Tà Vật Cầm Đồ Phô: Chỉ Thu Hung Vật
Chương 9
Trùng Hạ Nguyệt Bán
2025-03-21 13:04:24
Vậy nên, thay vì bận tâm đến ánh mắt dò xét của cô, Lục Phi vẫn giữ thái độ ung dung, giọng nói trầm ổn vang lên, từng chữ rơi xuống như những nhát d.a.o sắc bén cắt vào lớp phòng bị của đối phương:
"Tạ tiểu thư, dạo gần đây cô có thường xuyên cảm thấy cơ thể rã rời, kiệt sức không? Những cơn ác mộng liên tiếp bám lấy cô, khiến cô gần như không thể ngon giấc. Hơn nữa…"
Hắn cố ý dừng lại một chút, ánh mắt chăm chú nhìn cô, như thể đang xác định điều gì đó. Sau vài giây ngắn ngủi, hắn mới tiếp tục, giọng điệu vẫn trầm tĩnh như cũ:
"Xúc giác của cô đã bắt đầu trở nên tê dại. Dù chạm vào thứ nóng hay lạnh, cô cũng khó lòng phân biệt rõ ràng. Ngay cả khi uống nước vừa đun sôi, cô cũng không cảm nhận được hơi nóng của nó."
Từng câu, từng chữ đều vô cùng chuẩn xác, không dư thừa dù chỉ một từ.
Trong khoảnh khắc, Tạ Dao cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Mỗi lời hắn nói ra, đều đúng đến đáng sợ.
Những cơn ác mộng triền miên, sự suy nhược của cơ thể, thậm chí cả việc xúc giác dần mất đi cảm nhận… Cô chưa từng đề cập đến bất cứ ai, ngay cả bản thân cũng cố tình lờ đi, không dám nghĩ nhiều.
Thế nhưng, Lục Phi lại nói ra tất cả một cách rành mạch.
Hơi thở cô trở nên nặng nề hơn. Cô nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác xen lẫn kinh ngạc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Làm sao anh biết?"
Nga
Chuyện này… vốn không thể có người thứ hai nào biết được.
Hôm qua, cô đã suýt bị bỏng thực quản vì uống nước quá nóng, nhưng khi đó cô chỉ ở một mình, không ai chứng kiến, ngay cả bảo mẫu cũng không ở , càng không thể có người ngoài biết được chuyện này .
Lục Phi chỉ mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại ẩn chứa một tầng ý nghĩa khó đoán.
Thấy được những gì người khác không thể thấy, đây là năng lực của hắn.
Nhìn người trước mặt, hắn có thể thấy được một ' đám bóng ' đang bám theo cô, dày đặc đến mức gần như che khuất cả bóng dáng cô dưới ánh đèn. Nếu hắn còn không nhận ra điều gì đang xảy ra, vậy thì mới là chuyện lạ.
Tạ Dao không thể thấy. Nhưng hắn thì có thể.
Hắn khẽ thu lại ý cười, ánh mắt trầm xuống, giọng điệu vẫn bình thản nhưng mang theo áp lực vô hình:
"Tạ tiểu thư, thứ lỗi tôi nói thẳng. Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ chưa đến ba ngày, cô sẽ ... không dậy nổi."
Phải biết rằng , đây cũng là Lục Phi dùng cách uyển chuyển để nói thôi , cũng không thể đối với vị khách đầu tiên của mình nói ra câu : Cô chắc chắn sẽ ch.ế.t được .
"Tạ tiểu thư, dạo gần đây cô có thường xuyên cảm thấy cơ thể rã rời, kiệt sức không? Những cơn ác mộng liên tiếp bám lấy cô, khiến cô gần như không thể ngon giấc. Hơn nữa…"
Hắn cố ý dừng lại một chút, ánh mắt chăm chú nhìn cô, như thể đang xác định điều gì đó. Sau vài giây ngắn ngủi, hắn mới tiếp tục, giọng điệu vẫn trầm tĩnh như cũ:
"Xúc giác của cô đã bắt đầu trở nên tê dại. Dù chạm vào thứ nóng hay lạnh, cô cũng khó lòng phân biệt rõ ràng. Ngay cả khi uống nước vừa đun sôi, cô cũng không cảm nhận được hơi nóng của nó."
Từng câu, từng chữ đều vô cùng chuẩn xác, không dư thừa dù chỉ một từ.
Trong khoảnh khắc, Tạ Dao cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Mỗi lời hắn nói ra, đều đúng đến đáng sợ.
Những cơn ác mộng triền miên, sự suy nhược của cơ thể, thậm chí cả việc xúc giác dần mất đi cảm nhận… Cô chưa từng đề cập đến bất cứ ai, ngay cả bản thân cũng cố tình lờ đi, không dám nghĩ nhiều.
Thế nhưng, Lục Phi lại nói ra tất cả một cách rành mạch.
Hơi thở cô trở nên nặng nề hơn. Cô nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác xen lẫn kinh ngạc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Làm sao anh biết?"
Nga
Chuyện này… vốn không thể có người thứ hai nào biết được.
Hôm qua, cô đã suýt bị bỏng thực quản vì uống nước quá nóng, nhưng khi đó cô chỉ ở một mình, không ai chứng kiến, ngay cả bảo mẫu cũng không ở , càng không thể có người ngoài biết được chuyện này .
Lục Phi chỉ mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại ẩn chứa một tầng ý nghĩa khó đoán.
Thấy được những gì người khác không thể thấy, đây là năng lực của hắn.
Nhìn người trước mặt, hắn có thể thấy được một ' đám bóng ' đang bám theo cô, dày đặc đến mức gần như che khuất cả bóng dáng cô dưới ánh đèn. Nếu hắn còn không nhận ra điều gì đang xảy ra, vậy thì mới là chuyện lạ.
Tạ Dao không thể thấy. Nhưng hắn thì có thể.
Hắn khẽ thu lại ý cười, ánh mắt trầm xuống, giọng điệu vẫn bình thản nhưng mang theo áp lực vô hình:
"Tạ tiểu thư, thứ lỗi tôi nói thẳng. Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ chưa đến ba ngày, cô sẽ ... không dậy nổi."
Phải biết rằng , đây cũng là Lục Phi dùng cách uyển chuyển để nói thôi , cũng không thể đối với vị khách đầu tiên của mình nói ra câu : Cô chắc chắn sẽ ch.ế.t được .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro