Chương 3
Zhihu
2025-03-25 15:32:35
Tối hôm qua, tôi đã chuyển hết của hồi môn giá trị của mình sang chỗ khác.
Trước câu chất vấn của Diệp Tây Châu, tôi lạnh lùng đáp trả: "Phiếu thịt của anh sao lại ở trong rương hồi môn của tôi? Tôi chẳng biết gì về chuyện đó cả."
Gương mặt Diệp Tây Châu thoáng hiện lên vẻ xấu hổ lẫn tức giận: "Không phải phiếu thịt của tôi, là phiếu thịt trong của hồi môn của em."
"Phiếu thịt hồi môn của tôi thì tại sao phải đưa cho anh? Mới ngày thứ hai sau đám cưới đã nhòm ngó của hồi môn của tôi, anh không thấy mình quá đáng sao?"
Diệp Tây Châu sững người nhìn tôi: "Em…em có ý gì? Chẳng phải em đã hứa khi cưới tôi sẽ chăm sóc tốt cho gia đình tôi sao?"
"Trước đây tôi bị hỏng đầu thôi." Tôi lạnh nhạt đáp.
"Bây giờ đầu óc tôi tỉnh táo rồi, nên tôi hối hận! Diệp Tây Châu, tôi không muốn lấy anh nữa! Nhân lúc chưa động phòng, chúng ta ly hôn đi!"
3
Nghe tôi nói muốn ly hôn, Diệp Tây Châu trừng mắt nhìn tôi: "Tần Vũ Vi, em điên rồi sao? Sao dám nói ra cả chuyện ly hôn?"
Cũng không trách anh ta ngạc nhiên, bởi tôi đã từng hèn mọn theo đuổi anh ta như thế nào, anh ta hiểu rõ nhất.
Diệp Tây Châu tưởng tôi đang giận vì đêm tân hôn anh ta không về.
Anh ta hiếm khi giải thích: "Tối qua có chuyện gấp, tôi không cố ý bỏ mặc em. Lúc đó chị dâu tôi ngất xỉu, tôi phải đưa chị ấy vào bệnh viện, chăm sóc suốt cả đêm."
Giải thích xong chuyện không về đêm qua, anh ta lại bắt đầu lên giọng dạy bảo: "Nói cho cùng, chúng ta đã kết hôn là vợ chồng rồi, tôi đã sớm nói với em, cưới tôi là phải chăm sóc tốt cho chị dâu và Đại Bảo. Tối qua chị dâu gặp chuyện, em không hỏi han lấy một lời mà vẫn ngủ ngon, thật không phải phép!"
Kiếp trước, tôi ngu ngốc đến mức thật sự tin rằng Thẩm Phương Băng bị ngã, thế nên Diệp Tây Châu bận rộn chăm sóc, lo lắng hết mực.
Về sau mới biết, Thẩm Phương Băng căn bản không bị thương, chỉ là cố tình diễn trò để phá hoại đêm tân hôn của tôi và Diệp Tây Châu.
Diệp Tây Châu vì yêu Thẩm Phương Băng mà trở nên mù quáng, tin tưởng cô ta vô điều kiện. Còn tôi, biết rõ sự thật rồi, cớ gì phải chịu thiệt thay cho người đàn bà vô liêm sỉ đó?
Tôi cười khẩy một tiếng: "Chị dâu của anh thật khéo ngã quá nhỉ? Không ngã sớm, không ngã muộn, lại chọn đúng đêm tân hôn để ngã."
Diệp Tây Châu nhíu mày: "Em có ý gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không có ý gì, chỉ thấy chuyện này thật sự quá trùng hợp thôi."
Thấy tôi nói chuyện đầy ẩn ý, Diệp Tây Châu hạ giọng dịu lại: "Vũ Vi, tôi thấy chị dâu yếu ớt, nên mới nghĩ dùng phiếu thịt của em để mua chút sườn bồi bổ cho chị ấy. Giờ đã nói rõ với em rồi, chuyện mua sườn em tự làm đi. Sau này tôi sẽ thường xuyên vắng nhà, em phải giữ mối quan hệ tốt với chị dâu."
Tôi còn lạ gì chiêu này của Diệp Tây Châu, đánh một cái rồi lại cho một viên kẹo dỗ ngọt.
Lời anh ta nói khiến tôi bật cười.
Anh ta khó hiểu nhìn tôi: "Em cười cái gì?"
Tôi thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào Diệp Tây Châu, gằn từng chữ từng câu rõ ràng: "Chị dâu của anh, tự anh giữ mối quan hệ tốt với cô ta là được rồi, đừng có mà kéo tôi vào."
"Chúng ta không phải là vợ chồng một thể sao? Khi kết hôn em đã hứa với tôi…"
Tôi cắt ngang lời anh ta: "Trước đây là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, không ngờ anh lại thương chị dâu mình đến vậy! Hoàn cảnh nhà anh thế này, tôi thật sự không thể làm vợ anh được. Chúng ta chia tay trong hòa bình đi! Tôi sẽ thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ ngay."
Tôi kiên quyết đòi ly hôn, khiến Diệp Tây Châu không kịp trở tay. Anh ta nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu rồi tức giận đập cửa bỏ đi.
Diệp Tây Châu đã không còn cơ hội lấy của hồi môn của tôi để mua sườn cho Thẩm Phương Băng như kiếp trước nữa.
Thẩm Phương Băng không ăn được sườn thơm phức nên đích thân tìm đến tôi.
Lúc cô ta đến, tôi đang thu dọn đồ đạc để rời đi.
Thẩm Phương Băng xông vào với vẻ mặt hùng hổ, nghe thấy tiếng động, tôi quay đầu nhìn cô ta.
Chân không què, người cũng chẳng sao cả, hoàn toàn khỏe mạnh như người bình thường.
Tôi nở một nụ cười châm biếm, Thẩm Phương Băng đóng sầm cửa lại rầm một tiếng, tức giận gầm lên với tôi: "Tần Vũ Vi, cô định làm gì vậy? Mọi chuyện đang yên ổn tại sao lại đòi ly hôn với Tây Châu? Tôi cảnh cáo cô, nhà họ Diệp không phải chỗ để cô giở trò đâu, tốt nhất biết điều một chút, kẻo không kết thúc nổi đấy!"
4
Mối hận vì kiếp trước bị Thẩm Phương Băng lợi dụng, thậm chí còn bị cô ta giày vò đến chết, trào dâng trong lòng tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ghê tởm trước mặt, từng chữ như rít qua kẽ răng: "Tôi ly hôn với Diệp Tây Châu thì liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì mà can thiệp? Từ đâu đến thì cút về đó đi!"
Thẩm Phương Băng không ngờ tôi lại dám đối đầu như vậy, sắc mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi.
Trước câu chất vấn của Diệp Tây Châu, tôi lạnh lùng đáp trả: "Phiếu thịt của anh sao lại ở trong rương hồi môn của tôi? Tôi chẳng biết gì về chuyện đó cả."
Gương mặt Diệp Tây Châu thoáng hiện lên vẻ xấu hổ lẫn tức giận: "Không phải phiếu thịt của tôi, là phiếu thịt trong của hồi môn của em."
"Phiếu thịt hồi môn của tôi thì tại sao phải đưa cho anh? Mới ngày thứ hai sau đám cưới đã nhòm ngó của hồi môn của tôi, anh không thấy mình quá đáng sao?"
Diệp Tây Châu sững người nhìn tôi: "Em…em có ý gì? Chẳng phải em đã hứa khi cưới tôi sẽ chăm sóc tốt cho gia đình tôi sao?"
"Trước đây tôi bị hỏng đầu thôi." Tôi lạnh nhạt đáp.
"Bây giờ đầu óc tôi tỉnh táo rồi, nên tôi hối hận! Diệp Tây Châu, tôi không muốn lấy anh nữa! Nhân lúc chưa động phòng, chúng ta ly hôn đi!"
3
Nghe tôi nói muốn ly hôn, Diệp Tây Châu trừng mắt nhìn tôi: "Tần Vũ Vi, em điên rồi sao? Sao dám nói ra cả chuyện ly hôn?"
Cũng không trách anh ta ngạc nhiên, bởi tôi đã từng hèn mọn theo đuổi anh ta như thế nào, anh ta hiểu rõ nhất.
Diệp Tây Châu tưởng tôi đang giận vì đêm tân hôn anh ta không về.
Anh ta hiếm khi giải thích: "Tối qua có chuyện gấp, tôi không cố ý bỏ mặc em. Lúc đó chị dâu tôi ngất xỉu, tôi phải đưa chị ấy vào bệnh viện, chăm sóc suốt cả đêm."
Giải thích xong chuyện không về đêm qua, anh ta lại bắt đầu lên giọng dạy bảo: "Nói cho cùng, chúng ta đã kết hôn là vợ chồng rồi, tôi đã sớm nói với em, cưới tôi là phải chăm sóc tốt cho chị dâu và Đại Bảo. Tối qua chị dâu gặp chuyện, em không hỏi han lấy một lời mà vẫn ngủ ngon, thật không phải phép!"
Kiếp trước, tôi ngu ngốc đến mức thật sự tin rằng Thẩm Phương Băng bị ngã, thế nên Diệp Tây Châu bận rộn chăm sóc, lo lắng hết mực.
Về sau mới biết, Thẩm Phương Băng căn bản không bị thương, chỉ là cố tình diễn trò để phá hoại đêm tân hôn của tôi và Diệp Tây Châu.
Diệp Tây Châu vì yêu Thẩm Phương Băng mà trở nên mù quáng, tin tưởng cô ta vô điều kiện. Còn tôi, biết rõ sự thật rồi, cớ gì phải chịu thiệt thay cho người đàn bà vô liêm sỉ đó?
Tôi cười khẩy một tiếng: "Chị dâu của anh thật khéo ngã quá nhỉ? Không ngã sớm, không ngã muộn, lại chọn đúng đêm tân hôn để ngã."
Diệp Tây Châu nhíu mày: "Em có ý gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không có ý gì, chỉ thấy chuyện này thật sự quá trùng hợp thôi."
Thấy tôi nói chuyện đầy ẩn ý, Diệp Tây Châu hạ giọng dịu lại: "Vũ Vi, tôi thấy chị dâu yếu ớt, nên mới nghĩ dùng phiếu thịt của em để mua chút sườn bồi bổ cho chị ấy. Giờ đã nói rõ với em rồi, chuyện mua sườn em tự làm đi. Sau này tôi sẽ thường xuyên vắng nhà, em phải giữ mối quan hệ tốt với chị dâu."
Tôi còn lạ gì chiêu này của Diệp Tây Châu, đánh một cái rồi lại cho một viên kẹo dỗ ngọt.
Lời anh ta nói khiến tôi bật cười.
Anh ta khó hiểu nhìn tôi: "Em cười cái gì?"
Tôi thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào Diệp Tây Châu, gằn từng chữ từng câu rõ ràng: "Chị dâu của anh, tự anh giữ mối quan hệ tốt với cô ta là được rồi, đừng có mà kéo tôi vào."
"Chúng ta không phải là vợ chồng một thể sao? Khi kết hôn em đã hứa với tôi…"
Tôi cắt ngang lời anh ta: "Trước đây là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, không ngờ anh lại thương chị dâu mình đến vậy! Hoàn cảnh nhà anh thế này, tôi thật sự không thể làm vợ anh được. Chúng ta chia tay trong hòa bình đi! Tôi sẽ thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ ngay."
Tôi kiên quyết đòi ly hôn, khiến Diệp Tây Châu không kịp trở tay. Anh ta nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu rồi tức giận đập cửa bỏ đi.
Diệp Tây Châu đã không còn cơ hội lấy của hồi môn của tôi để mua sườn cho Thẩm Phương Băng như kiếp trước nữa.
Thẩm Phương Băng không ăn được sườn thơm phức nên đích thân tìm đến tôi.
Lúc cô ta đến, tôi đang thu dọn đồ đạc để rời đi.
Thẩm Phương Băng xông vào với vẻ mặt hùng hổ, nghe thấy tiếng động, tôi quay đầu nhìn cô ta.
Chân không què, người cũng chẳng sao cả, hoàn toàn khỏe mạnh như người bình thường.
Tôi nở một nụ cười châm biếm, Thẩm Phương Băng đóng sầm cửa lại rầm một tiếng, tức giận gầm lên với tôi: "Tần Vũ Vi, cô định làm gì vậy? Mọi chuyện đang yên ổn tại sao lại đòi ly hôn với Tây Châu? Tôi cảnh cáo cô, nhà họ Diệp không phải chỗ để cô giở trò đâu, tốt nhất biết điều một chút, kẻo không kết thúc nổi đấy!"
4
Mối hận vì kiếp trước bị Thẩm Phương Băng lợi dụng, thậm chí còn bị cô ta giày vò đến chết, trào dâng trong lòng tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ghê tởm trước mặt, từng chữ như rít qua kẽ răng: "Tôi ly hôn với Diệp Tây Châu thì liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì mà can thiệp? Từ đâu đến thì cút về đó đi!"
Thẩm Phương Băng không ngờ tôi lại dám đối đầu như vậy, sắc mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro