Tái Sinh Trong Đêm Tân Hôn

Chương 5

Zhihu

2025-03-25 15:32:35

Thật nực cười, chẳng lẽ anh ta thật sự quan tâm đến bức ảnh đó sao?

Sao có thể chứ?

Những bức ảnh cưới đó vốn là tôi phải năn nỉ mãi anh ta mới chịu chụp.

Lúc chụp, mặt anh ta lúc nào cũng cau có, khó chịu.

À, tiền chụp ảnh cũng là do tôi bỏ ra.

Nghĩ đến đây, tôi cười lạnh: "Tôi xé bức ảnh mà tôi bỏ tiền ra chụp, liên quan gì đến anh?"

Diệp Tây Châu như bị tôi chọc giận, lập tức quay người lại, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn tôi, giọng nói nghiêm khắc: "Tần Vũ Vi! Em dám bước qua cánh cửa này thử xem!"

Tôi đã quyết định rồi, chẳng lẽ lại vì lời đe dọa của anh ta mà ở lại?

Tôi xách vali, sải bước đi ra ngoài, một chân vừa bước qua ngưỡng cửa.

Diệp Tây Châu lập tức túm lấy cánh tay tôi, kéo mạnh tôi trở lại.

Bị anh ta giữ chặt như vậy khiến tôi nổi đóa: "Buông tôi ra! Để tôi về nhà!"

"Đây chính là nhà của em! Tần Vũ Vi, em nghe rõ đây, em bây giờ là vợ của Diệp Tây Châu tôi. Cuộc hôn nhân này không phải trò đùa, đây là quân hôn, được pháp luật bảo vệ. Không có sự đồng ý của tôi, em đừng hòng đi đâu cả!"

Diệp Tây Châu không đồng ý ly hôn, cũng không cho tôi rời đi.

Với cuộc hôn nhân quân nhân, khi anh ta không đồng ý, đúng là tôi không thể tự ý bỏ đi.

Tôi bị buộc phải ở lại.

Trong lòng như có một cục tức nghẹn lại, không thể nuốt trôi cũng không thể thở ra.

Không cho tôi đi à?

Vậy tôi sẽ buông xuôi luôn, để xem nếu tôi chẳng làm gì, không ngó ngàng gì, liệu Diệp Tây Châu còn muốn giữ tôi làm gì nữa.

6

Đã quyết định rồi, tôi không làm ầm ĩ nữa.

Tôi hoàn toàn phớt lờ cả nhà Diệp Tây Châu, không chủ động giúp đỡ việc nhà, cũng không quan tâm hỏi han cha mẹ anh ta.

Càng không thèm lấy lòng hay tỏ ra thân thiện với mẹ con Thẩm Phương Băng.

Tôi không làm người giúp việc, việc nhà đương nhiên sẽ đổ lên đầu Thẩm Phương Băng.

Cô ta giả vờ cà nhắc, làm việc nhà, nấu cơm, giặt giũ, làm cả việc ngoài đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Phương Băng bận rộn hết việc này đến việc khác, mệt mỏi đến tột độ, còn tôi thì vừa ăn hạt dưa vừa đứng một bên xem kịch hay.

Tôi biết cô ta đang diễn trò, muốn lấy lòng thương của Diệp Tây Châu.

Đó là sở trường của cô ta từ kiếp trước, mỗi lần Diệp Tây Châu được nghỉ phép về, cô ta lại giả vờ bận rộn như thể mình đang gánh vác cả gia đình.

Lúc anh ta đi rồi, cô ta lại nằm bẹp dí trên giường, đẩy hết việc cho tôi làm.

Phải nói rằng Thẩm Phương Băng đúng là có tài diễn xuất, kiếp trước tôi bị cô ta lừa gạt thảm hại.

Kiếp này, cô ta thích diễn thì cứ để cô ta diễn, chẳng liên quan gì đến tôi.

Quả nhiên, màn kịch của Thẩm Phương Băng phát huy tác dụng.

Mẹ của Diệp Tây Châu bắt đầu trách móc tôi lười biếng, bênh vực Thẩm Phương Băng.

Tôi làm như không nghe thấy, tiếp tục xem trò hay, cho đến khi Thẩm Phương Băng lại "vô tình" ngất xỉu khi đang gánh nước.

Cả nhà họ Diệp trở nên hỗn loạn, Diệp Tây Châu thấy người trong lòng mình vất vả như vậy thì không vui, buổi tối lại tìm tôi để dạy dỗ:

"Vũ Vi, em như vậy là quá đáng rồi đấy? Chị dâu vẫn còn bị thương..."

Tôi khó chịu, hỏi thẳng: "Nếu tôi không lấy anh, nhà các người không ăn cơm, không giặt giũ, không làm việc à?"

Diệp Tây Châu bị tôi hỏi đến cứng họng, không nói được gì.

Tôi cười lạnh: "Tôi mới về nhà được hai ngày mà chị dâu anh hết ngất rồi lại gặp chuyện, cô ta là Lâm Đại Ngọc à? Sao mà yếu đuối thế?"

(Lâm Đại Ngọc là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng.)

Diệp Tây Châu sững người, rồi mới nói: "Chỉ là trùng hợp thôi, chị dâu em một mình gánh vác cả nhà, quá mệt mỏi rồi..."

"Thế thì liên quan gì đến tôi? Cô ta lo liệu là việc của cô ta, nấu ăn là cho bản thân và con mình ăn, giặt giũ cũng là cho chính mình và con cái. Làm việc để nuôi bản thân và con mình chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"

Diệp Tây Châu trừng to mắt, không thể tin được nhìn tôi: "Rõ ràng... Vũ Vi, rõ ràng em không phải là người cay nghiệt và vô lý như vậy! Em rõ ràng là người đầy lòng nhân ái..."

Đúng vậy, tôi thật sự không phải là người như thế. Tôi cũng muốn trở thành người nhân hậu, không cay nghiệt. Nhưng có ích gì chứ? Tấm lòng tốt của tôi rồi nhận lại được gì? Cuối cùng chỉ là kết cục bị tức c.h.ế.t mà thôi!

"Diệp Tây Châu, tôi sẽ không sống tốt với anh đâu. Anh cũng đừng lấy hôn nhân quân đội ra để ép tôi, chia tay trong hòa bình sẽ tốt cho cả hai. Nói trước cho rõ ràng, tôi sẽ không làm trâu làm ngựa cho nhà anh!"

Tay Diệp Tây Châu lại run rẩy: "Tại sao? Vũ Vi, rốt cuộc tại sao?"

"Không vì lý do gì cả. Anh cứ xem như Tần Vũ Vi tôi, là loại người hai mặt đi!"

Diệp Tây Châu bất ngờ nắm lấy tay tôi, đôi mắt đẹp của anh ta nhìn thẳng vào tôi.

Giọng nói dịu dàng, đong đầy tình cảm: "Vũ Vi, em không phải là người như thế, anh biết em không phải như vậy."

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tái Sinh Trong Đêm Tân Hôn

Số ký tự: 0