, cái viện này với ta đúng là có xung khắc. Nếu không thì sao lần nào ta cũng bị kéo đến đây chẳng khác gì một con ngỗng bị túm cánh mà quẫy đạp như vậy.
Ta cũng có chân mà, không thể để ta tự đi được sao?!
Thật là có chủ nào, thì có thuộc hạ nấy.
Nguyên cái Hầu phủ này, trong mắt ta chẳng có lấy một người tốt.
Nhìn bát hoành thánh còn y nguyên, ta chột dạ lảng tránh ánh mắt của hắn.
“Bát hoành thánh hôm nay trông rất tươi ngon. Bản công tử nể tình Vân Nhiên gần đây tận tụy nấu ăn cho ta, công lao to lớn, nên đặc biệt ban thưởng cho ngươi.”
Ta vẫn cúi đầu.
Tên khốn này, hắn phát hiện ra cái gì rồi sao?
Hơn nữa, hắn còn biết cả khuê danh của ta, thật là quỷ dị!
“Đây là món đặc biệt dành riêng cho công tử, nô tỳ sao dám tùy tiện ăn? Công tử vẫn nên tự mình thưởng thức thì hơn.”
Cái này ăn không c.h.ế.t đâu, mau ăn đi!
“Tự mình ăn, hay là phải để ta sai người ép ngươi ăn?”
Cảnh Dục mắt cũng chẳng thèm nâng lên, hoàn toàn quyết tâm cho ta một bài học.
“Đa tạ công tử ban thưởng.”
Ta cắn răng, bưng bát lên ăn mấy miếng.
Cũng may ta chưa ác đến mức nhổ nước bọt hay hỉ mũi vào bát hắn.
Dù sao cũng chỉ là tro cây cỏ sạch, biết đâu còn bổ sung canxi nữa.
Sau khi tự nhủ tâm lý đủ đường, ta an tâm ăn hết nửa bát, sau đó sống c.h.ế.t cũng không ăn thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro