Tà Vật Cầm Đồ Phô: Chỉ Thu Hung Vật
Chương 43
Trùng Hạ Nguyệt Bán
2025-03-21 13:04:24
Không dám chậm trễ, Lục Phi lảo đảo đứng dậy, bước nhanh tới cửa sổ.
Ngón tay hắn run lên khi chạm vào mép rèm.
Kéo mạnh!
Lớp vải dày nặng bị giật tung, cuộn lại về hai bên.
Ánh mặt trời tràn vào!
Tia sáng đầu tiên xuyên qua khung kính, chiếu thẳng vào căn phòng tối tăm, quét sạch bóng đêm còn sót lại.
Những vệt sáng vàng nhạt phủ lên sàn nhà, lên mép ghế sô pha, lên gương mặt trắng bệch của Tạ Dao.
Bình minh thật sự đã đến.
Lúc này—
Cơ thể Lục Phi mới chính thức sụp đổ.
Sức lực cạn kiệt.
Từng mạch m.á.u trong người như đang gào thét vì kiệt quệ.
Hắn dựa lưng vào khung cửa kính, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Lòng bàn tay lạnh toát, cơ bắp run rẩy, hơi thở lẫn lộn giữa mệt mỏi và giải thoát.
Mồ hôi lạnh túa ra dọc sống lưng, thấm ướt áo sơ mi, nhưng hắn chẳng còn cảm giác gì nữa.
Mọi thứ trước mắt như xoay vòng, chao đảo.
Nga
Một đêm kinh hoàng...
Rốt cuộc cũng qua đi.
Ping ping ping!
Tiếng va đập dữ dội tiếp tục vang lên từ tầng hầm.
Không phải một lần.
Mà là liên tiếp, như thể có một con thú hoang bị nhốt đang vùng vẫy cào xé, tìm mọi cách thoát ra.
Rầm! Rầm!
Lục Phi vẫn ngồi yên, không thèm liếc mắt.
Mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt tối sầm, bàn tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tiếng đập cửa yếu dần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tạ Dao từ trong cơn mơ màng chậm rãi mở mắt.
Cơn đau như búa bổ ập tới, khiến cô nhíu mày, bàn tay vô thức ôm lấy trán.
"Đau quá… Mình lại mơ sao…?"
Giọng cô khàn khàn, mơ hồ không rõ.
Cô chậm rãi chống tay lên ghế, cố gắng ngồi dậy, nhưng mỗi cử động đều nặng nề, như thể toàn thân đã bị rút cạn sinh lực.
Cảm giác này... không giống như chỉ đơn thuần là ngủ mơ.
Ý thức dần tỉnh táo hơn, cô đưa tay lên cổ theo thói quen—
Trống trơn.
Chiếc vòng cổ… biến mất rồi?
"Tạ tiểu thư, cô tỉnh rồi."
Một giọng nói trầm ổn vang lên từ bên cạnh.
Tạ Dao quay đầu, ánh mắt mờ mịt dần lấy lại tiêu cự—
Lục Phi bước ra từ phòng bếp, trên tay bưng hai khay thức ăn.
Ánh sáng nhợt nhạt len qua tấm rèm, rọi lên bóng dáng hắn.
Hắn trông hốc hác thấy rõ.
Quầng thâm lờ mờ dưới mắt, quần áo có chút nhăn nhúm, không còn sự chỉn chu như trước.
Cả người hắn mang theo dấu vết của sự kiệt sức—
Không chỉ đơn thuần là mệt mỏi thể xác, mà còn là thứ uể oải đã thấm tận vào cốt tủy.
Bất chấp tất cả những điều đó, thần sắc hắn vẫn trầm ổn.
Không hoảng loạn.
Không d.a.o động.
Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không mang lấy một tia bất an.
Tạ Dao cắn chặt môi, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy đoán.
Không khí trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở bất ổn của chính cô.
Cô cố gắng bình ổn nhịp thở, nhưng giọng nói vẫn không kìm được một tia run rẩy:
"Lục chưởng quầy… tôi… tôi đã được cứu rồi sao?"
Ngón tay hắn run lên khi chạm vào mép rèm.
Kéo mạnh!
Lớp vải dày nặng bị giật tung, cuộn lại về hai bên.
Ánh mặt trời tràn vào!
Tia sáng đầu tiên xuyên qua khung kính, chiếu thẳng vào căn phòng tối tăm, quét sạch bóng đêm còn sót lại.
Những vệt sáng vàng nhạt phủ lên sàn nhà, lên mép ghế sô pha, lên gương mặt trắng bệch của Tạ Dao.
Bình minh thật sự đã đến.
Lúc này—
Cơ thể Lục Phi mới chính thức sụp đổ.
Sức lực cạn kiệt.
Từng mạch m.á.u trong người như đang gào thét vì kiệt quệ.
Hắn dựa lưng vào khung cửa kính, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Lòng bàn tay lạnh toát, cơ bắp run rẩy, hơi thở lẫn lộn giữa mệt mỏi và giải thoát.
Mồ hôi lạnh túa ra dọc sống lưng, thấm ướt áo sơ mi, nhưng hắn chẳng còn cảm giác gì nữa.
Mọi thứ trước mắt như xoay vòng, chao đảo.
Nga
Một đêm kinh hoàng...
Rốt cuộc cũng qua đi.
Ping ping ping!
Tiếng va đập dữ dội tiếp tục vang lên từ tầng hầm.
Không phải một lần.
Mà là liên tiếp, như thể có một con thú hoang bị nhốt đang vùng vẫy cào xé, tìm mọi cách thoát ra.
Rầm! Rầm!
Lục Phi vẫn ngồi yên, không thèm liếc mắt.
Mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt tối sầm, bàn tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tiếng đập cửa yếu dần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tạ Dao từ trong cơn mơ màng chậm rãi mở mắt.
Cơn đau như búa bổ ập tới, khiến cô nhíu mày, bàn tay vô thức ôm lấy trán.
"Đau quá… Mình lại mơ sao…?"
Giọng cô khàn khàn, mơ hồ không rõ.
Cô chậm rãi chống tay lên ghế, cố gắng ngồi dậy, nhưng mỗi cử động đều nặng nề, như thể toàn thân đã bị rút cạn sinh lực.
Cảm giác này... không giống như chỉ đơn thuần là ngủ mơ.
Ý thức dần tỉnh táo hơn, cô đưa tay lên cổ theo thói quen—
Trống trơn.
Chiếc vòng cổ… biến mất rồi?
"Tạ tiểu thư, cô tỉnh rồi."
Một giọng nói trầm ổn vang lên từ bên cạnh.
Tạ Dao quay đầu, ánh mắt mờ mịt dần lấy lại tiêu cự—
Lục Phi bước ra từ phòng bếp, trên tay bưng hai khay thức ăn.
Ánh sáng nhợt nhạt len qua tấm rèm, rọi lên bóng dáng hắn.
Hắn trông hốc hác thấy rõ.
Quầng thâm lờ mờ dưới mắt, quần áo có chút nhăn nhúm, không còn sự chỉn chu như trước.
Cả người hắn mang theo dấu vết của sự kiệt sức—
Không chỉ đơn thuần là mệt mỏi thể xác, mà còn là thứ uể oải đã thấm tận vào cốt tủy.
Bất chấp tất cả những điều đó, thần sắc hắn vẫn trầm ổn.
Không hoảng loạn.
Không d.a.o động.
Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không mang lấy một tia bất an.
Tạ Dao cắn chặt môi, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy đoán.
Không khí trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở bất ổn của chính cô.
Cô cố gắng bình ổn nhịp thở, nhưng giọng nói vẫn không kìm được một tia run rẩy:
"Lục chưởng quầy… tôi… tôi đã được cứu rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro