Chương 16
Đang cập nhật
2025-03-31 09:47:07
Ta nhận phần chia lợi nhuận tháng này, con số quả thực đáng mừng.
Chả trách ông chủ tiệm sách lúc nào cũng niềm nở với ta như vậy.
"Tại hạ ngưỡng mộ Xạ Dương cư sĩ đã lâu, không biết có thể thu xếp một cuộc gặp mặt không?"
Ông chủ tiệm sách không gặp được tác giả, đành lui một bước mà hỏi.
Ta suy nghĩ một lát, rồi từ chối:
"Sư phụ ta đã đi chu du khắp nơi, ta cũng không rõ ngài ấy đang ở đâu, e rằng không tiện gặp mặt."
Ông chủ tiệm sách cũng biết đây không phải chuyện có thể cưỡng cầu, đành tiếc nuối từ bỏ.
Ngoài là một thương nhân, ông ta cũng là một người mê sách. Tâm trạng của ông ta, ta có thể hiểu được.
Chỉ là, ta không thể biến ra một người thật để ứng phó với ông ta.
Chỉ cần sách còn bán chạy, ta vẫn có thể nhận được phần chia lợi nhuận.
Quả nhiên, đây đúng là một nghề kiếm tiền dễ dàng.
Những vết chai trên tay do cật lực viết sách suốt thời gian qua, cuối cùng cũng thu về được thành quả.
14.
Mồng bảy tháng mười, Cảnh Dục cử hành lễ trưởng thành.
Sau lễ trưởng thành, hắn đã trở thành một người đàn ông thực thụ.
Phu nhân Hầu gia đặc biệt sai người đến đón ta đi dự lễ. Ta đứng giữa biển người, nhìn hắn đội mũ trưởng thành, nghe khách khứa xung quanh hết lời ca tụng hắn, bỗng nhận ra—ta hoàn toàn không hiểu gì về Cảnh Dục.
Ta cũng chưa từng nghĩ đến việc chủ động tìm hiểu hắn.
Những chiến công hiển hách, những chiến tích lẫy lừng của hắn, trong tai ta chẳng khác gì nghe một câu chuyện xa lạ về một người xa lạ.
"Chính là nàng sao? Người đã đính hôn với Cảnh tướng quân ấy?"
"Nghe nói chỉ là thứ nữ của một quan huyện nhỏ, không biết làm cách nào mà bám được vào phủ Tuyên Uy hầu."
"Môn không đăng, hộ không đối. Sớm muộn gì Cảnh tướng quân cũng chán nàng thôi."
…
Toàn là những tiểu thư danh giá, nhưng lời nói thốt ra lại khó nghe đến vậy.
Nha hoàn bên cạnh ta tức giận bất bình, nhưng ta chỉ coi như không nghe thấy gì.
Phải rồi, Cảnh Dục… bao giờ thì hắn mới chán ta đây?
"Quả nhiên là ngươi."
Một nữ tử được vây quanh bởi đám người chậm rãi bước tới.
Giọng nói này nghe có chút quen thuộc.
Xung quanh lập tức có người hành lễ, thì ra là Tam công chúa Hạ Uyển Quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta thuận theo đám đông, hành lễ theo phép tắc.
Người đông, công chúa cũng không tiện nhắm vào ta một cách quá lộ liễu.
"Người ngồi trong xe ngựa hôm đó chính là ngươi." Hạ Uyển Quân khẳng định.
"Thần nữ lần đầu diện kiến công chúa, không biết công chúa đang nói đến ngày nào?"
Thừa nhận là không thể. Dù sao, lúc đó ta cũng đã hôn mê.
"Ngươi sắp gả cho hắn rồi."
Giọng nói nàng ta du dương nhưng lại pha lẫn chút cô đơn.
Ta biết nàng ta không phải đang trò chuyện với ta, vì thế cũng không lên tiếng.
"Ngươi rốt cuộc có gì tốt?"
Nàng ta đánh giá ta từ trên xuống dưới.
"Thần nữ cũng không biết."
Ta chỉ có thể cười khổ.
"Ngươi không xứng với hắn."
Hạ Uyển Quân khẳng định chắc nịch.
Ta không phản bác.
Nàng ta lại quan sát ta một lúc, cuối cùng trước khi rời đi, còn bổ sung thêm một câu:
"Ngươi không xứng với hắn, không phải vì thân phận hay dung mạo, mà là vì ta nhìn ra được —ngươi không yêu hắn. Một nam nhân tốt như vậy, đáng lẽ phải có một thê tử toàn tâm toàn ý yêu thương hắn."
Ta cúi đầu, nhìn tà váy công chúa đung đưa trong gió, rồi để mặc suy nghĩ của mình trôi xa.
Thích một người, ánh mắt sẽ không giấu được.
Không thích một người, ánh mắt cũng không giấu được.
"Nhị đệ còn bận một lúc nữa, muội nếu mệt thì qua Tây viện nghỉ ngơi một chút đi."
Thế tử phu nhân đi đến, thấy ta trông có vẻ không bị Tam công chúa làm khó, liền yên tâm.
Ta cảm ơn rồi đi về phía Tây viện.
Sau đó, Cảnh Dục đích thân đưa ta về phủ.
Trên đường, ta hỏi hắn:
"Cảnh Dục, ngươi thật sự muốn cưới ta sao?"
Hắn đáp, "Phải."
"Ngươi xứng đáng có một thê tử tốt hơn."
Ta nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, không một chút do dự.
Chả trách ông chủ tiệm sách lúc nào cũng niềm nở với ta như vậy.
"Tại hạ ngưỡng mộ Xạ Dương cư sĩ đã lâu, không biết có thể thu xếp một cuộc gặp mặt không?"
Ông chủ tiệm sách không gặp được tác giả, đành lui một bước mà hỏi.
Ta suy nghĩ một lát, rồi từ chối:
"Sư phụ ta đã đi chu du khắp nơi, ta cũng không rõ ngài ấy đang ở đâu, e rằng không tiện gặp mặt."
Ông chủ tiệm sách cũng biết đây không phải chuyện có thể cưỡng cầu, đành tiếc nuối từ bỏ.
Ngoài là một thương nhân, ông ta cũng là một người mê sách. Tâm trạng của ông ta, ta có thể hiểu được.
Chỉ là, ta không thể biến ra một người thật để ứng phó với ông ta.
Chỉ cần sách còn bán chạy, ta vẫn có thể nhận được phần chia lợi nhuận.
Quả nhiên, đây đúng là một nghề kiếm tiền dễ dàng.
Những vết chai trên tay do cật lực viết sách suốt thời gian qua, cuối cùng cũng thu về được thành quả.
14.
Mồng bảy tháng mười, Cảnh Dục cử hành lễ trưởng thành.
Sau lễ trưởng thành, hắn đã trở thành một người đàn ông thực thụ.
Phu nhân Hầu gia đặc biệt sai người đến đón ta đi dự lễ. Ta đứng giữa biển người, nhìn hắn đội mũ trưởng thành, nghe khách khứa xung quanh hết lời ca tụng hắn, bỗng nhận ra—ta hoàn toàn không hiểu gì về Cảnh Dục.
Ta cũng chưa từng nghĩ đến việc chủ động tìm hiểu hắn.
Những chiến công hiển hách, những chiến tích lẫy lừng của hắn, trong tai ta chẳng khác gì nghe một câu chuyện xa lạ về một người xa lạ.
"Chính là nàng sao? Người đã đính hôn với Cảnh tướng quân ấy?"
"Nghe nói chỉ là thứ nữ của một quan huyện nhỏ, không biết làm cách nào mà bám được vào phủ Tuyên Uy hầu."
"Môn không đăng, hộ không đối. Sớm muộn gì Cảnh tướng quân cũng chán nàng thôi."
…
Toàn là những tiểu thư danh giá, nhưng lời nói thốt ra lại khó nghe đến vậy.
Nha hoàn bên cạnh ta tức giận bất bình, nhưng ta chỉ coi như không nghe thấy gì.
Phải rồi, Cảnh Dục… bao giờ thì hắn mới chán ta đây?
"Quả nhiên là ngươi."
Một nữ tử được vây quanh bởi đám người chậm rãi bước tới.
Giọng nói này nghe có chút quen thuộc.
Xung quanh lập tức có người hành lễ, thì ra là Tam công chúa Hạ Uyển Quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta thuận theo đám đông, hành lễ theo phép tắc.
Người đông, công chúa cũng không tiện nhắm vào ta một cách quá lộ liễu.
"Người ngồi trong xe ngựa hôm đó chính là ngươi." Hạ Uyển Quân khẳng định.
"Thần nữ lần đầu diện kiến công chúa, không biết công chúa đang nói đến ngày nào?"
Thừa nhận là không thể. Dù sao, lúc đó ta cũng đã hôn mê.
"Ngươi sắp gả cho hắn rồi."
Giọng nói nàng ta du dương nhưng lại pha lẫn chút cô đơn.
Ta biết nàng ta không phải đang trò chuyện với ta, vì thế cũng không lên tiếng.
"Ngươi rốt cuộc có gì tốt?"
Nàng ta đánh giá ta từ trên xuống dưới.
"Thần nữ cũng không biết."
Ta chỉ có thể cười khổ.
"Ngươi không xứng với hắn."
Hạ Uyển Quân khẳng định chắc nịch.
Ta không phản bác.
Nàng ta lại quan sát ta một lúc, cuối cùng trước khi rời đi, còn bổ sung thêm một câu:
"Ngươi không xứng với hắn, không phải vì thân phận hay dung mạo, mà là vì ta nhìn ra được —ngươi không yêu hắn. Một nam nhân tốt như vậy, đáng lẽ phải có một thê tử toàn tâm toàn ý yêu thương hắn."
Ta cúi đầu, nhìn tà váy công chúa đung đưa trong gió, rồi để mặc suy nghĩ của mình trôi xa.
Thích một người, ánh mắt sẽ không giấu được.
Không thích một người, ánh mắt cũng không giấu được.
"Nhị đệ còn bận một lúc nữa, muội nếu mệt thì qua Tây viện nghỉ ngơi một chút đi."
Thế tử phu nhân đi đến, thấy ta trông có vẻ không bị Tam công chúa làm khó, liền yên tâm.
Ta cảm ơn rồi đi về phía Tây viện.
Sau đó, Cảnh Dục đích thân đưa ta về phủ.
Trên đường, ta hỏi hắn:
"Cảnh Dục, ngươi thật sự muốn cưới ta sao?"
Hắn đáp, "Phải."
"Ngươi xứng đáng có một thê tử tốt hơn."
Ta nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, không một chút do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro