Ta Trở Thành Thế Thân Cho Người Hoàng Đế Yêu Nhất

Chương 6

Thúy Bì Ca Ca Ca

2025-03-17 11:32:09

"Chiêu Hòa." Sau một hồi im lặng, Hiền Phi lần đầu tiên gọi tên ta, nàng ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta nói: "Sau này, mong ngươi chiếu cố Minh Thù và Lan Vũ nhiều hơn. Nếu có thể, hãy thả họ ra khỏi cung."

"Vâng."

Ta trịnh trọng gật đầu, Hiền Phi đặt tay lên bụng ta đang nhô lên, nhẹ nhàng hỏi: "Mấy tháng rồi?"

"Năm tháng rồi."

"Tốt quá."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hiền Phi khẽ cong môi, nhưng khi cười, khóe mắt nàng ấy lại rơi lệ.

Nàng ấy nói với ta: "Linh Phi, ta mệt rồi."

9

Sau khi trở về từ Vĩnh Yên cung, tinh thần ta không tốt lắm.

Hoàng đế vẫn như mọi ngày, sau khi giải quyết xong việc triều chính, hắn đến thăm ta.

Khi vừa nhìn thấy hắn, hắn đã bước nhanh tới, nâng mặt ta lên vội vàng hỏi: "Sao lại khóc?"

Đúng vậy, đôi mắt đỏ hoe của ta khi rời khỏi Vĩnh Yên cung vẫn chưa tan.

Ta do dự một lúc, cuối cùng lần đầu tiên nhắc đến Hiền Phi trước mặt Hoàng đế:

"Hiền Phi, nàng ấy có vẻ không chống đỡ được lâu nữa."

Ta và Hoàng đế đang nhìn nhau, mọi thay đổi trong biểu cảm của hắn đều lọt vào mắt ta. Ta nhìn hắn, vẻ lo lắng trong mắt hắn chuyển thành ngẩn ngơ, bàn tay nâng mặt ta cũng lặng lẽ buông xuống.

Một lúc lâu sau, hắn nói một cách vô hồn: "Trẫm biết rồi."

Sau đó, hắn không nói gì thêm.

Đêm đó, Hoàng đế ngủ lại trong cung của ta.

Lần đầu tiên hắn không ôm ta vào lòng, ta nhiều lần lặng lẽ ngước nhìn, hắn đều trợn tròn mắt không ngủ.

Ánh trăng chiếu qua song cửa sổ, ta dường như nhìn thấy một giọt nước mắt lấp lánh trên khóe mắt hắn.

Có lẽ. . . là vì Hiền Phi?

Chưa đến canh ba, tiếng khóc đã vang lên từ Vĩnh Yên cung, tiếng khóc mỗi lúc một lớn, gọi "nương nương" không ngừng.

Ta không ngờ rằng, tiếng khóc trong đêm dài lại thê lương đến vậy.

Ta còn chưa kịp xuống giường, Hoàng đế đã vén chăn lên, bất chấp uy nghi chạy đến Vĩnh Yên cung.

Ta đi theo sau hắn, vừa ra khỏi cửa điện đã thấy một dấu vết hình người trên tuyết, có lẽ là do hắn ngã.

Nhưng hắn không dừng lại, những bước chân lộn xộn trên tuyết kéo dài đến Vĩnh Yên cung.

Khi ta đến Vĩnh Yên cung, Minh Thù và Lan Vũ, cùng với một vài tiểu thái giám đứng thành hàng rào người trước mặt Hoàng đế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi đến gần hơn, tiếng nức nở đầy hận thù của Minh Thù truyền đến tai ta: "Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên, ngài đã thề sống c.h.ế.t cũng không gặp lại chủ tử nhà ta ta nữa sao?"

"Tránh ra!"

Giọng Hoàng đế đã khàn đi, hắn giận dữ hét lên, đẩy ngã Minh Thù và định xông vào.

Nhưng sau khi đẩy ngã Minh Thù, Lan Vũ lại đứng chắn trước mặt hắn. Sau đó, các tiểu thái giám cùng nhau ôm lấy chân Hoàng đế.

"Hoàng thượng, nương nương không muốn gặp ngài! Dù c.h.ế.t cũng không muốn!"

Người nói là Lan Vũ, ta không ngờ rằng người thường lén lau nước mắt như nàng ta, lại kiên cường đến vậy.

Hoàng đế đến đây một mình, không mang theo thái giám nội thị.

Nhưng những người đang cản đường hắn lúc này đều là tâm phúc của Hiền Phi, những người đã coi thường sống chết.

Hoàng đế nhiều lần không thể vượt qua hàng rào người, trong cơn giận dữ, hắn nôn ra m.á.u và ngất xỉu trên tuyết.

Máu loang ra trên tuyết, màu đỏ tươi và màu trắng đều là những thứ thuần khiết nhất, nhưng khi trộn lẫn lại với nhau, chúng lại trở nên bi tráng lạ thường.

Có lẽ, giữa Hoàng đế và Hiền Phi cũng từng có những khoảnh khắc thuần khiết và tốt đẹp.

Sau khi Hoàng đế ngã xuống, hàng rào người trước mặt hắn mới buông lỏng sức lực, mà trên mặt họ, ai nấy đều đẫm nước mắt.

Không ai muốn đỡ Hoàng đế dậy, cho đến khi ta khó nhọc cúi xuống, hai thái giám của Hiền Phi mới ra tay giúp ta:

"Nương nương chớ làm động thai khí."

Cuối cùng họ cũng đỡ Hoàng đế dậy, nhưng người họ giúp đỡ thực sự là ta.

Ta nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, rồi nhờ họ đỡ Hoàng đế về Nghi Lan điện.

Còn ta ở lại Vĩnh Yên cung, nắm lấy tay Minh Thù và Lan Vũ. Khi chạm vào bàn tay lạnh giá của họ, nước mắt ta mới rơi xuống.

Ta nhẹ nhàng nói: "Ta muốn gặp nàng ấy."

Vì là ta, Minh Thù và Lan Vũ không ngăn cản nữa, mà nức nở đi theo sau ta.

Vừa vào điện, Minh Thù và Lan Vũ đã vội vàng tìm son phấn và quần áo, trang điểm lần cuối cho Hiền Phi.

Hiền Phi ra đi khá thanh thản, ta đã lâu không thấy lông mày nàng ấy giãn ra như vậy.

Sau khi trang điểm, nàng ấy đã che giấu vẻ ốm yếu, dường như chỉ đang ngủ. Lông mày nàng ấy thanh tú, môi đỏ má đào, vốn dĩ cũng là một mỹ nhân hạng nhất.

Chỉ tiếc rằng, mệnh mỏng như tờ giấy.

Ánh mắt ta dừng lại trên người Hiền Phi, tỉ mỉ quan sát từng tấc da thịt của nàng ấy, muốn khắc sâu hình ảnh nàng ấy vào ký ức.

Trong hơn một năm quen biết Hiền Phi, dù không biết nguồn gốc nỗi đau của nàng ấy, ta vẫn thấy rõ từng chút khổ sở của nàng ấy.

Chỉ đến khi nàng ấy qua đời, ta mới hỏi Minh Thù và Lan Vũ về nguyên nhân:

"Các ngươi có thể kể cho ta nghe về cuộc đời của nương nương không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Trở Thành Thế Thân Cho Người Hoàng Đế Yêu Nhất

Số ký tự: 0