Ta Trở Thành Thế Thân Cho Người Hoàng Đế Yêu Nhất
Chương 13
Thúy Bì Ca Ca Ca
2025-03-17 11:32:09
Hôm đó Uyển Ninh không hề ngại ngùng, mà ngẩng đầu nở nụ cười tươi tắn với ta: "Tôi cũng thích ngài."
Nhưng trong tình cảm này, ta đã pha trộn quá nhiều dục vọng cá nhân, có lẽ ta yêu nàng ấy, vì nàng ấy là nữ nhi của Nghĩa Thân Vương.
Vì "hoàng huynh" là một kẻ phóng đãng vô dụng, cộng thêm sự tiến cử của Nghĩa Thân Vương, năm mười bảy tuổi ta đã lên ngôi Thái tử, cùng năm đó, ta đón Uyển Ninh về.
Ban đầu là Uyển Ninh kết bạn với ta, nhưng những năm sau đó lại là ta cố ý chiều theo sở thích của nàng ấy.
Ta biết nàng ấy thích kẹo lê, nên thường mang theo một ít, dụ nàng ấy đến chia sẻ.
Ta biết nàng ấy thích đánh cờ, nên giả vờ thua, thua nàng ấy rất nhiều thứ tốt. Những thứ tốt này, đều là ta dựa theo sở thích của nàng ấy mà tìm kiếm.
Ta cố gắng biến mình thành hình mẫu mà Uyển Ninh yêu thích, cũng cố gắng yêu nàng ấy.
Nhưng đến khi gặp Điều Điều, ta mới lần đầu nếm được cảm giác rung động.
Khi ta đưa Điều Điều về Thái tử phủ, Uyển Ninh đã cãi nhau kịch liệt với ta.
Nghĩa Thân Vương cả đời chỉ có một phu nhân, Uyển Ninh quen nhìn thấy phụ mẫu yêu thương nhau, cho rằng phu thê vốn nên như vậy.
Nhưng lần đầu tiên ta làm trái ý nàng ấy.
Sau khi lên ngôi Thái tử, ta có nhiều thành tích chính trị, phụ hoàng càng hài lòng với ta, ta không cần phải nương tựa vào Nghĩa Thân Vương nữa.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Điều Điều ta nhất định phải nạp vào phủ, nhưng ta cũng không phải kẻ vô ơn, Uyển Ninh ta cũng sẽ yêu quý nàng ấy cả đời.
Có lẽ vì quen nhìn thấy tam cung lục viện của phụ hoàng, ta chưa từng nghĩ rằng mình chỉ có thể yêu một người.
Sau khi lên ngôi, hậu cung của ta chỉ có Uyển Ninh và Điều Điều.
Ta không thiên vị ai, nhưng Uyển Ninh lại ít khi nở nụ cười với ta.
Nếu không phải vì Thần Vũ, có lẽ trước khi vào cung, nàng ấy đã hòa ly với ta rồi.
Ta đã hứa với nàng ấy, Thần Vũ sẽ là ứng cử viên Thái tử, nhất định.
Nhưng Thần Vũ, lại c.h.ế.t đuối trong hồ sen.
So với cái c.h.ế.t của Điều Điều, cái c.h.ế.t của Thần Vũ càng khiến ta khó chấp nhận hơn.
Vì ta biết, đồng nghĩa với việc này, ta sẽ mất Uyển Ninh.
Ta chưa từng nghĩ đến ngày này sẽ đến, có lẽ Uyển Ninh chưa từng cho ta cảm giác rung động, nhưng với ta, nàng ấy là tình bạn thời niên thiếu, cũng là hơi ấm thời trưởng thành.
Nàng ấy với ta, là người thân, là bạn tri kỷ, là bến đỗ, cũng là nơi trở về.
Ta luôn nghĩ, chỉ cần ta quay đầu, nàng ấy sẽ luôn ở phía sau. Nhưng khi ta thực sự muốn quay về, nàng ấy lại không cho ta dừng chân.
