Chương 10
Đang cập nhật
2025-03-31 09:47:07
Rõ ràng nhiệt độ ban đêm rất thấp, vậy mà ta lại đổ mồ hôi lạnh.
Khi ta vừa định thả lỏng một chút thì đột nhiên, một bàn tay thô bạo vén lớp cỏ tranh che chắn chỗ trú ẩn lên.
Trong lúc phản xạ hét lên, ta ngẩng đầu và đối diện với gương mặt lạnh băng đến rợn người của Cảnh Dục.
"A——!!"
Ta hét lên đầy hoảng loạn, cuối cùng cũng làm dịu đi nhịp tim đang đập điên cuồng.
Dưới ánh mắt rét buốt của Cảnh Dục, ta theo bản năng lùi lại, nhưng ngay lập tức bị hắn tóm chặt, kéo ra ngoài.
Hắn chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, cứ thế lôi ta xuống núi.
Chân ta đau nhói, nhưng ta cắn răng không lên tiếng.
Vừa rồi đã hét to như vậy, mất mặt đủ rồi, ta không muốn trước mặt hắn lại tỏ ra yếu đuối nữa.
Đi được một đoạn, ta đạp trúng một hòn đá, mất thăng bằng ngã sấp xuống đất, vô tình kéo cả Cảnh Dục lảo đảo theo.
Lúc này, hắn mới phát hiện ra một bàn chân ta không có giày, dưới ánh đuốc, đôi tất trắng đã thấm đầy máu.
Ta ngước lên, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như muốn g.i.ế.c người của hắn, còn lạnh hơn cả màn đêm.
10
Chỉ trong chớp mắt, ta đã bị Cảnh Dục bế ngang lên, sau đó hắn lao xuống núi với tốc độ nhanh như gió.
Vì vừa trải qua cơn hoảng loạn khi chạy trốn, lại thêm sự biến đổi bất ngờ, ta đã kiệt sức hoàn toàn. Bị bắt về cũng chẳng còn gì để sợ nữa.
Cùng lắm là mất cái mạng này thôi.
Nghĩ vậy, ta liền nhắm mắt ngủ.
Giấc ngủ này chẳng hề yên ổn chút nào, cả người ta cứ ê ẩm như bị giày vò. Đến khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, ta phát hiện vết thương trên chân đã được băng bó lại.
Đây không phải là sân viện trong hầu phủ mà ta từng ở. Ta vừa định ngồi dậy thì một nha hoàn đã bước nhanh tới.
"Tiểu thư, người đừng dậy vội." Nàng ta nhẹ nhàng nói, rồi giúp ta đắp lại chăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc này ta mới nhận ra, mình đã bị đưa về phủ Tuyên Uy hầu. Nhưng đây lại là phòng ngủ của Cảnh Dục.
Thật nực cười, trước đây ta chưa bao giờ đặt chân vào nơi này để tránh điều tiếng.
"Ta muốn về phòng của mình." Vừa thấy Cảnh Dục, ta lập tức đưa ra yêu cầu.
"Từ nay về sau, đây chính là phòng của nàng." Hắn lạnh lùng đáp, giọng điệu không cho phép phản đối.
Ta nhắm mắt lại, cảm thấy lồng n.g.ự.c nghẹn lại khó chịu.
Sau chuyện này, e rằng Cảnh Dục sẽ trông chừng ta chặt chẽ hơn nữa.
Trước đây dù sao ta cũng là một đầu bếp, vẫn còn có chút tự do. Giờ thì tốt rồi, bỏ trốn một lần, đến quyền tự do tối thiểu cũng mất luôn.
Cảnh Dục thấy ta không muốn nói chuyện với hắn, cũng không ép buộc, phất tay áo rời đi, xem chừng hắn cũng đang tức giận đây.
Lần này ta bỏ trốn rồi bị bắt lại, cuối cùng cũng kinh động đến Hầu phủ phu nhân.
Bà là chủ nhân của hậu viện, nếu đã triệu kiến ta, ta đương nhiên không thể không đi.
"Con là một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa, lần này thật ủy khuất cho con rồi." Hầu phủ phu nhân nhìn ta với vẻ mặt hiền từ, không hề tức giận như ta tưởng tượng.
Theo lý ra mà nói, hành động của ta đã có thể xem như một tai họa lớn. Ở thời đại coi trọng nam quyền này, dù có sai cũng đều là lỗi của nữ nhân. Người đời luôn thích đổ mọi tội lỗi lên đầu phụ nữ.
Không ngờ Hầu phủ phu nhân lại khá sáng suốt.
Ta không than thở với bà. Dù sao nếu bà có thể quản được cái tên trời đánh kia thì ta cũng chẳng đến mức bị bắt trở lại.
Cuối cùng, Hầu phủ phu nhân còn ban cho ta một số phần thưởng, dặn ta hãy chấp nhận số mệnh, đã là người của Cảnh Dục thì nên an phận hầu hạ hắn, Hầu phủ sẽ không bạc đãi ta.
Dù sau này chính thất vào cửa, bà cũng sẽ đứng ra bảo vệ ta.
Ta khẽ nhếch môi, cười lạnh.
Ta tuyệt đối không cam tâm làm thiếp, huống hồ còn là của một kẻ ngang ngược như Cảnh Dục!
Ta không muốn sa vào vòng tranh đấu nơi hậu viện, chỉ cần có cơ hội, nhất định ta sẽ lại bỏ trốn.
Khi ta vừa định thả lỏng một chút thì đột nhiên, một bàn tay thô bạo vén lớp cỏ tranh che chắn chỗ trú ẩn lên.
Trong lúc phản xạ hét lên, ta ngẩng đầu và đối diện với gương mặt lạnh băng đến rợn người của Cảnh Dục.
"A——!!"
Ta hét lên đầy hoảng loạn, cuối cùng cũng làm dịu đi nhịp tim đang đập điên cuồng.
Dưới ánh mắt rét buốt của Cảnh Dục, ta theo bản năng lùi lại, nhưng ngay lập tức bị hắn tóm chặt, kéo ra ngoài.
Hắn chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, cứ thế lôi ta xuống núi.
Chân ta đau nhói, nhưng ta cắn răng không lên tiếng.
Vừa rồi đã hét to như vậy, mất mặt đủ rồi, ta không muốn trước mặt hắn lại tỏ ra yếu đuối nữa.
Đi được một đoạn, ta đạp trúng một hòn đá, mất thăng bằng ngã sấp xuống đất, vô tình kéo cả Cảnh Dục lảo đảo theo.
Lúc này, hắn mới phát hiện ra một bàn chân ta không có giày, dưới ánh đuốc, đôi tất trắng đã thấm đầy máu.
Ta ngước lên, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như muốn g.i.ế.c người của hắn, còn lạnh hơn cả màn đêm.
10
Chỉ trong chớp mắt, ta đã bị Cảnh Dục bế ngang lên, sau đó hắn lao xuống núi với tốc độ nhanh như gió.
Vì vừa trải qua cơn hoảng loạn khi chạy trốn, lại thêm sự biến đổi bất ngờ, ta đã kiệt sức hoàn toàn. Bị bắt về cũng chẳng còn gì để sợ nữa.
Cùng lắm là mất cái mạng này thôi.
Nghĩ vậy, ta liền nhắm mắt ngủ.
Giấc ngủ này chẳng hề yên ổn chút nào, cả người ta cứ ê ẩm như bị giày vò. Đến khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, ta phát hiện vết thương trên chân đã được băng bó lại.
Đây không phải là sân viện trong hầu phủ mà ta từng ở. Ta vừa định ngồi dậy thì một nha hoàn đã bước nhanh tới.
"Tiểu thư, người đừng dậy vội." Nàng ta nhẹ nhàng nói, rồi giúp ta đắp lại chăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc này ta mới nhận ra, mình đã bị đưa về phủ Tuyên Uy hầu. Nhưng đây lại là phòng ngủ của Cảnh Dục.
Thật nực cười, trước đây ta chưa bao giờ đặt chân vào nơi này để tránh điều tiếng.
"Ta muốn về phòng của mình." Vừa thấy Cảnh Dục, ta lập tức đưa ra yêu cầu.
"Từ nay về sau, đây chính là phòng của nàng." Hắn lạnh lùng đáp, giọng điệu không cho phép phản đối.
Ta nhắm mắt lại, cảm thấy lồng n.g.ự.c nghẹn lại khó chịu.
Sau chuyện này, e rằng Cảnh Dục sẽ trông chừng ta chặt chẽ hơn nữa.
Trước đây dù sao ta cũng là một đầu bếp, vẫn còn có chút tự do. Giờ thì tốt rồi, bỏ trốn một lần, đến quyền tự do tối thiểu cũng mất luôn.
Cảnh Dục thấy ta không muốn nói chuyện với hắn, cũng không ép buộc, phất tay áo rời đi, xem chừng hắn cũng đang tức giận đây.
Lần này ta bỏ trốn rồi bị bắt lại, cuối cùng cũng kinh động đến Hầu phủ phu nhân.
Bà là chủ nhân của hậu viện, nếu đã triệu kiến ta, ta đương nhiên không thể không đi.
"Con là một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa, lần này thật ủy khuất cho con rồi." Hầu phủ phu nhân nhìn ta với vẻ mặt hiền từ, không hề tức giận như ta tưởng tượng.
Theo lý ra mà nói, hành động của ta đã có thể xem như một tai họa lớn. Ở thời đại coi trọng nam quyền này, dù có sai cũng đều là lỗi của nữ nhân. Người đời luôn thích đổ mọi tội lỗi lên đầu phụ nữ.
Không ngờ Hầu phủ phu nhân lại khá sáng suốt.
Ta không than thở với bà. Dù sao nếu bà có thể quản được cái tên trời đánh kia thì ta cũng chẳng đến mức bị bắt trở lại.
Cuối cùng, Hầu phủ phu nhân còn ban cho ta một số phần thưởng, dặn ta hãy chấp nhận số mệnh, đã là người của Cảnh Dục thì nên an phận hầu hạ hắn, Hầu phủ sẽ không bạc đãi ta.
Dù sau này chính thất vào cửa, bà cũng sẽ đứng ra bảo vệ ta.
Ta khẽ nhếch môi, cười lạnh.
Ta tuyệt đối không cam tâm làm thiếp, huống hồ còn là của một kẻ ngang ngược như Cảnh Dục!
Ta không muốn sa vào vòng tranh đấu nơi hậu viện, chỉ cần có cơ hội, nhất định ta sẽ lại bỏ trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro