Tà Vật Cầm Đồ Phô: Chỉ Thu Hung Vật
Chương 30
Trùng Hạ Nguyệt Bán
2025-03-21 13:04:24
Bản năng mách bảo Lục Phi— nó đang đợi.
Nó không vội xuất hiện.
Nhưng nó chắc chắn đang ở đây.
Ẩn nấp. Quan sát.
Chỉ chờ một khoảnh khắc sơ hở, nó sẽ trườn ra từ bóng tối…
Lục Phi siết chặt nắm tay, ép mình không suy nghĩ lung tung.
Hắn hạ thấp giọng, lẩm bẩm như đang tự trấn an:
"Hay do có nhiều người trong phòng… nó không dám lộ diện?"
Chỉ có tiếng tích tắc của kim giây lặng lẽ vang vọng trong căn phòng vắng lặng.
1 giờ sáng.
Không gian vẫn bất động.
Tĩnh mịch đến ngạt thở.
Lục Phi ngồi lâu đến mức hai chân tê rần.
Hắn cau mày, không chịu nổi nữa, bèn đứng dậy, thận trọng từng bước tiến về phía bàn trang điểm.
Mặt gương phản chiếu ánh sáng lờ mờ, phủ lên mọi thứ một sắc lạnh nhợt nhạt.
Chiếc vòng cổ vẫn nằm yên trên mặt bàn.
Những hạt châu xám trắng, nhuốm màu thời gian, toát ra một luồng khí lạnh lẽo dị thường.
Hơi thở tử vong dường như vẫn còn bám chặt trên từng viên hạt.
Lục Phi cúi xuống, ánh mắt sắc bén quét qua từng chi tiết trên mặt dây.
Dưới ánh sáng nhập nhoạng, những ký hiệu kỳ quái khắc trên mỗi viên hạt trở nên méo mó vặn vẹo, như những con mắt chưa hoàn toàn mở, âm thầm quan sát hắn.
Tim hắn đập mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nga
Ngay khoảnh khắc đó—
Một viên hạt châu… khẽ xoay tròn.
Chỉ một chút.
Nhưng hắn thấy rõ—nó đã động!
Đồng tử Lục Phi co rút lại.
Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, như có thứ gì đó vừa lướt qua gáy hắn.
Là nó.
Hắn lập tức đưa tay vào ba lô, nhanh chóng rút ra thanh kiếm gỗ đào, ánh mắt không rời khỏi chiếc vòng cổ.
Gỗ đào từ xưa nay vẫn được xem là khắc tinh của ma quỷ, nhưng thanh kiếm này không chỉ là một pháp khí trừ tà đơn thuần.
Nó đã được luyện chế qua nghi thức đặc biệt, ngâm tẩm trong hương liệu trừ tà, rèn dưới lửa bùa suốt bảy bảy bốn chín ngày.
Trên thân kiếm, từng đường đạo văn cổ được khắc sâu, từng nét khắc mang theo linh lực chấn áp, mỗi khi ánh sáng chiếu vào lại ánh lên một thứ huyết quang nhàn nhạt.
Một khi thanh kiếm này bổ xuống—
Nó sẽ cắt đứt mọi liên kết giữa tà vật và vật chủ.
Nó sẽ khiến tà linh đau đớn, giống như bị thiêu đốt dưới lửa âm ty.
Nếu oán khí sâu nặng, thậm chí nó có thể phá hủy hoàn toàn linh thể.
Đây không chỉ là một thanh kiếm.
Mà là cấm chế.
Là phong ấn.
Là thứ sẽ đày mọi sự tồn tại không nên có… về nơi chúng thuộc về.
Thanh đao này vốn là do một lão tiên sinh mang đến Tà Tự Hào cầm, nhưng đến hạn mà không quay lại chuộc, cuối cùng trở thành vật sở hữu của cửa hàng Tà Tự hào .
Hơi thở của Lục Phi dồn dập hơn. Hắn siết chặt thanh gỗ đào đao trong tay, chờ đợi chiếc vòng cổ có động tĩnh tiếp theo.
Đợi mãi…
Nó không vội xuất hiện.
Nhưng nó chắc chắn đang ở đây.
Ẩn nấp. Quan sát.
Chỉ chờ một khoảnh khắc sơ hở, nó sẽ trườn ra từ bóng tối…
Lục Phi siết chặt nắm tay, ép mình không suy nghĩ lung tung.
Hắn hạ thấp giọng, lẩm bẩm như đang tự trấn an:
"Hay do có nhiều người trong phòng… nó không dám lộ diện?"
Chỉ có tiếng tích tắc của kim giây lặng lẽ vang vọng trong căn phòng vắng lặng.
1 giờ sáng.
Không gian vẫn bất động.
Tĩnh mịch đến ngạt thở.
Lục Phi ngồi lâu đến mức hai chân tê rần.
Hắn cau mày, không chịu nổi nữa, bèn đứng dậy, thận trọng từng bước tiến về phía bàn trang điểm.
Mặt gương phản chiếu ánh sáng lờ mờ, phủ lên mọi thứ một sắc lạnh nhợt nhạt.
Chiếc vòng cổ vẫn nằm yên trên mặt bàn.
Những hạt châu xám trắng, nhuốm màu thời gian, toát ra một luồng khí lạnh lẽo dị thường.
Hơi thở tử vong dường như vẫn còn bám chặt trên từng viên hạt.
Lục Phi cúi xuống, ánh mắt sắc bén quét qua từng chi tiết trên mặt dây.
Dưới ánh sáng nhập nhoạng, những ký hiệu kỳ quái khắc trên mỗi viên hạt trở nên méo mó vặn vẹo, như những con mắt chưa hoàn toàn mở, âm thầm quan sát hắn.
Tim hắn đập mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nga
Ngay khoảnh khắc đó—
Một viên hạt châu… khẽ xoay tròn.
Chỉ một chút.
Nhưng hắn thấy rõ—nó đã động!
Đồng tử Lục Phi co rút lại.
Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, như có thứ gì đó vừa lướt qua gáy hắn.
Là nó.
Hắn lập tức đưa tay vào ba lô, nhanh chóng rút ra thanh kiếm gỗ đào, ánh mắt không rời khỏi chiếc vòng cổ.
Gỗ đào từ xưa nay vẫn được xem là khắc tinh của ma quỷ, nhưng thanh kiếm này không chỉ là một pháp khí trừ tà đơn thuần.
Nó đã được luyện chế qua nghi thức đặc biệt, ngâm tẩm trong hương liệu trừ tà, rèn dưới lửa bùa suốt bảy bảy bốn chín ngày.
Trên thân kiếm, từng đường đạo văn cổ được khắc sâu, từng nét khắc mang theo linh lực chấn áp, mỗi khi ánh sáng chiếu vào lại ánh lên một thứ huyết quang nhàn nhạt.
Một khi thanh kiếm này bổ xuống—
Nó sẽ cắt đứt mọi liên kết giữa tà vật và vật chủ.
Nó sẽ khiến tà linh đau đớn, giống như bị thiêu đốt dưới lửa âm ty.
Nếu oán khí sâu nặng, thậm chí nó có thể phá hủy hoàn toàn linh thể.
Đây không chỉ là một thanh kiếm.
Mà là cấm chế.
Là phong ấn.
Là thứ sẽ đày mọi sự tồn tại không nên có… về nơi chúng thuộc về.
Thanh đao này vốn là do một lão tiên sinh mang đến Tà Tự Hào cầm, nhưng đến hạn mà không quay lại chuộc, cuối cùng trở thành vật sở hữu của cửa hàng Tà Tự hào .
Hơi thở của Lục Phi dồn dập hơn. Hắn siết chặt thanh gỗ đào đao trong tay, chờ đợi chiếc vòng cổ có động tĩnh tiếp theo.
Đợi mãi…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro