Ta Vô Tình Đọc Được Nội Tâm Của Nghịch Đồ
Chương 14
Đang cập nhật
2025-03-23 21:02:46
14.
Sau khi trở lại phủ Tiết, chúng ta tìm thấy Tiết Vạn trong chum gạo sau cửa hậu.
「 Thẩm tông sư, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi!」Từ xa, Tiết Vạn nhìn thấy chúng ta, vừa khóc vừa sụt sịt nói.
Ta mặc kệ hắn.
Lão già này đúng là mạng lớn, vẫn chưa c.h.ế.t được.
Diệp Lan nói:
“Đồng Lăng đã khôi phục như trước, các vị định liệu thế nào”
“Không... không... không... không còn chuyện gì nữa sao?”Tiết Vạn kêu lớn,
“Vậy thì tốt quá rồi! Họ Thẩm kia, ngươi... ngươi... các ngươi về đi! Tiết phủ của ta không giữ các ngươi lại nữa!”
“Bích La cô nương, cô có dự định gì không”
Diệp Lan phớt lờ Tiết Vạn, quay sang hỏi Bích La.
“Ta?”Nghe xong, mắt Bích La lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh lại vụt tắt, “Ta là nha hoàn của Tiết phủ, đương nhiên phải đi theo Tiết thiếu gia.”
Ôn Hoài thấy vậy, liền nhét vào tay Tiết Vạn một ít bạc: “Đây là tiền chuộc”
Sau đó, Ôn Hoài nhìn Bích La và nói: “Bích La cô nương, sư tôn ta thường dạy rằng, con người phải sống là chính mình.”
Ta hài lòng gật đầu.
Không uổng công ta đã dạy dỗ tận tình!
Thấy số bạc không nhỏ, Tiết Vạn cũng không làm khó: “Được... được... được rồi! Ngươi tự do! Cút đi!”
“Ôn tiên nhân..”」Bích La xúc động đến mức suýt khóc, bản năng muốn quỳ xuống, nhưng sau một thoáng do dự, nàng từ bỏ ý định ấy, mà chắp tay cúi đầu thi lễ với chúng ta, “Đa tạ các vị tiên tôn đã thành toàn!!”
“Đi đi, làm điều mà cô muốn làm.”Thường An nói.
Bích La gật đầu, khóe mắt đỏ hoe, rồi quay người bước về phương Nam. Đi được năm bước, nàng không quên ngoảnh lại vẫy tay.
Ta phất tay áo, nói: “Được rồi, chúng ta cũng về thôi.”
Chiếc ngọc bội màu trắng trên tai phải ta lại hoá ra một con hồng hạc khổng lồ.
Ôn Hoài tò mò hỏi: “Sư tôn, nó tên gì vậy? Trước giờ trên Thanh Hư phong, con chưa từng thấy người sử dụng nó.”
“Ừm, nó gọi là... gọi là gì nhỉ?”
〖Tên là Tương Đàm.〗 Hệ thống nhắc nhở.
Chưa kịp nhắc lại cái tên mà hệ thống vừa nói, Ôn Hoài đã chớp mắt, thốt lên: “Gì Nhỉ? Cái tên nghe lạ quá vậy?”
“... Đúng vậy, nó gọi là 『Gì Nhỉ』, ta thích thế.”Ta cười ngượng ngùng.
Kéo Ôn Hoài và Thường An ngồi lên lưng Tương Đàm. Khi ta vươn tay ra kéo Diệp Lan lên, nàng lại lắc đầu.
“Chuyện của thúc phụ khiến ta cảm khái vạn phần. Chúng sinh mênh mông, ta muốn ra ngoài nhìn thế gian một chuyến. Lần này đi, không biế”t khi nào mới quay về. Mong Thẩm tiên tôn giúp ta báo lại với mọi người. Diệp Lan... xin từ biệt.” Nàng chắp tay hành lễ với ta.
“Được」Ta gật đầu, “Hãy đi tìm thế gian của ngươi đi. Hữu duyên sẽ gặp lại.”
“Bảo trọng!!”
Ta nhìn bóng lưng Diệp Lan dần xa, trong lòng lại thấy vô cùng thanh thản.
“Ngồi vững, chúng ta khởi hành!”Ta nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Sư tôn, chờ một chút!”Bỗng nhiên Thường An lên tiếng, “Con... con cũng muốn đi tìm thế gian của mình...”
“Vậy thì sao”
“Con không muốn quay về Thanh Hư phong nữa.”
Ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, ngươi cứ đi đi.”
“Đa tạ sư tôn!”
Thường An xoay người bước đi. Ta bỗng gọi hắn lại: “Thường An!”
Hắn ngoảnh đầu lại: “Sư tôn còn điều gì dặn dò?”
“Vi sư muốn truyền cho ngươi một điều cuối cùng.”
“Xin sư tôn chỉ giáo.”
“Vạn vật vạn sự, vạn người vạn thần, trước hết phải biết tôn trọng.”
Thường An ngẩng đầu nhìn ta, một lúc lâu sau, hắn cười nói: “Đệ tử đã hiểu!”
Tất cả đều đã rời đi.
Họ đi, chúng ta cũng đi.
Nhưng đi bao vòng, cuối cùng cũng sẽ gặp lại.
Đáng mừng, đáng mừng!
〖Đinh đoong! Chúc mừng ký chủ, hoàn thành tất cả nhiệm vụ nhánh! Ký chủ có thể trở về nhà rồi!〗
Ta sững người.
Phải rồi, ta phải về nhà thôi.
Có khi mẹ ta vẫn đang chờ với một bàn cơm nóng hổi.
〖Ký chủ yên tâm, thời gian giữa thế giới này và thế giới thực không tương đồng đâu! Khi ký chủ trở về, thực ra chỉ mới trôi qua một giây mà thôi!〗
“Vậy... về rồi có thể quay lại đây không?”
〖Hả? Ta chưa nói với ký chủ sao?〗
“Nói gì?”
〖Sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, cánh cửa giữa hai thế giới sẽ mở ra. Ký chủ có thể tùy ý qua lại, thậm chí dẫn cả người trong thế giới này đến thế giới thực cũng được!〗
Mắt ta sáng lên.
“Hệ thống, sao ngươi đáng yêu thế này?!”Ta hận không thể ôm chầm lấy nó mà hun hai cái.
Tương Đàm bay vun vút, Ôn Hoài không dám mở mắt.
【Sợ c.h.ế.t mất!】
【Hu hu hu, người sợ độ cao thật đáng thương...】
Ta bật cười, vỗ nhẹ vai hắn: “Chờ khi về Thanh Hư phong báo cáo với các trưởng lão xong, ta sẽ dẫn ngươi đến thế giới của ta xem thử.”
“Thế giới của sư tôn?”Ôn Hoài ngơ ngác.
Cơn gió nhẹ lướt qua mặt ta, như một nụ hôn dịu dàng.
“Đúng vậy, thế giới của ta.”
HẾT.
Sau khi trở lại phủ Tiết, chúng ta tìm thấy Tiết Vạn trong chum gạo sau cửa hậu.
「 Thẩm tông sư, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi!」Từ xa, Tiết Vạn nhìn thấy chúng ta, vừa khóc vừa sụt sịt nói.
Ta mặc kệ hắn.
Lão già này đúng là mạng lớn, vẫn chưa c.h.ế.t được.
Diệp Lan nói:
“Đồng Lăng đã khôi phục như trước, các vị định liệu thế nào”
“Không... không... không... không còn chuyện gì nữa sao?”Tiết Vạn kêu lớn,
“Vậy thì tốt quá rồi! Họ Thẩm kia, ngươi... ngươi... các ngươi về đi! Tiết phủ của ta không giữ các ngươi lại nữa!”
“Bích La cô nương, cô có dự định gì không”
Diệp Lan phớt lờ Tiết Vạn, quay sang hỏi Bích La.
“Ta?”Nghe xong, mắt Bích La lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh lại vụt tắt, “Ta là nha hoàn của Tiết phủ, đương nhiên phải đi theo Tiết thiếu gia.”
Ôn Hoài thấy vậy, liền nhét vào tay Tiết Vạn một ít bạc: “Đây là tiền chuộc”
Sau đó, Ôn Hoài nhìn Bích La và nói: “Bích La cô nương, sư tôn ta thường dạy rằng, con người phải sống là chính mình.”
Ta hài lòng gật đầu.
Không uổng công ta đã dạy dỗ tận tình!
Thấy số bạc không nhỏ, Tiết Vạn cũng không làm khó: “Được... được... được rồi! Ngươi tự do! Cút đi!”
“Ôn tiên nhân..”」Bích La xúc động đến mức suýt khóc, bản năng muốn quỳ xuống, nhưng sau một thoáng do dự, nàng từ bỏ ý định ấy, mà chắp tay cúi đầu thi lễ với chúng ta, “Đa tạ các vị tiên tôn đã thành toàn!!”
“Đi đi, làm điều mà cô muốn làm.”Thường An nói.
Bích La gật đầu, khóe mắt đỏ hoe, rồi quay người bước về phương Nam. Đi được năm bước, nàng không quên ngoảnh lại vẫy tay.
Ta phất tay áo, nói: “Được rồi, chúng ta cũng về thôi.”
Chiếc ngọc bội màu trắng trên tai phải ta lại hoá ra một con hồng hạc khổng lồ.
Ôn Hoài tò mò hỏi: “Sư tôn, nó tên gì vậy? Trước giờ trên Thanh Hư phong, con chưa từng thấy người sử dụng nó.”
“Ừm, nó gọi là... gọi là gì nhỉ?”
〖Tên là Tương Đàm.〗 Hệ thống nhắc nhở.
Chưa kịp nhắc lại cái tên mà hệ thống vừa nói, Ôn Hoài đã chớp mắt, thốt lên: “Gì Nhỉ? Cái tên nghe lạ quá vậy?”
“... Đúng vậy, nó gọi là 『Gì Nhỉ』, ta thích thế.”Ta cười ngượng ngùng.
Kéo Ôn Hoài và Thường An ngồi lên lưng Tương Đàm. Khi ta vươn tay ra kéo Diệp Lan lên, nàng lại lắc đầu.
“Chuyện của thúc phụ khiến ta cảm khái vạn phần. Chúng sinh mênh mông, ta muốn ra ngoài nhìn thế gian một chuyến. Lần này đi, không biế”t khi nào mới quay về. Mong Thẩm tiên tôn giúp ta báo lại với mọi người. Diệp Lan... xin từ biệt.” Nàng chắp tay hành lễ với ta.
“Được」Ta gật đầu, “Hãy đi tìm thế gian của ngươi đi. Hữu duyên sẽ gặp lại.”
“Bảo trọng!!”
Ta nhìn bóng lưng Diệp Lan dần xa, trong lòng lại thấy vô cùng thanh thản.
“Ngồi vững, chúng ta khởi hành!”Ta nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Sư tôn, chờ một chút!”Bỗng nhiên Thường An lên tiếng, “Con... con cũng muốn đi tìm thế gian của mình...”
“Vậy thì sao”
“Con không muốn quay về Thanh Hư phong nữa.”
Ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, ngươi cứ đi đi.”
“Đa tạ sư tôn!”
Thường An xoay người bước đi. Ta bỗng gọi hắn lại: “Thường An!”
Hắn ngoảnh đầu lại: “Sư tôn còn điều gì dặn dò?”
“Vi sư muốn truyền cho ngươi một điều cuối cùng.”
“Xin sư tôn chỉ giáo.”
“Vạn vật vạn sự, vạn người vạn thần, trước hết phải biết tôn trọng.”
Thường An ngẩng đầu nhìn ta, một lúc lâu sau, hắn cười nói: “Đệ tử đã hiểu!”
Tất cả đều đã rời đi.
Họ đi, chúng ta cũng đi.
Nhưng đi bao vòng, cuối cùng cũng sẽ gặp lại.
Đáng mừng, đáng mừng!
〖Đinh đoong! Chúc mừng ký chủ, hoàn thành tất cả nhiệm vụ nhánh! Ký chủ có thể trở về nhà rồi!〗
Ta sững người.
Phải rồi, ta phải về nhà thôi.
Có khi mẹ ta vẫn đang chờ với một bàn cơm nóng hổi.
〖Ký chủ yên tâm, thời gian giữa thế giới này và thế giới thực không tương đồng đâu! Khi ký chủ trở về, thực ra chỉ mới trôi qua một giây mà thôi!〗
“Vậy... về rồi có thể quay lại đây không?”
〖Hả? Ta chưa nói với ký chủ sao?〗
“Nói gì?”
〖Sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, cánh cửa giữa hai thế giới sẽ mở ra. Ký chủ có thể tùy ý qua lại, thậm chí dẫn cả người trong thế giới này đến thế giới thực cũng được!〗
Mắt ta sáng lên.
“Hệ thống, sao ngươi đáng yêu thế này?!”Ta hận không thể ôm chầm lấy nó mà hun hai cái.
Tương Đàm bay vun vút, Ôn Hoài không dám mở mắt.
【Sợ c.h.ế.t mất!】
【Hu hu hu, người sợ độ cao thật đáng thương...】
Ta bật cười, vỗ nhẹ vai hắn: “Chờ khi về Thanh Hư phong báo cáo với các trưởng lão xong, ta sẽ dẫn ngươi đến thế giới của ta xem thử.”
“Thế giới của sư tôn?”Ôn Hoài ngơ ngác.
Cơn gió nhẹ lướt qua mặt ta, như một nụ hôn dịu dàng.
“Đúng vậy, thế giới của ta.”
HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro