Chương 12
Đang cập nhật
2025-03-31 09:47:07
"Dục nhi, sao nhất định phải đi hôm nay?" Hầu phủ phu nhân chặn trước xe ngựa.
"Mẫu thân, hôm nay Ngọc Chân phương trượng trở về, hài nhi muốn lên chùa cầu Phật khai sáng." Cảnh Dục đứng ở trước cửa xe giải thích, sắc mặt lạnh nhạt, tựa như xưa nay hắn vốn không quá thân thiết với Hầu phủ.
Ngọc Chân phương trượng chính là cao tăng đã định đoạt mệnh cách của Cảnh Dục.
"Hiện giờ tuyết lớn, nếu phương trượng đã trở về, hẳn sẽ ở lại vài ngày. Sao con không đợi tuyết ngừng rồi hẵng đi?" Hầu phu nhân không hiểu.
"Ngọc Chân phương trượng xưa nay hành tung bí ẩn, nếu chậm trễ vài ngày, e rằng sẽ không gặp được nữa." Cảnh Dục kiên quyết muốn lên núi.
"Dù lần này không gặp được, sau này vẫn còn cơ hội, không cần phải mạo hiểm." Tuyên Uy Hầu cũng phản đối.
Ta đứng một bên nhìn bọn họ tranh luận, cảm thấy vô cùng nhàm chán.
"Công tử nếu muốn đi thì cứ đi một mình." Sao lại kéo theo ta?
Dù có muốn trốn, ta cũng chẳng chọn thời tiết này, hôm nay ra ngoài chẳng có ý nghĩa gì với ta cả.
Trời lạnh thế này, tự chuốc khổ vào thân làm gì?
"Nàng phải đi cùng ta." Cảnh Dục không để ta có cơ hội từ chối.
Ta im lặng, biết hắn đã quyết thì không thể thay đổi.
Cuối cùng, mặc cho Tuyên Uy hầu phu nhân khuyên can, Cảnh Dục vẫn mang theo vài người rời đi.
Đường lên núi quả nhiên khó đi. Hộ vệ vừa dọn tuyết vừa tiến về phía trước, tốc độ rất chậm, đến khi trời sắp tối mới thấy bóng dáng chùa Tây Lâm.
Ta ngồi trong xe ngựa run cầm cập, ôm lò sưởi mà vẫn chẳng thấy ấm hơn chút nào.
Cảnh Dục kéo ta vào lòng, có được nhiệt độ của hắn, tay ta mới dần có cảm giác.
Nếu ta có tội, xin hãy đưa ta lên Tây Thiên, đừng bắt ta đến chùa Tây Lâm giữa trời tuyết thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hôm nay phương trượng không tiếp khách, thí chủ mai hãy quay lại."
Thế là chúng ta nghỉ lại trong chùa...
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Dục dẫn ta đi gặp Ngọc Chân phương trượng.
"Thí chủ, Phật chỉ độ người có duyên. Tất cả chúng sinh đều có trí tuệ và đức hạnh như Như Lai, chỉ vì chấp niệm vọng tưởng mà không thể giác ngộ. Những lời lão nạp nói ngày đó, đến nay vẫn chưa hề thay đổi. Vạn vật trên đời đều có quy luật riêng, đừng nên cưỡng cầu."
"Vì sao Phật không độ ta? Chỉ vì ta từng sát sinh ư? Nếu không có 'ta', vậy lấy đâu ra chuyện 'giết chóc'?" Cảnh Dục mặt không cảm xúc, đối với Ngọc Chân phương trượng cũng chẳng có chút kính sợ nào như những người khác.
"Từ bi vô lượng, hỷ xả vô biên. Nhân quả thế gian, luân hồi bất tận. Thí chủ cần xem xét rõ điều mình làm là vì yêu thương hay do ác niệm chi phối. A di đà Phật." Phương trượng chắp tay niệm Phật.
Cảnh Dục bảo gia nhân dẫn ta đi dạo. Ta biết hắn hẳn có chuyện không muốn ta nghe, nên cũng thuận theo rời đi.
Ta không biết Cảnh Dục đã hỏi điều gì, chỉ thấy khi bước ra, sắc mặt hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Hẳn là câu trả lời của phương trượng khiến chàng hài lòng.
"Tuyết lớn chắn đường, chúng ta ở trên núi vài ngày rồi hãy xuống."
Cảnh Dục đưa ta đến phía sau núi, nói đây là nơi hắn thích nhất thuở nhỏ. Lúc ấy ta mới biết, thì ra Cảnh Dục lớn lên tại Tây Lâm Tự, không ai hiểu nơi này hơn hắn.
Vậy nên hắn mới dám chắc dù trời tuyết cũng có thể lên núi.
Hơn nữa, ở phía sau núi còn có một bà lão đang sống.
"Phụ mẫu đưa ta lên núi, chỉ để lại bên cạnh ta bà v.ú Trần và Tứ Hỉ hầu hạ. Sau này ta xuống núi, bà v.ú Trần nói bà đã già, không muốn rời đi nữa, thế là ở lại nơi này."
Nghe Cảnh Dục nói vậy, ta liền hiểu, bà v.ú Trần hẳn có vị trí rất quan trọng trong lòng hắn.
Đó là một bà lão ngoài năm mươi, tóc bạc điểm sương, áo bông mộc mạc, mắt không còn tinh tường nhưng vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta và Cảnh Dục, không ngừng lải nhải.
Ta ngạc nhiên khi thấy Cảnh Dục kiên nhẫn với bà v.ú như vậy, còn Cảnh Dục thì lại kinh ngạc trước thái độ ngoan ngoãn của ta với bà.
"Mẫu thân, hôm nay Ngọc Chân phương trượng trở về, hài nhi muốn lên chùa cầu Phật khai sáng." Cảnh Dục đứng ở trước cửa xe giải thích, sắc mặt lạnh nhạt, tựa như xưa nay hắn vốn không quá thân thiết với Hầu phủ.
Ngọc Chân phương trượng chính là cao tăng đã định đoạt mệnh cách của Cảnh Dục.
"Hiện giờ tuyết lớn, nếu phương trượng đã trở về, hẳn sẽ ở lại vài ngày. Sao con không đợi tuyết ngừng rồi hẵng đi?" Hầu phu nhân không hiểu.
"Ngọc Chân phương trượng xưa nay hành tung bí ẩn, nếu chậm trễ vài ngày, e rằng sẽ không gặp được nữa." Cảnh Dục kiên quyết muốn lên núi.
"Dù lần này không gặp được, sau này vẫn còn cơ hội, không cần phải mạo hiểm." Tuyên Uy Hầu cũng phản đối.
Ta đứng một bên nhìn bọn họ tranh luận, cảm thấy vô cùng nhàm chán.
"Công tử nếu muốn đi thì cứ đi một mình." Sao lại kéo theo ta?
Dù có muốn trốn, ta cũng chẳng chọn thời tiết này, hôm nay ra ngoài chẳng có ý nghĩa gì với ta cả.
Trời lạnh thế này, tự chuốc khổ vào thân làm gì?
"Nàng phải đi cùng ta." Cảnh Dục không để ta có cơ hội từ chối.
Ta im lặng, biết hắn đã quyết thì không thể thay đổi.
Cuối cùng, mặc cho Tuyên Uy hầu phu nhân khuyên can, Cảnh Dục vẫn mang theo vài người rời đi.
Đường lên núi quả nhiên khó đi. Hộ vệ vừa dọn tuyết vừa tiến về phía trước, tốc độ rất chậm, đến khi trời sắp tối mới thấy bóng dáng chùa Tây Lâm.
Ta ngồi trong xe ngựa run cầm cập, ôm lò sưởi mà vẫn chẳng thấy ấm hơn chút nào.
Cảnh Dục kéo ta vào lòng, có được nhiệt độ của hắn, tay ta mới dần có cảm giác.
Nếu ta có tội, xin hãy đưa ta lên Tây Thiên, đừng bắt ta đến chùa Tây Lâm giữa trời tuyết thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hôm nay phương trượng không tiếp khách, thí chủ mai hãy quay lại."
Thế là chúng ta nghỉ lại trong chùa...
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Dục dẫn ta đi gặp Ngọc Chân phương trượng.
"Thí chủ, Phật chỉ độ người có duyên. Tất cả chúng sinh đều có trí tuệ và đức hạnh như Như Lai, chỉ vì chấp niệm vọng tưởng mà không thể giác ngộ. Những lời lão nạp nói ngày đó, đến nay vẫn chưa hề thay đổi. Vạn vật trên đời đều có quy luật riêng, đừng nên cưỡng cầu."
"Vì sao Phật không độ ta? Chỉ vì ta từng sát sinh ư? Nếu không có 'ta', vậy lấy đâu ra chuyện 'giết chóc'?" Cảnh Dục mặt không cảm xúc, đối với Ngọc Chân phương trượng cũng chẳng có chút kính sợ nào như những người khác.
"Từ bi vô lượng, hỷ xả vô biên. Nhân quả thế gian, luân hồi bất tận. Thí chủ cần xem xét rõ điều mình làm là vì yêu thương hay do ác niệm chi phối. A di đà Phật." Phương trượng chắp tay niệm Phật.
Cảnh Dục bảo gia nhân dẫn ta đi dạo. Ta biết hắn hẳn có chuyện không muốn ta nghe, nên cũng thuận theo rời đi.
Ta không biết Cảnh Dục đã hỏi điều gì, chỉ thấy khi bước ra, sắc mặt hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Hẳn là câu trả lời của phương trượng khiến chàng hài lòng.
"Tuyết lớn chắn đường, chúng ta ở trên núi vài ngày rồi hãy xuống."
Cảnh Dục đưa ta đến phía sau núi, nói đây là nơi hắn thích nhất thuở nhỏ. Lúc ấy ta mới biết, thì ra Cảnh Dục lớn lên tại Tây Lâm Tự, không ai hiểu nơi này hơn hắn.
Vậy nên hắn mới dám chắc dù trời tuyết cũng có thể lên núi.
Hơn nữa, ở phía sau núi còn có một bà lão đang sống.
"Phụ mẫu đưa ta lên núi, chỉ để lại bên cạnh ta bà v.ú Trần và Tứ Hỉ hầu hạ. Sau này ta xuống núi, bà v.ú Trần nói bà đã già, không muốn rời đi nữa, thế là ở lại nơi này."
Nghe Cảnh Dục nói vậy, ta liền hiểu, bà v.ú Trần hẳn có vị trí rất quan trọng trong lòng hắn.
Đó là một bà lão ngoài năm mươi, tóc bạc điểm sương, áo bông mộc mạc, mắt không còn tinh tường nhưng vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta và Cảnh Dục, không ngừng lải nhải.
Ta ngạc nhiên khi thấy Cảnh Dục kiên nhẫn với bà v.ú như vậy, còn Cảnh Dục thì lại kinh ngạc trước thái độ ngoan ngoãn của ta với bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro