Ta Trở Thành Thế Thân Cho Người Hoàng Đế Yêu Nhất
Chương 2
Thúy Bì Ca Ca Ca
2025-03-17 11:32:09
Vĩnh An cung không phải lãnh cung nhưng còn hơn cả lãnh cung, Hiền Phi tuy đứng ở vị trí phi tần, nhưng còn không bằng ta - một Quý nhân nhỏ nhoi.
Những điều này, không phải trời đất đảo lộn, mà chỉ là trái tim quân vương đã đổi thay.
Ta nói với hai cung nhân của Hiền Phi rằng ta từng học qua chút y lý, có thể xem qua cho Hiền Phi nương nương.
Hai cung nhân biết ơn không ngớt, dẫn ta đến bên giường Hiền Phi, trong phòng vẫn lạnh thấu xương, sắc mặt Hiền Phi so với lần đầu ta gặp còn lạnh thêm ba phần.
Hiền Phi nhíu chặt đôi mày, như đang chìm trong cơn ác mộng. Trán nàng ấy rịn mồ hôi mỏng, nhưng nàng ấy không thể thoát khỏi ác mộng, cũng không mở được mắt.
Sau khi bắt mạch cho Hiền Phi nương nương, ta lấy danh nghĩa của mình đến Thái y viện bốc thuốc cho nàng ấy, cũng dạy cách sắc thuốc cho cung nhân.
Cung nhân lại tạ ơn ta không ngớt, nhưng phương thuốc ta kê chỉ có thể trị ngọn không thể trị gốc. Hiền Phi nương nương đã là bệnh tình nguy kịch, dù có ta điều trị, e rằng cũng không sống qua nổi nửa năm.
Chỉ là những điều này, ta không nói chi tiết với bọn họ.
Sống trong tuyệt vọng, đếm từng ngày cái c.h.ế.t đến gần, thật đau đớn biết bao. Hoặc có lẽ, Hiền Phi vốn đã sống trong tuyệt vọng.
Từ đó về sau, số lần ta đến Vĩnh An cung nhiều hơn một chút.
Ta thường chỉ bắt mạch bình an cho Hiền Phi rồi về, không trò chuyện thăm hỏi.
Ta nhìn ra được, Hiền Phi đã như một cái giếng cổ, bình thản không gợn sóng. Thậm chí, ta cũng không thấy được khát khao sống của nàng ấy.
Nàng ấy chỉ bình thản đưa tay ra, bình thản nghe ta bắt mạch, rồi bình thản cảm tạ ta.
Nhưng chính là người như vậy, sau một lần ta bắt mạch cho nàng ấy, chủ động hỏi ta: "Vì sao Quý nhân vào cung?"
Ta im lặng một chút, rồi thành thật nói: "Vì quyền thế."
Dù sao cũng không phải vì Hoàng đế.
Ta cũng có thể nói những lời hoa mỹ, nhưng không cần thiết phải nói với người sắp chết.
Hiền Phi vẫn bình thản nhìn ta, bỗng mỉm cười nhẹ: "Quý nhân là người thông minh."
Nhưng ta, cũng không phải sinh ra đã như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
3
Ta là thứ nữ của nhà Ngụy Thiếu khanh, sau khi mẫu thân mất khi ta lên sáu, cha đã đưa tiểu nương lên làm chính thê.
Cha có mười bốn người con, chỉ có bốn người là do mẫu thân ta sinh ra. Nhưng cùng chung một mẹ với ta, giờ chỉ còn một mình tiểu đệ mười tuổi.
Trưởng tỷ của ta bị tiểu nương gả cho một tên công tử quần là áo lượt của Thành Đông, chưa đầy hai năm đã uất ức qua đời.
Huynh trưởng của ta cùng nhi tử ruột của tiểu nương nhập ngũ, dù lập nhiều chiến công nhưng lại ngã ngựa c.h.ế.t trong ngày khải hoàn, quân công bị người mà ta gọi là Nhị ca thừa hưởng.
Hiện giờ, Nhị ca kia của ta đã làm Phó tướng trong quân, khiến Ngụy gia vẻ vang. Nhưng không còn ai nhớ, huynh trưởng của ta cũng từng là niềm kiêu hãnh của Ngụy gia.
Khi tin huynh trưởng qua đời truyền về đúng vào sinh nhật tám tuổi của tiểu đệ.
Ngày đó, tiểu nương làm cho tiểu đệ một bát mì trường thọ. Nhưng mì đó dài không quá hai tấc.
Tiểu đệ vừa ăn mì vừa rơi lệ, ta thì ôm tiểu đệ khóc thành một đống.
Từ giây phút đó ta đã thề rằng, bất kể tương lai thế nào, ta nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ ruột thịt duy nhất của ta.
Nhưng ta chỉ là kiều nữ khuê phòng, một thứ nữ không được sủng ái, lấy gì để bảo vệ tiểu đệ?
Với phẩm cấp của cha, ta không thể chọn được người trong sạch gì. Ngoài hoàng ân, ta không nghĩ ra được gì khác.
Cơ hội tuyển tú là ta quỳ trong từ đường một ngày một đêm mới cầu được, trễ hơn nữa, tiểu nương lại định gả bừa ta đi mất.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta nên cảm thấy may mắn, ta là người duy nhất trong phủ đủ tuổi tham gia tuyển tú. Ta cũng nên cảm thấy may mắn, cha có lòng muốn nương tựa rồng phượng.
Như thuở nhỏ, ta vẫn thường âu yếm gọi ông là cha. Nhưng trong đêm mưa mẫu thân c.h.ế.t bệnh đó, ta sớm đã là cô nhi. Sở dĩ gọi ông là cha, chỉ là ta muốn thời khắc nhắc nhở bản thân nhớ rằng, hóa ra chữ ấm áp nhất trên đời này cũng có thể lạnh lẽo đến thế.
4
Vì có Thanh Thư bên cạnh, ta không kể chi tiết quá khứ với Hiền Phi. Nhưng sau khi Hiền Phi nghe ta thành thật nói "vì quyền lực", chủ động đề nghị giúp ta.
Nàng ấy chỉ yêu cầu ta, sau khi nàng ấy c.h.ế.t có thể chăm sóc Minh Thù, Lan Vũ bên cạnh nàng ấy.
Nghe đến chữ "chết", ta vốn muốn an ủi nàng ấy, cuối cùng chỉ hé miệng, nói một tiếng "được".
Về y thuật, ta cũng chỉ biết sơ qua, không có thuật xoay chuyển trời đất. Có lẽ, những gì ta có thể làm cho nàng ấy cũng chỉ có vậy.
Những điều này, không phải trời đất đảo lộn, mà chỉ là trái tim quân vương đã đổi thay.
Ta nói với hai cung nhân của Hiền Phi rằng ta từng học qua chút y lý, có thể xem qua cho Hiền Phi nương nương.
Hai cung nhân biết ơn không ngớt, dẫn ta đến bên giường Hiền Phi, trong phòng vẫn lạnh thấu xương, sắc mặt Hiền Phi so với lần đầu ta gặp còn lạnh thêm ba phần.
Hiền Phi nhíu chặt đôi mày, như đang chìm trong cơn ác mộng. Trán nàng ấy rịn mồ hôi mỏng, nhưng nàng ấy không thể thoát khỏi ác mộng, cũng không mở được mắt.
Sau khi bắt mạch cho Hiền Phi nương nương, ta lấy danh nghĩa của mình đến Thái y viện bốc thuốc cho nàng ấy, cũng dạy cách sắc thuốc cho cung nhân.
Cung nhân lại tạ ơn ta không ngớt, nhưng phương thuốc ta kê chỉ có thể trị ngọn không thể trị gốc. Hiền Phi nương nương đã là bệnh tình nguy kịch, dù có ta điều trị, e rằng cũng không sống qua nổi nửa năm.
Chỉ là những điều này, ta không nói chi tiết với bọn họ.
Sống trong tuyệt vọng, đếm từng ngày cái c.h.ế.t đến gần, thật đau đớn biết bao. Hoặc có lẽ, Hiền Phi vốn đã sống trong tuyệt vọng.
Từ đó về sau, số lần ta đến Vĩnh An cung nhiều hơn một chút.
Ta thường chỉ bắt mạch bình an cho Hiền Phi rồi về, không trò chuyện thăm hỏi.
Ta nhìn ra được, Hiền Phi đã như một cái giếng cổ, bình thản không gợn sóng. Thậm chí, ta cũng không thấy được khát khao sống của nàng ấy.
Nàng ấy chỉ bình thản đưa tay ra, bình thản nghe ta bắt mạch, rồi bình thản cảm tạ ta.
Nhưng chính là người như vậy, sau một lần ta bắt mạch cho nàng ấy, chủ động hỏi ta: "Vì sao Quý nhân vào cung?"
Ta im lặng một chút, rồi thành thật nói: "Vì quyền thế."
Dù sao cũng không phải vì Hoàng đế.
Ta cũng có thể nói những lời hoa mỹ, nhưng không cần thiết phải nói với người sắp chết.
Hiền Phi vẫn bình thản nhìn ta, bỗng mỉm cười nhẹ: "Quý nhân là người thông minh."
Nhưng ta, cũng không phải sinh ra đã như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
3
Ta là thứ nữ của nhà Ngụy Thiếu khanh, sau khi mẫu thân mất khi ta lên sáu, cha đã đưa tiểu nương lên làm chính thê.
Cha có mười bốn người con, chỉ có bốn người là do mẫu thân ta sinh ra. Nhưng cùng chung một mẹ với ta, giờ chỉ còn một mình tiểu đệ mười tuổi.
Trưởng tỷ của ta bị tiểu nương gả cho một tên công tử quần là áo lượt của Thành Đông, chưa đầy hai năm đã uất ức qua đời.
Huynh trưởng của ta cùng nhi tử ruột của tiểu nương nhập ngũ, dù lập nhiều chiến công nhưng lại ngã ngựa c.h.ế.t trong ngày khải hoàn, quân công bị người mà ta gọi là Nhị ca thừa hưởng.
Hiện giờ, Nhị ca kia của ta đã làm Phó tướng trong quân, khiến Ngụy gia vẻ vang. Nhưng không còn ai nhớ, huynh trưởng của ta cũng từng là niềm kiêu hãnh của Ngụy gia.
Khi tin huynh trưởng qua đời truyền về đúng vào sinh nhật tám tuổi của tiểu đệ.
Ngày đó, tiểu nương làm cho tiểu đệ một bát mì trường thọ. Nhưng mì đó dài không quá hai tấc.
Tiểu đệ vừa ăn mì vừa rơi lệ, ta thì ôm tiểu đệ khóc thành một đống.
Từ giây phút đó ta đã thề rằng, bất kể tương lai thế nào, ta nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ ruột thịt duy nhất của ta.
Nhưng ta chỉ là kiều nữ khuê phòng, một thứ nữ không được sủng ái, lấy gì để bảo vệ tiểu đệ?
Với phẩm cấp của cha, ta không thể chọn được người trong sạch gì. Ngoài hoàng ân, ta không nghĩ ra được gì khác.
Cơ hội tuyển tú là ta quỳ trong từ đường một ngày một đêm mới cầu được, trễ hơn nữa, tiểu nương lại định gả bừa ta đi mất.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta nên cảm thấy may mắn, ta là người duy nhất trong phủ đủ tuổi tham gia tuyển tú. Ta cũng nên cảm thấy may mắn, cha có lòng muốn nương tựa rồng phượng.
Như thuở nhỏ, ta vẫn thường âu yếm gọi ông là cha. Nhưng trong đêm mưa mẫu thân c.h.ế.t bệnh đó, ta sớm đã là cô nhi. Sở dĩ gọi ông là cha, chỉ là ta muốn thời khắc nhắc nhở bản thân nhớ rằng, hóa ra chữ ấm áp nhất trên đời này cũng có thể lạnh lẽo đến thế.
4
Vì có Thanh Thư bên cạnh, ta không kể chi tiết quá khứ với Hiền Phi. Nhưng sau khi Hiền Phi nghe ta thành thật nói "vì quyền lực", chủ động đề nghị giúp ta.
Nàng ấy chỉ yêu cầu ta, sau khi nàng ấy c.h.ế.t có thể chăm sóc Minh Thù, Lan Vũ bên cạnh nàng ấy.
Nghe đến chữ "chết", ta vốn muốn an ủi nàng ấy, cuối cùng chỉ hé miệng, nói một tiếng "được".
Về y thuật, ta cũng chỉ biết sơ qua, không có thuật xoay chuyển trời đất. Có lẽ, những gì ta có thể làm cho nàng ấy cũng chỉ có vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro