Tà Vật Cầm Đồ Phô: Chỉ Thu Hung Vật
Chương 22
Trùng Hạ Nguyệt Bán
2025-03-21 13:04:24
Điều đáng sợ hơn cả là trên mỗi hạt châu đều khắc một ký hiệu kỳ quái, ngoằn ngoèo như vết cào rạch của móng vuốt, lại tựa như từng khuôn mặt méo mó, dữ tợn gào thét trong câm lặng. Dưới ánh đèn, những đường nét khắc chằng chịt đó dường như cử động, như có thứ gì đó bên trong đang khẽ lay động theo nhịp hô hấp của hắn.
49 viên.
Lục Phi đột nhiên cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề, một luồng khí lạnh như từ lòng bàn chân chậm rãi bò lên sống lưng.
49—một con số không hề đơn giản.
Theo quỷ đạo, 49 ngày là một chu kỳ luân hồi, là khoảng thời gian một vong hồn vất vưởng trước khi bước vào luân hồi hay hoàn toàn bị xóa sổ. Trong các nghi lễ tế quỷ, 49 cũng là con số tượng trưng cho sự hoàn tất, kết thúc một vòng nghi lễ, để phong ấn hoặc ràng buộc một linh hồn vào một thực thể nào đó.
Nếu con số 49 này ứng vào những hạt châu… cộng thêm loại âm khí lạnh lẽo bủa vây quanh nó…
Vậy thì từng viên trong chuỗi vòng này, có thể đã từng là—
Xương người !
Ý niệm này vừa nảy ra, không khí xung quanh Lục Phi dường như trầm xuống vài phần, tựa hồ có thứ gì đó vô hình đang lặng lẽ chờ đợi hắn chạm tay vào.
Không phải ngọc thạch, cũng chẳng phải vật trang sức bình thường… mà là tro tàn, là tàn tích, là những mảnh vỡ còn sót lại của những linh hồn không siêu thoát.
Những hạt châu ấy—từng viên một—không chỉ là tàn dư của xác thịt mục rữa, mà còn là nỗi oán hận bị giam cầm, là tiếng thét câm lặng của những kẻ đã c.h.ế.t mà không cam lòng.
Bị mài giũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bị phong ấn.
Bị chôn vùi.
Giờ đây, chúng lại trỗi dậy từ bóng tối, mang theo hơi thở của tử vong, lạnh lẽo và quỷ dị đến rợn người.
“Vòng cổ xương người .”
Giọng hắn khàn đặc, từng chữ thốt ra như bị bóng đêm nuốt chửng.
“Cái gì?”
Tạ Dao đứng lặng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt. Một cơn ớn lạnh lan từ lòng bàn chân dọc theo sống lưng, khiến đôi chân cô mềm nhũn, suýt nữa khuỵu xuống.
Nga
Đúng lúc đó, một luồng gió lạnh quét qua, mang theo hơi ẩm âm u như đến từ nơi sâu thẳm nào đó. Rèm cửa bỗng căng phồng, một thứ vô hình tựa như vừa vén nó lên để nhìn vào bên trong.
Ngọn đèn trên trần chớp nháy hai lần. Ánh sáng run rẩy, bóng tối lướt qua căn phòng như một cơn thủy triều rồi biến mất trong chớp mắt.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giây phút nghe thấy câu trả lời của Lục Phi, cô như bị ném vào hố băng.
Một cơn lạnh lẽo sắc bén như hàng ngàn mũi kim nhọn chọc xuyên qua da thịt, khiến đầu ngón tay cô tê dại, đôi môi tái nhợt mất đi chút huyết sắc cuối cùng.
Không thể nào… Không thể nào…
49 viên.
Lục Phi đột nhiên cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề, một luồng khí lạnh như từ lòng bàn chân chậm rãi bò lên sống lưng.
49—một con số không hề đơn giản.
Theo quỷ đạo, 49 ngày là một chu kỳ luân hồi, là khoảng thời gian một vong hồn vất vưởng trước khi bước vào luân hồi hay hoàn toàn bị xóa sổ. Trong các nghi lễ tế quỷ, 49 cũng là con số tượng trưng cho sự hoàn tất, kết thúc một vòng nghi lễ, để phong ấn hoặc ràng buộc một linh hồn vào một thực thể nào đó.
Nếu con số 49 này ứng vào những hạt châu… cộng thêm loại âm khí lạnh lẽo bủa vây quanh nó…
Vậy thì từng viên trong chuỗi vòng này, có thể đã từng là—
Xương người !
Ý niệm này vừa nảy ra, không khí xung quanh Lục Phi dường như trầm xuống vài phần, tựa hồ có thứ gì đó vô hình đang lặng lẽ chờ đợi hắn chạm tay vào.
Không phải ngọc thạch, cũng chẳng phải vật trang sức bình thường… mà là tro tàn, là tàn tích, là những mảnh vỡ còn sót lại của những linh hồn không siêu thoát.
Những hạt châu ấy—từng viên một—không chỉ là tàn dư của xác thịt mục rữa, mà còn là nỗi oán hận bị giam cầm, là tiếng thét câm lặng của những kẻ đã c.h.ế.t mà không cam lòng.
Bị mài giũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bị phong ấn.
Bị chôn vùi.
Giờ đây, chúng lại trỗi dậy từ bóng tối, mang theo hơi thở của tử vong, lạnh lẽo và quỷ dị đến rợn người.
“Vòng cổ xương người .”
Giọng hắn khàn đặc, từng chữ thốt ra như bị bóng đêm nuốt chửng.
“Cái gì?”
Tạ Dao đứng lặng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt. Một cơn ớn lạnh lan từ lòng bàn chân dọc theo sống lưng, khiến đôi chân cô mềm nhũn, suýt nữa khuỵu xuống.
Nga
Đúng lúc đó, một luồng gió lạnh quét qua, mang theo hơi ẩm âm u như đến từ nơi sâu thẳm nào đó. Rèm cửa bỗng căng phồng, một thứ vô hình tựa như vừa vén nó lên để nhìn vào bên trong.
Ngọn đèn trên trần chớp nháy hai lần. Ánh sáng run rẩy, bóng tối lướt qua căn phòng như một cơn thủy triều rồi biến mất trong chớp mắt.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giây phút nghe thấy câu trả lời của Lục Phi, cô như bị ném vào hố băng.
Một cơn lạnh lẽo sắc bén như hàng ngàn mũi kim nhọn chọc xuyên qua da thịt, khiến đầu ngón tay cô tê dại, đôi môi tái nhợt mất đi chút huyết sắc cuối cùng.
Không thể nào… Không thể nào…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro