Tà Vật Cầm Đồ Phô: Chỉ Thu Hung Vật
Chương 6
Trùng Hạ Nguyệt Bán
2025-03-21 13:04:24
Lục Phi từ từ đứng dậy, tay khẽ vung lên, ánh đèn mờ nhạt bỗng sáng lên trong không gian u ám. Hắn muốn nhìn rõ hơn vị khách kỳ lạ này. Cảm giác bất an trong lòng hắn càng lúc càng rõ rệt, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản trả lời câu hỏi của cô .
Cô gái nhìn qua khoảng 25-26 tuổi, thân hình cao gầy, thon thả, khuôn mặt trái xoan tinh xảo đến mức làm người ta không thể rời mắt. Tuy nhiên, làn da của cô lại trắng bệch, không một chút sức sống, như thể sắc mặt đã phai tàn, lạnh lẽo như người c.h.ế.t vừa mới thoát khỏi cõi âm. Sự kết hợp giữa vẻ đẹp kỳ dị và sự tĩnh lặng như thể cô không phải sống mà là tồn tại, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy một nỗi rờn rợn khó tả.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Lục Phi không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Dưới chân cô gái, không phải bóng dáng của cô, mà là... một đám bóng mờ lạ lùng, u ám, như những sinh vật vô hình đang dạo bước cùng cô.
Ít nhất mười mấy cái bóng, mỗi cái bóng uốn cong và xoay tròn như những quả cầu quỷ dị, nối liền nhau thành một chuỗi dài, quấn lấy từng bước đi của cô gái. Chúng như những linh hồn không nơi nương tựa, theo sát, kéo dài như thể chúng là phần không thể thiếu của chính cơ thể cô.
Lục Phi đứng bất động từ xa, mắt không rời, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Một cảm giác lạnh lẽo, nặng nề dâng lên trong lòng hắn, như thể không khí quanh mình đang trở nên ngột ngạt, vây bủa. Những bóng mờ ấy... là gì? Chúng không giống bóng của người, không giống bóng của vật.
Hắn tự hỏi trong vô thức, một con người mang đến thứ dơ bẩn, u ám đến vậy? Một sinh vật sống lại có thể gây ra sự hỗn loạn và kinh hoàng như thế này sao?
Nga
Cô gái này ... rốt cuộc đã làm gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Thật tốt quá! Lục lão chưởng quầy ở đâu? Tôi cần cầm một đồ vật." Ánh mắt tiều tuỵ của cô gái loé lên sự vui sướng , bất ngờ lấy ra một tấm danh thiếp cũ mèm, giấy đã ố vàng hướng về phía Lục Phi , ý bảo hắn xem .
Bên trên tấm danh thiếp đúng là tên của gia gia hắn , cùng với con dấu của Tà Tự Hào đỏ rực ấn lên.
Thì ra là khách hàng cũ !
Đây là tấm danh thiếp mà gia gia của hắn đã sử dụng cho đến tận thời điểm trước khi ông hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian .
Lục Phi hoảng hốt, vội vàng bước tới hỏi: “Tiểu thư, cô có quen gia gia của tôi sao ?”
“Không, tôi không quen biết ông ấy.” cô gái đáp.
“Tôi tên là Tạ Dao. Danh thiếp này là do trưởng bối trong nhà đưa cho tôi , bảo tôi nhất định phải tìm được Lục lão chưởng quầy!”
Cô gái nhìn qua khoảng 25-26 tuổi, thân hình cao gầy, thon thả, khuôn mặt trái xoan tinh xảo đến mức làm người ta không thể rời mắt. Tuy nhiên, làn da của cô lại trắng bệch, không một chút sức sống, như thể sắc mặt đã phai tàn, lạnh lẽo như người c.h.ế.t vừa mới thoát khỏi cõi âm. Sự kết hợp giữa vẻ đẹp kỳ dị và sự tĩnh lặng như thể cô không phải sống mà là tồn tại, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy một nỗi rờn rợn khó tả.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Lục Phi không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Dưới chân cô gái, không phải bóng dáng của cô, mà là... một đám bóng mờ lạ lùng, u ám, như những sinh vật vô hình đang dạo bước cùng cô.
Ít nhất mười mấy cái bóng, mỗi cái bóng uốn cong và xoay tròn như những quả cầu quỷ dị, nối liền nhau thành một chuỗi dài, quấn lấy từng bước đi của cô gái. Chúng như những linh hồn không nơi nương tựa, theo sát, kéo dài như thể chúng là phần không thể thiếu của chính cơ thể cô.
Lục Phi đứng bất động từ xa, mắt không rời, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Một cảm giác lạnh lẽo, nặng nề dâng lên trong lòng hắn, như thể không khí quanh mình đang trở nên ngột ngạt, vây bủa. Những bóng mờ ấy... là gì? Chúng không giống bóng của người, không giống bóng của vật.
Hắn tự hỏi trong vô thức, một con người mang đến thứ dơ bẩn, u ám đến vậy? Một sinh vật sống lại có thể gây ra sự hỗn loạn và kinh hoàng như thế này sao?
Nga
Cô gái này ... rốt cuộc đã làm gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Thật tốt quá! Lục lão chưởng quầy ở đâu? Tôi cần cầm một đồ vật." Ánh mắt tiều tuỵ của cô gái loé lên sự vui sướng , bất ngờ lấy ra một tấm danh thiếp cũ mèm, giấy đã ố vàng hướng về phía Lục Phi , ý bảo hắn xem .
Bên trên tấm danh thiếp đúng là tên của gia gia hắn , cùng với con dấu của Tà Tự Hào đỏ rực ấn lên.
Thì ra là khách hàng cũ !
Đây là tấm danh thiếp mà gia gia của hắn đã sử dụng cho đến tận thời điểm trước khi ông hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian .
Lục Phi hoảng hốt, vội vàng bước tới hỏi: “Tiểu thư, cô có quen gia gia của tôi sao ?”
“Không, tôi không quen biết ông ấy.” cô gái đáp.
“Tôi tên là Tạ Dao. Danh thiếp này là do trưởng bối trong nhà đưa cho tôi , bảo tôi nhất định phải tìm được Lục lão chưởng quầy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro