Tâm Động Khó Tránh

Chương 14

Đang cập nhật

2025-03-31 09:47:07

"Ngồi trong xe là ai thế? Chẳng lẽ là nữ quyến của phủ Tuyên Uy hầu sao? Bản cung cũng muốn gặp mặt để chào hỏi một tiếng."

Có lẽ vì thấy rèm xe phía sau Cảnh Dục vẫn luôn khép chặt, Hạ Uyển Quân cảm thấy mình bị xem nhẹ, thế nên đột nhiên lên giọng gây khó dễ.

Ta thầm nghĩ, thôi xong, lại sắp có trò hay để xem rồi đây.

Dù chỉ là một công chúa, nhưng muốn gây khó dễ cho ta, chắc chắn là thừa sức.

"Người trong xe bất tiện, không thể ra ngoài thỉnh an công chúa được."

May mà Cảnh Dục không có ý định để ta chạm mặt Tam công chúa.

"Sao vậy? Chẳng lẽ là người mà bản cung không thể gặp à?"

Hạ Uyển Quân lập tức xuống xe.

Cảnh Dục không tiện ngăn cản nàng, chỉ trong chớp mắt, nàng đã vén rèm xe lên.

Sau đó, nàng thấy một nữ tử đang hôn mê.

Đúng vậy, chính là ta.

Để tránh mặt Hạ Uyển Quân, ta đã bất chấp tất cả, dồn hết kỹ năng diễn xuất cả đời để giả vờ ngất xỉu.

"Trong xe có người bệnh, không thể gặp gió, mong công chúa thông cảm."

Cảnh Dục dùng cành cây trong tay hất rèm xuống, chặn đứng ánh mắt dò xét của Hạ Uyển Quân.

Sau đó, hắn dẫn theo người và ngựa nghênh ngang rời đi.

Đi chưa được bao xa, Cảnh Dục đã bỏ ngựa, lên xe ngồi.

"Cứ nằm ngủ thế này, không sợ nhiễm lạnh à?"

Cảnh Dục cởi áo choàng của mình, đắp lên người ta. Ta cũng chẳng giả ngất nữa.

"Ta biết nàng không muốn dây dưa, nhưng cũng không cần sợ hãi như vậy. Ta có thể bảo vệ nàng." Hắn bổ sung.

"Mạng ta nhẹ lắm. Nếu thật sự gây họa, người chịu khổ vẫn là bản thân mình." Ta không nhịn được mà đáp lại.

Ngay cả hắn mà ta còn đấu không lại, làm sao có thể đấu với một công chúa lá ngọc cành vàng?

"Ta sẽ không để nàng phải chịu khổ." Cảnh Dục trịnh trọng cam đoan.

Ta im lặng. Nhưng Cảnh Dục chính là nỗi khổ lớn nhất của ta từ trước đến giờ.

Vào đến kinh thành, Cảnh Dục có việc nên cưỡi ngựa rời đi trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kinh thành vốn an toàn, hắn rời đi cũng chẳng có gì đáng lo.

Khi xe ngựa đi ngang qua một con phố, gặp đoàn người đối diện cần nhường đường, rèm xe bị gió thổi tung. Đường phố lúc này khá đông, ta liền xuống xe đi dạo một chút cho giãn gân cốt.

Rồi ta gặp lại Cố Cẩn.

Cố Cẩn cũng nhìn thấy ta. Hắn xuống ngựa, bước về phía ta.

"Ta đã quay lại tìm nàng, nhưng họ nói nàng bị người khác đón đi rồi."

"Phải." Ta kéo nhẹ khóe môi, không muốn nói rõ ai là người đã đón mình đi, hiện tại đang ở đâu. "Vết thương của huynh đã lành hẳn chưa?"

"Đã khỏi rồi." Cố Cẩn gật đầu.

"Phải rồi, ta còn chưa hỏi nàng là tiểu thư nhà nào…"

Hắn vừa nói, vừa lấy ra một miếng ngọc bội mang theo bên mình.

Ngay lúc đó, Cảnh Dục đột ngột xuất hiện.

"Đương nhiên là người nhà ta rồi."

"Tiểu vương gia phủ Thuận Vương, thật trùng hợp."

Cảnh Dục cưỡi ngựa, từ trên cao nhìn xuống Cố Cẩn.

"Thì ra là tiểu thư của phủ Tuyên Uy hầu. Vân cô nương, nếu có chuyện gì thì có thể cầm ngọc bội này đến tìm ta." Cố Cẩn tiếp tục nói nốt lời dang dở.

"Hừ!"

Cảnh Dục khẽ cười lạnh, sau đó nhảy xuống ngựa, đi đến bên ta, vươn tay ôm lấy bờ vai ta rồi nói:

"Nàng không phải tiểu thư của phủ Tuyên Uy hầu, nàng là vị hôn thê của ta. Chờ ta qua lễ trưởng thành, chúng ta sẽ thành thân. Chỉ e là không có cơ hội đến tìm tiểu vương gia nữa rồi."

Hai nam nhân đứng đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ẩn chứa sự đối địch.

"Là ta thất lễ rồi."

Cố Cẩn siết chặt ngọc bội trong tay, dời mắt đi.

"Công tử sao lại nói bậy như thế? Thân phận ta thấp kém, sợ là không làm nổi vị trí hôn thê này đâu."

Ta tức giận vì Cảnh Dục ăn nói hồ đồ. Ta biết rõ mình không nên mong cầu điều gì, nhưng trước mặt Cố Cẩn, ta vẫn muốn phủi sạch quan hệ với hắn.

"Không biết thì không trách. Chúng ta còn có việc, xin cáo từ trước."

Cảnh Dục chẳng hề bận tâm đến lời ta nói, trực tiếp quay sang Cố Cẩn đáp một câu, rồi cúi xuống bế ngang ta, đặt vào xe ngựa.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tâm Động Khó Tránh

Số ký tự: 0