Ta Trở Thành Thế Thân Cho Người Hoàng Đế Yêu Nhất
Chương 4
Thúy Bì Ca Ca Ca
2025-03-17 11:32:09
Hoàng đế không trả lời ngay, hắn im lặng hồi lâu, mới khẽ "ừm" một tiếng, rồi nói: "Đình giữa hồ gió lớn, ngày mai mặc ấm vào."
Ta cười ngẩng đầu khẽ vòng tay ôm cổ Hoàng đế, vừa kiều mỵ vừa nũng nịu nói: "Chiêu Hòa bây giờ, không sợ nữa."
-
Ngày hôm sau, khi ta vừa trở về Nghi Lan điện, thánh chỉ sắc phong đã đến.
Hoàng đế phong cho ta làm Linh Tần, ban cho ta rất nhiều đồ quý giá.
Ta định chọn một số thứ để tặng cho Hiền Phi, nhưng lại sợ nàng ấy nghĩ rằng ta đang khoe khoang, nên đành bỏ ý định đó.
Thanh Thư là một người không hề khách sáo, khi thái giám nội thị đã lui đi, nàng ta đã chọn một số gấm vóc tốt nhất trong số những thứ Hoàng đế ban cho ta, hỏi ta: "Chủ tử, dùng nó làm cho ta vài món xiêm y đẹp mắt đi."
Ta cười gật đầu, tự tay cài chiếc trâm phượng mà Hoàng đế ban cho vào tóc nàng ta, nói với nàng ta: "Yên tâm, chuyện tiểu nương giao cho ta, ta sẽ nhớ kỹ."
Đúng vậy, ta không quên những gì tiểu nương ta đã làm cho người thân của mình.
Nếu Thanh Thư an phận thì không sao, nhưng nếu không, ta không ngại dùng con d.a.o đầu tiên vốn muốn đưa cho tiểu nương để đ.â.m vào nàng ta.
6
Hoàng đế quả nhiên đã đến hồ Tâm Đình như đã hứa. Khi vừa nhìn thấy hắn, ta liền giang hai tay ra nhào vào lòng hắn, ngay cả hành lễ cũng quên.
Tất nhiên, ta đang giả vờ.
Hoàng đế ôm lấy ta, ánh mắt đầy cưng chiều của hẳn bị ta bắt gặp.
Ta biết rằng mình đã đặt cược đúng.
Hoàng cung này, đã lâu không có sinh khí rồi.
"Đợi lâu rồi à?"
Hoàng đế nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, sau đó ra hiệu cho thái giám nội thị mang lò sưởi tay đến: "Trẫm biết ngay nàng sẽ không chú ý giữ ấm."
Đúng vậy, trời hôm nay lạnh quá.
Thói quen cho chim ăn trong tuyết của Tiêu Thục Phi thật sự là một thói quen xấu.
Ta cười tươi, nhận lấy lò sưởi tay, sau đó đưa thức ăn của chim cho Hoàng đế: "Hoàng thượng, đến lượt ngài cho chim ăn đi, chúng đã chờ ngài từ lâu rồi."
Ngoài một tiếng "Hoàng thượng", ta không coi hắn như một vị vua. Hắn đối với ta giống như một phu quân mà ta có thể nũng nịu đùa nghịch.
Kể từ đó, sự sủng ái tràn đến với ta như sóng biển ào ạt.
Hoàng đế liên tục lật bài tử của ta trong một tháng, thái giám nội thị cũng liên tục mang quà thưởng đến cho ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tổng quản nội vụ tâng bốc ta, nói rằng ta là Tần phi đầu tiên khiến Hoàng đế quan tâm như vậy.
Nếu ta thực sự là một thiếu nữ ngây thơ, ta chắc chắn sẽ chìm đắm trong đó.
Nhưng tiếc là ta không phải.
Ta không thể quên rằng trong những lần cùng giường, khi tình cảm dâng trào, Hoàng đế gọi ta là "Điều Điều".
Mà "Điều Điều", chính là tên tự của Tiêu Thục Phi
Rõ ràng là ta chỉ là một người thay thế.
Chỉ là đeo mặt nạ sống qua ngày không phải là một giải pháp lâu dài.
Con người không thể mãi ngây thơ, nhưng luôn có những người ngây thơ.
Nếu ta không muốn bị thay thế, ta phải khắc tên "Chiêu Hòa" thuộc về ta vào trái tim Hoàng đế.
7
Khi nào Hoàng đế không triệu kiến ta, ta thường đến Vĩnh Yên điện ngồi một lát.
Trong số những thứ tốt mà Hoàng đế ban cho ta, chỉ có thuốc bổ là do ta xin. Mà số đó, ta đều nấu xong rồi tự mình mang đến cho Hiền Phi.
Hiền Phi lớn hơn ta mười tuổi, nàng ấy giống như một trưởng tỷ, cũng giống như một người thầy tốt. Mặc dù nàng ấy vẫn lạnh lùng với ta, nhưng ta cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có từ người thân của mình trên người nàng ấy.
Dần dần, ta không còn thương hại nàng ấy nữa mà bắt đầu cảm thấy không đành lòng cho nàng ấy.
Nhưng cuộc sống của nàng ấy vẫn đang trôi qua từng giây từng phút.
Hiền Phi kể cho ta nghe rất nhiều về quá khứ của Tiêu Thục Phi, nhưng không bao giờ nhắc đến quá khứ của nàng ấy với Hoàng đế, cũng không bao giờ hỏi về tình hình hiện tại của Hoàng đế.
Nhưng ta có thể nhìn thấy rằng trong hoàng cung này, không ai quan tâm đến Hoàng đế hơn nàng ấy.
Sau nửa tháng do dự, ta cuối cùng cũng hỏi Hiền Phi: "Nương nương có thể cho ta biết sở thích của Hoàng thượng không?"
Ta biết rằng câu hỏi này không khác gì đang chọc vào vết thương của nàng ấy, nhưng ta không có cách nào khác. Người ta có thể thỉnh giáo, chỉ có nàng ấy.
Hiền Phi im lặng một lúc lâu, dường như đang chìm vào những ký ức đau đớn.
Khi ta nghĩ rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, nàng ấy cuối cùng cũng mở miệng nói một cách bình tĩnh và chậm rãi.
Những gì nàng ấy nói trước đây chỉ là hình ảnh của Tiêu Thục Phi trong lòng Hoàng đế.
Mà những gì ta hỏi nàng ấy là hình ảnh của Hoàng đế trong lòng nàng ấy.
Trái tim nàng ấy dường như bị ta xé toạc, nhưng sau khi vượt qua được trở ngại đó, nàng ấy bắt đầu kể cho ta nghe về sở thích của Hoàng đế.
Ta cười ngẩng đầu khẽ vòng tay ôm cổ Hoàng đế, vừa kiều mỵ vừa nũng nịu nói: "Chiêu Hòa bây giờ, không sợ nữa."
-
Ngày hôm sau, khi ta vừa trở về Nghi Lan điện, thánh chỉ sắc phong đã đến.
Hoàng đế phong cho ta làm Linh Tần, ban cho ta rất nhiều đồ quý giá.
Ta định chọn một số thứ để tặng cho Hiền Phi, nhưng lại sợ nàng ấy nghĩ rằng ta đang khoe khoang, nên đành bỏ ý định đó.
Thanh Thư là một người không hề khách sáo, khi thái giám nội thị đã lui đi, nàng ta đã chọn một số gấm vóc tốt nhất trong số những thứ Hoàng đế ban cho ta, hỏi ta: "Chủ tử, dùng nó làm cho ta vài món xiêm y đẹp mắt đi."
Ta cười gật đầu, tự tay cài chiếc trâm phượng mà Hoàng đế ban cho vào tóc nàng ta, nói với nàng ta: "Yên tâm, chuyện tiểu nương giao cho ta, ta sẽ nhớ kỹ."
Đúng vậy, ta không quên những gì tiểu nương ta đã làm cho người thân của mình.
Nếu Thanh Thư an phận thì không sao, nhưng nếu không, ta không ngại dùng con d.a.o đầu tiên vốn muốn đưa cho tiểu nương để đ.â.m vào nàng ta.
6
Hoàng đế quả nhiên đã đến hồ Tâm Đình như đã hứa. Khi vừa nhìn thấy hắn, ta liền giang hai tay ra nhào vào lòng hắn, ngay cả hành lễ cũng quên.
Tất nhiên, ta đang giả vờ.
Hoàng đế ôm lấy ta, ánh mắt đầy cưng chiều của hẳn bị ta bắt gặp.
Ta biết rằng mình đã đặt cược đúng.
Hoàng cung này, đã lâu không có sinh khí rồi.
"Đợi lâu rồi à?"
Hoàng đế nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, sau đó ra hiệu cho thái giám nội thị mang lò sưởi tay đến: "Trẫm biết ngay nàng sẽ không chú ý giữ ấm."
Đúng vậy, trời hôm nay lạnh quá.
Thói quen cho chim ăn trong tuyết của Tiêu Thục Phi thật sự là một thói quen xấu.
Ta cười tươi, nhận lấy lò sưởi tay, sau đó đưa thức ăn của chim cho Hoàng đế: "Hoàng thượng, đến lượt ngài cho chim ăn đi, chúng đã chờ ngài từ lâu rồi."
Ngoài một tiếng "Hoàng thượng", ta không coi hắn như một vị vua. Hắn đối với ta giống như một phu quân mà ta có thể nũng nịu đùa nghịch.
Kể từ đó, sự sủng ái tràn đến với ta như sóng biển ào ạt.
Hoàng đế liên tục lật bài tử của ta trong một tháng, thái giám nội thị cũng liên tục mang quà thưởng đến cho ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tổng quản nội vụ tâng bốc ta, nói rằng ta là Tần phi đầu tiên khiến Hoàng đế quan tâm như vậy.
Nếu ta thực sự là một thiếu nữ ngây thơ, ta chắc chắn sẽ chìm đắm trong đó.
Nhưng tiếc là ta không phải.
Ta không thể quên rằng trong những lần cùng giường, khi tình cảm dâng trào, Hoàng đế gọi ta là "Điều Điều".
Mà "Điều Điều", chính là tên tự của Tiêu Thục Phi
Rõ ràng là ta chỉ là một người thay thế.
Chỉ là đeo mặt nạ sống qua ngày không phải là một giải pháp lâu dài.
Con người không thể mãi ngây thơ, nhưng luôn có những người ngây thơ.
Nếu ta không muốn bị thay thế, ta phải khắc tên "Chiêu Hòa" thuộc về ta vào trái tim Hoàng đế.
7
Khi nào Hoàng đế không triệu kiến ta, ta thường đến Vĩnh Yên điện ngồi một lát.
Trong số những thứ tốt mà Hoàng đế ban cho ta, chỉ có thuốc bổ là do ta xin. Mà số đó, ta đều nấu xong rồi tự mình mang đến cho Hiền Phi.
Hiền Phi lớn hơn ta mười tuổi, nàng ấy giống như một trưởng tỷ, cũng giống như một người thầy tốt. Mặc dù nàng ấy vẫn lạnh lùng với ta, nhưng ta cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có từ người thân của mình trên người nàng ấy.
Dần dần, ta không còn thương hại nàng ấy nữa mà bắt đầu cảm thấy không đành lòng cho nàng ấy.
Nhưng cuộc sống của nàng ấy vẫn đang trôi qua từng giây từng phút.
Hiền Phi kể cho ta nghe rất nhiều về quá khứ của Tiêu Thục Phi, nhưng không bao giờ nhắc đến quá khứ của nàng ấy với Hoàng đế, cũng không bao giờ hỏi về tình hình hiện tại của Hoàng đế.
Nhưng ta có thể nhìn thấy rằng trong hoàng cung này, không ai quan tâm đến Hoàng đế hơn nàng ấy.
Sau nửa tháng do dự, ta cuối cùng cũng hỏi Hiền Phi: "Nương nương có thể cho ta biết sở thích của Hoàng thượng không?"
Ta biết rằng câu hỏi này không khác gì đang chọc vào vết thương của nàng ấy, nhưng ta không có cách nào khác. Người ta có thể thỉnh giáo, chỉ có nàng ấy.
Hiền Phi im lặng một lúc lâu, dường như đang chìm vào những ký ức đau đớn.
Khi ta nghĩ rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, nàng ấy cuối cùng cũng mở miệng nói một cách bình tĩnh và chậm rãi.
Những gì nàng ấy nói trước đây chỉ là hình ảnh của Tiêu Thục Phi trong lòng Hoàng đế.
Mà những gì ta hỏi nàng ấy là hình ảnh của Hoàng đế trong lòng nàng ấy.
Trái tim nàng ấy dường như bị ta xé toạc, nhưng sau khi vượt qua được trở ngại đó, nàng ấy bắt đầu kể cho ta nghe về sở thích của Hoàng đế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro