Tái Sinh Trong Đêm Tân Hôn

Chương 7

Zhihu

2025-03-25 15:32:35

Tối nay Thẩm Phương Băng đúng là tự chuốc lấy hậu quả, nhưng cũng không thể tách rời khỏi sự tính toán của tôi.

Tôi biết Thẩm Phương Băng sẽ lén lút nghe lén, tìm mọi cách kéo Diệp Tây Châu đi.

Mối hận kiếp trước đâu dễ gì tan biến, tôi hận thấu xương đôi nam nữ chó má này.

Vì vậy, trước khi ngủ, tôi cố ý đổ vài chậu nước trước cửa.

Thời điểm này đang vào mùa đông giá rét, nước vừa đổ xuống đã đông cứng ngay. Vài chậu nước như thế, mặt đất đương nhiên là vô cùng trơn trượt!

Thẩm Phương Băng chỉ mải lo ngăn cản tôi và Diệp Tây Châu động phòng, làm gì có thời gian hay tâm trí để chú ý mặt đất trơn trượt?

Thế là mắc bẫy của tôi.

Tôi cố tình bày trò này để trừng phạt Thẩm Phương Băng, tôi biết cô ta sẽ ngã đến m.á.u đầu đổ đầy, cũng biết cô ta sẽ gọi Diệp Tây Châu đi.

Tôi chỉ chờ xem trò hay, duy nhất điều tôi không ngờ tới chính là Diệp Tây Châu lại định cưỡng ép tôi.

Nói cho cùng, việc tôi vẫn bình an vô sự tối nay cũng phải cảm ơn Thẩm Phương Băng. Nếu không, hậu quả thực sự khó lường.

Tối đó tôi ngủ rất ngon, không chút gánh nặng trong lòng.

Diệp Tây Châu trở về vào sáng hôm sau, trên mặt mang vẻ mệt mỏi: "Vũ Vi, chị dâu bị thương rất nặng, đầu bị rách một đường lớn, phải khâu mười lăm mũi, xương sống mũi cũng bị gãy..."

Nghe Diệp Tây Châu nói vậy, trong lòng tôi cảm thấy khoái chí vô cùng, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên: "Thật là xui xẻo quá! Đáng thương ghê! Nhưng mà, đang yên đang lành sao cô ta lại không ở trong sân nhà mình, mà lại chạy ra trước cửa nhà chúng ta làm gì? Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc cô ta ngã chắc cũng đã khoảng mười giờ tối rồi phải không? Giờ đó không nghỉ ngơi mà còn có tâm trạng ra ngoài đi dạo sao?"

Sắc mặt Diệp Tây Châu trở nên khó coi, im lặng một lúc rồi mới nói: "Vũ Vi, chuyện chị ấy ra đây làm gì tạm thời không bàn. Giờ bệnh viện thông báo cần đóng tiền, trong tay anh không còn bao nhiêu. Em có thể cho anh mượn một ít không?"

"Được thôi!" Tôi lập tức đồng ý, rõ ràng nhìn thấy trên mặt Diệp Tây Châu hiện lên vẻ vui mừng, nhưng tôi nhanh chóng nói thêm: "Tôi có một điều kiện, nếu tôi cho anh mượn tiền, anh phải lập tức ly hôn với tôi!"

Nghe xong, sắc mặt Diệp Tây Châu trở nên vô cùng khó coi: "Anh sẽ không ly hôn với em! Vũ Vi, em đừng mơ đến chuyện ly hôn!"

"Vậy thì tôi cũng đành bất lực rồi!" Tôi nhún vai.

Diệp Tây Châu im lặng nhìn tôi một lúc lâu, sau đó không nói thêm lời nào mà quay người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

9

Diệp Tây Châu không chịu ly hôn với tôi, đành phải chạy khắp nơi vay mượn gom góp tiền mới đủ đóng viện phí phẫu thuật cho Thẩm Phương Băng.

Gia đình vốn đã khó khăn, nay lại thêm Thẩm Phương Băng nằm viện, cuộc sống càng trở nên khốn đốn hơn.

Ba bữa một ngày chỉ có cháo loãng với dưa muối, cuộc sống thực sự không dễ dàng chút nào.

Mẹ của Diệp Tây Châu, người trước giờ vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng không chịu nổi mà đến tìm tôi nói chuyện.

"Vũ Vi, bây giờ trong nhà khó khăn như vậy, con cũng thấy rồi. Đã là người một nhà thì không nên khoanh tay đứng nhìn. Con cũng phải nghĩ cách giúp đỡ một chút. Đại Bảo hai ngày nay không được ăn đồ khô, toàn uống cháo loãng thế này thì làm sao mà lớn nổi?"

Tôi hiểu quá rõ ý của mẹ Diệp Tây Châu, bà ta đau lòng vì đứa cháu cưng của mình, nhưng cũng đang nhòm ngó của hồi môn của tôi.

Kiếp trước, mẹ Diệp Tây Châu từng chứng kiến hết những vất vả của tôi.

Bà ta thản nhiên hưởng thụ sự phục vụ của tôi, nhưng chưa bao giờ nói giúp tôi dù chỉ một câu.

Trong lòng bà ta chỉ có đứa con trai bảo bối của mình, chỉ có người con dâu lớn Thẩm Phương Băng và cháu trai cưng Diệp Đại Bảo.

Bà ta biết tôi vất vả lo toan cho cả gia đình, biết tôi cực khổ, nhưng mỗi lần Diệp Tây Châu về thăm nhà, bà ta chưa từng nhắc đến sự hy sinh của tôi. Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Thẩm Phương Băng và Đại Bảo.

Bà ta tìm mọi cách cùng Thẩm Phương Băng bòn rút, ép cạn kiệt của hồi môn của tôi để bù đắp cho cái nhà này.

Tôi nghe lời, cam chịu, nhẫn nhịn, chăm chỉ làm việc quần quật, vậy mà bà ta chưa từng dành cho tôi một lời tốt đẹp nào.

Bà ta cho rằng tôi đáng phải chịu như vậy, tôi sinh ra đã phải làm trâu làm ngựa cho cái nhà này, ai bảo tôi yêu thương con trai bà ta một cách ngu ngốc?

Tôi kết hôn với Diệp Tây Châu hai năm nhưng vẫn chưa có con, bà ta đi đâu cũng rêu rao rằng tôi không biết sinh đẻ.

Cuối cùng khi tôi khó khăn lắm mới mang thai, lại bị Thẩm Phương Băng đẩy ngã dẫn đến sảy thai, vậy mà bà ta lại quay ra trách mắng tôi thậm tệ:

"Cô đúng là đồ vô phúc, ngay cả đứa con của mình cũng không giữ nổi!"

Bà ta ngày đêm chì chiết, oán trách tôi, bắt tôi làm việc ngay cả khi mới sảy thai, khiến tôi để lại di chứng nặng nề sau sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tái Sinh Trong Đêm Tân Hôn

Số ký tự: 0