Sau khi Điều Điều chết, ta bệnh hơn nửa tháng. Trong nửa tháng đó, Uyển Ninh chưa từng đến thăm ta một lần.
Rõ ràng trước đây, chỉ cần ta bị cảm nhẹ, nàng ấy cũng khóc.
Nhưng từ khi ta gặp Điều Điều, mọi thứ đã thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Uyển Ninh trở nên nhỏ nhen và lạnh lùng.
Cũng chính vì nàng ấy như vậy, ta càng nhớ Điều Điều.
Cảm xúc không được giải tỏa, ta bắt đầu sai người tìm kiếm người có thể thay thế Điều Điều.
Trong đó, một nửa là vì nỗi nhớ Điều Điều, một nửa là vì sự lạnh lùng của Uyển Ninh.
Ta bắt đầu lang thang trong tam cung lục viện, cũng sống hòa thuận với Uyển Ninh.
Nhưng trời xanh, lại không muốn chúng ta tốt đẹp.
Sau khi Thần Vũ chết, Uyển Ninh và ta hoàn toàn đổ vỡ.
Dù ta không trách tội Diêu Liên, nhưng nhìn đôi mắt giống Điều Điều bảy phần của nàng ta, ta lại nhớ đến đôi mắt ướt át và tái nhợt của Thần Vũ.
Người thay thế rốt cuộc vẫn khác, dễ dàng khiến ta cảm thấy chán ghét.
Lý do không trách tội Diêu Liên, cũng chỉ là ta để ý đến cảm nhận của Ti Diệp. Ta đã quy kết cái c.h.ế.t của Thần Vũ là lỗi vô tình của Ti Diệp, sao có thể vì đó mà trách tội Diêu Liên.
Nhưng ta cũng không còn thường xuyên đến Vân Thúy cung của Diêu Liên, kể cả những phi tần có dung mạo giống nàng ta, ta cũng không muốn gặp lại.
Trong cung tam cung lục viện tụ hội, nhưng ta lại trở thành kẻ cô độc.
Vì vậy, ta tuyển Phi lần hai.
Ta coi Chiêu Hòa là sự kết hợp giữa Uyển Ninh và Điều Điều, nhưng trong quá trình sống lâu dài, bóng dáng Điều Điều trên người nàng dần tan biến, chỉ còn lại những thứ thuộc về Uyển Ninh.
Nhưng ta, ngày càng không thể rời xa nàng.
Thực ra tính cách Chiêu Hòa không giống Uyển Ninh, chỉ là cách Chiêu Hòa đối xử với ta, giống như Uyển Ninh trước khi vào cung.
Càng lớn tuổi, ta càng hiểu rõ, chính ta đã đánh mất tình cảm sâu nặng từng thuộc về mình.
Nhưng ta không còn cách nào cứu vãn, ta chỉ có thể đối xử tốt với Chiêu Hòa, sống cùng nàng cả đời.
Ta đã biết từ lâu, Chiêu Hòa có tâm cơ sâu sắc, nàng còn tàn nhẫn hơn cả Uyển Ninh.
Nhưng ta luôn nuông chiều nàng, cho đến khi, nàng hại c.h.ế.t Ti Diệp.
Nhìn thấy t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của Ti Diệp, ta gần như có ý định g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, nhưng khi nàng nhắc đến Uyển Ninh, ý định đó lập tức tan biến.
Ta chỉ có thể tạm thời giam lỏng Chiêu Hòa, chưa đầy ba tháng đã không chịu nổi nỗi nhớ, đến thăm nàng.
Không còn cách nào, ta phải sống.
Hai nữ nhân ta từng yêu, cùng với hoàng nhi của ta, đều đã rời xa ta.
Tất cả những gì thuộc về Uyển Ninh, đều hóa thành tro tàn trong ngọn lửa đó, chỉ còn lại Chiêu Hòa là dấu ấn của sự tồn tại của nàng ấy.
Ta không thể nói là ta yêu Chiêu Hòa, nàng với ta, giống như cái phao cứu sinh.
Ta sẽ bám lấy nàng, trôi mãi, trôi mãi, đến tận cuối đời, dần dần trôi về phía Uyển Ninh.
Hết
Nhưng trong tình cảm này, ta đã pha trộn quá nhiều dục vọng cá nhân, có lẽ ta yêu nàng ấy, vì nàng ấy là nữ nhi của Nghĩa Thân Vương.
Vì "hoàng huynh" là một kẻ phóng đãng vô dụng, cộng thêm sự tiến cử của Nghĩa Thân Vương, năm mười bảy tuổi ta đã lên ngôi Thái tử, cùng năm đó, ta đón Uyển Ninh về.
Ban đầu là Uyển Ninh kết bạn với ta, nhưng những năm sau đó lại là ta cố ý chiều theo sở thích của nàng ấy.
Ta biết nàng ấy thích kẹo lê, nên thường mang theo một ít, dụ nàng ấy đến chia sẻ.
Ta biết nàng ấy thích đánh cờ, nên giả vờ thua, thua nàng ấy rất nhiều thứ tốt. Những thứ tốt này, đều là ta dựa theo sở thích của nàng ấy mà tìm kiếm.
Ta cố gắng biến mình thành hình mẫu mà Uyển Ninh yêu thích, cũng cố gắng yêu nàng ấy.
Nhưng đến khi gặp Điều Điều, ta mới lần đầu nếm được cảm giác rung động.
Khi ta đưa Điều Điều về Thái tử phủ, Uyển Ninh đã cãi nhau kịch liệt với ta.
Nghĩa Thân Vương cả đời chỉ có một phu nhân, Uyển Ninh quen nhìn thấy phụ mẫu yêu thương nhau, cho rằng phu thê vốn nên như vậy.
Nhưng lần đầu tiên ta làm trái ý nàng ấy.
Sau khi lên ngôi Thái tử, ta có nhiều thành tích chính trị, phụ hoàng càng hài lòng với ta, ta không cần phải nương tựa vào Nghĩa Thân Vương nữa.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Điều Điều ta nhất định phải nạp vào phủ, nhưng ta cũng không phải kẻ vô ơn, Uyển Ninh ta cũng sẽ yêu quý nàng ấy cả đời.
Có lẽ vì quen nhìn thấy tam cung lục viện của phụ hoàng, ta chưa từng nghĩ rằng mình chỉ có thể yêu một người.
Sau khi lên ngôi, hậu cung của ta chỉ có Uyển Ninh và Điều Điều.
Ta không thiên vị ai, nhưng Uyển Ninh lại ít khi nở nụ cười với ta.
Nếu không phải vì Thần Vũ, có lẽ trước khi vào cung, nàng ấy đã hòa ly với ta rồi.
Ta đã hứa với nàng ấy, Thần Vũ sẽ là ứng cử viên Thái tử, nhất định.
Nhưng Thần Vũ, lại c.h.ế.t đuối trong hồ sen.
So với cái c.h.ế.t của Điều Điều, cái c.h.ế.t của Thần Vũ càng khiến ta khó chấp nhận hơn.
Vì ta biết, đồng nghĩa với việc này, ta sẽ mất Uyển Ninh.
Ta chưa từng nghĩ đến ngày này sẽ đến, có lẽ Uyển Ninh chưa từng cho ta cảm giác rung động, nhưng với ta, nàng ấy là tình bạn thời niên thiếu, cũng là hơi ấm thời trưởng thành.
Nàng ấy với ta, là người thân, là bạn tri kỷ, là bến đỗ, cũng là nơi trở về.
Ta luôn nghĩ, chỉ cần ta quay đầu, nàng ấy sẽ luôn ở phía sau. Nhưng khi ta thực sự muốn quay về, nàng ấy lại không cho ta dừng chân.
Sau khi Điều Điều chết, ta bệnh hơn nửa tháng. Trong nửa tháng đó, Uyển Ninh chưa từng đến thăm ta một lần.
Rõ ràng trước đây, chỉ cần ta bị cảm nhẹ, nàng ấy cũng khóc.
Nhưng từ khi ta gặp Điều Điều, mọi thứ đã thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Uyển Ninh trở nên nhỏ nhen và lạnh lùng.
Cũng chính vì nàng ấy như vậy, ta càng nhớ Điều Điều.
Cảm xúc không được giải tỏa, ta bắt đầu sai người tìm kiếm người có thể thay thế Điều Điều.
Trong đó, một nửa là vì nỗi nhớ Điều Điều, một nửa là vì sự lạnh lùng của Uyển Ninh.
Ta bắt đầu lang thang trong tam cung lục viện, cũng sống hòa thuận với Uyển Ninh.
Nhưng trời xanh, lại không muốn chúng ta tốt đẹp.
Sau khi Thần Vũ chết, Uyển Ninh và ta hoàn toàn đổ vỡ.
Dù ta không trách tội Diêu Liên, nhưng nhìn đôi mắt giống Điều Điều bảy phần của nàng ta, ta lại nhớ đến đôi mắt ướt át và tái nhợt của Thần Vũ.
Người thay thế rốt cuộc vẫn khác, dễ dàng khiến ta cảm thấy chán ghét.
Lý do không trách tội Diêu Liên, cũng chỉ là ta để ý đến cảm nhận của Ti Diệp. Ta đã quy kết cái c.h.ế.t của Thần Vũ là lỗi vô tình của Ti Diệp, sao có thể vì đó mà trách tội Diêu Liên.
Nhưng ta cũng không còn thường xuyên đến Vân Thúy cung của Diêu Liên, kể cả những phi tần có dung mạo giống nàng ta, ta cũng không muốn gặp lại.
Trong cung tam cung lục viện tụ hội, nhưng ta lại trở thành kẻ cô độc.
Vì vậy, ta tuyển Phi lần hai.
Ta coi Chiêu Hòa là sự kết hợp giữa Uyển Ninh và Điều Điều, nhưng trong quá trình sống lâu dài, bóng dáng Điều Điều trên người nàng dần tan biến, chỉ còn lại những thứ thuộc về Uyển Ninh.
Nhưng ta, ngày càng không thể rời xa nàng.
Thực ra tính cách Chiêu Hòa không giống Uyển Ninh, chỉ là cách Chiêu Hòa đối xử với ta, giống như Uyển Ninh trước khi vào cung.
Càng lớn tuổi, ta càng hiểu rõ, chính ta đã đánh mất tình cảm sâu nặng từng thuộc về mình.
Nhưng ta không còn cách nào cứu vãn, ta chỉ có thể đối xử tốt với Chiêu Hòa, sống cùng nàng cả đời.
Ta đã biết từ lâu, Chiêu Hòa có tâm cơ sâu sắc, nàng còn tàn nhẫn hơn cả Uyển Ninh.
Nhưng ta luôn nuông chiều nàng, cho đến khi, nàng hại c.h.ế.t Ti Diệp.
Nhìn thấy t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của Ti Diệp, ta gần như có ý định g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, nhưng khi nàng nhắc đến Uyển Ninh, ý định đó lập tức tan biến.
Ta chỉ có thể tạm thời giam lỏng Chiêu Hòa, chưa đầy ba tháng đã không chịu nổi nỗi nhớ, đến thăm nàng.
Không còn cách nào, ta phải sống.
Hai nữ nhân ta từng yêu, cùng với hoàng nhi của ta, đều đã rời xa ta.
Tất cả những gì thuộc về Uyển Ninh, đều hóa thành tro tàn trong ngọn lửa đó, chỉ còn lại Chiêu Hòa là dấu ấn của sự tồn tại của nàng ấy.
Ta không thể nói là ta yêu Chiêu Hòa, nàng với ta, giống như cái phao cứu sinh.
Ta sẽ bám lấy nàng, trôi mãi, trôi mãi, đến tận cuối đời, dần dần trôi về phía Uyển Ninh.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro