Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung

Chương 7

Mập

2025-03-13 08:49:37

Không quản nữa không quản nữa, tránh nóng là trên hết!

 

Mặc Ngôn sợ nhất là nóng, ngay khi Khương tổng quản vừa dứt lời, hắn ngay lập tức nhấc chân, nhanh nhẹn đi một vòng quanh sân. Mặc Ngôn đi vừa nhanh vừa ổn trọng, mặc dù tư thế không giống Khương tổng quản làm mẫu nhưng hắn thật sự có thể đi một vòng quanh sân mà không làm rơi sách.

 

Bốn dân nữ phía sau vẫn còn khó khăn đặt sách lên đầu, Mặc Ngôn đã có thể nhận vé vào trong phòng mát.

 

Khương Tổng quản nhìn hắn mỉm cười: "Ngươi làm tốt lắm, vào trong nhà đợi đi."

 

"Được!" Mặc Ngôn hăng hái chạy như bay vào trong phòng, không khí mát lạnh giúp tâm tình của hắn trở nên dễ chịu hơn.

 

Mặc Ngôn đợi, đợi đến đói meo, cuối cùng cửa phòng cũng được mở ra, Khương tổng quản sắc mặt không thể xấu hơn ngay lập tức bước vào, phía sau là bốn tú nữ còn lại, sắc mặt cũng không được tốt.

 

"Ngồi xuống đi!" Khương tổng quản hắng giọng.

 

Mặc Ngôn một bên ngồi thẳng người, những người còn lại cũng lần lượt ngồi xuống.

 

Yêu cầu tiếp theo, thêu thùa may vá. Với yêu cầu lần này, Mặc Ngôn không khác gì bị đ.â.m trúng tử huyệt, không cần cân nhắc làm thế nào để diễn, Mặc Ngôn đã có thể tự mình đ.â.m bàn tay thủng rất nhiều lỗ. Những người còn lại có thể thêu không đủ đẹp, nhưng miễn cưỡng còn ra hình thù, Mặc Ngôn thì hay rồi, cái khăn tay không khác gì một bức tranh trừu tượng do chỉ màu lung tung lộn xộn tạo thành.

 

Mặc Ngôn cùng bốn người còn lại hình thành thái cực, vấn đề nào Mặc Ngôn thành thạo, đám người kia sẽ làm mãi không xong, những thứ gì đám người kia dễ dàng vượt qua, Mặc Ngôn lại không khác gì ra trận đánh giặc.

 

Luận thư pháp, có người một nét chữ cũng không biết viết, có người viết chữ như gà bới, có người miễn cưỡng mới viết được một bài... Mặc Ngôn ở bên kia tư thái nhàn nhã, không cần dùng toàn bộ thực lực cũng có thể dành được vị trí đầu tiên.

 

Khi mặt trời xuống núi, kỳ kiểm tra tài năng hình thức này cuối cùng cũng kết thúc. Khương tổng quản cho người mang theo năm người bọn họ tiến cung ngay trong đêm.

 

Đám người Mặc Ngôn được đưa tới một viện nhỏ có chút tàn, bên trong tiểu viện có năm căn phòng, mỗi căn phòng đặt đồ dùng đủ để mười người sinh hoạt. Nhưng bên trong lại không hề có đồ dùng nào, ngoài một căn phòng Khương tổng quản dành lấy ở.

Mập

 

Tiểu viện có còn lại bốn phòng, năm người bọn họ phải chia nhau. Khương tổng quản một ngày mệt mỏi, vừa về liền trở về phòng nghỉ ngơi, để bọn họ tự sắp xếp chuyện phòng ốc với nhau.

 

Mặc Ngôn không chút kiêng dè, trực tiếp đề nghị mình muốn một phòng riêng!

 

"Ngươi tại sao muốn phòng riêng? Bọn ta tại sao phải nhường ngươi?" Tú nữ mặc y phục xanh lam nhạt không đồng ý với đề nghị của Mặc Ngôn.

 

Mặc Ngôn biết tên của nàng ta, Liễu Lam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Đúng đó, ta ở nhà cũng có một căn phòng riêng, ta muốn ở phòng riêng." Tú nữ áo đỏ bên cạnh cũng lên tiếng!

 

"Dựa vào đâu bọn ta phải nhường ngươi?"

 

Mặc Ngôn không ngay lập tức đáp lại nàng ta mà âm trầm phát ra khí tức đè ép khí thế của bọn họ.

 

Đám nữ nhân có cứng miệng đến đâu cũng bị khí thế của Mặc Ngôn dọa, dù sao bọn họ cũng chỉ là khuê nữ, không hề tiếp xúc nhiều với bên ngoài. Mặc Ngôn kéo không khí một lát, mới bắt đầu mở miệng giọng nói trầm thấp mang theo khí tức dọa người.

 

"Dựa vào ta là nữ nhi của Mặc gia!"

 

Mặc gia cực kì có chỗ đứng trong kinh thành, chỉ cần đối diện không phải nhi nữ của vị đại quan nào đó, Mặc Ngôn sẽ không cần phải kiêng nể. Nữ nhân nào muốn tranh phòng với hắn, vậy thì đánh đi. Mặc dù quân tử động khẩu không động thủ, nhưng nếu bị ép đến đường cùng thì hắn vẫn sẽ ra tay nha!

 

Đám nữ nhân bị Mặc Ngôn dùng vũ lực đe dọa một trận, cuối cùng đành phải nhường phòng. Sau khi cùng nhau ổn định phòng ốc, bọn họ liền được nô bộc mang cho đồ dùng sinh hoạt. Mỗi người một chút đồ dùng cá nhân và ba bộ đồ dành cho tú nữ.

 

Bọn họ không có nô tỳ hầu hạ, xung quanh chỉ có cận vệ bảo an cho nên việc cá nhân bọn họ đều phải tự mình giải quyết. Ngoại trừ ngày hai bữa cơm, giặt quần áo, xách nước tắm, dọn dẹp phòng gì đó bọn họ đều phải tự làm. Ngoài phải tự làm việc cá nhân ra, bọn họ cũng phải làm mấy việc chung như quét sân vườn, chăm cây,...

 

Cuộc sống mỗi ngày, không khác gì một tiểu cung nữ.

 

"Khương tổng quản, khi nào chúng ta mới được hầu hạ hoàng thượng?" Liễu Lam nhổ cỏ vườn đến mức người đầy mồ hôi, bất mãn hỏi Khương tổng quản.

 

"Hầu hạ hoàng thượng à?" Khương tổng quản ngồi trong mát hóng gió, phe phẩy quạt trên tay, ý vị nói: "Mấy người ngoan ngoãn tu thân thật tốt, hai tháng rưỡi nữa liền có thể gặp hoàng thượng."

 

"Thật vậy sao?" Nghĩ đến sắp được gặp hoàng thượng, đám tú nữ không hẹn mà cùng sáng mắt.

 

Mặc Ngôn ở một bên quét sân, hừ lạnh một tiếng!

 

Vương Ngọc Ly: Quốc khố của trẫm còn rất nhiều, nếu ngươi làm ăn gặp khó khăn, có thể tới quốc khố lấy vàng.

 

Mặc Ngôn: Thật sao?

 

Vương Ngọc Ly: Thật! Mang người tới đổi.

 

Mặc Ngôn: Cút!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thay A Tỷ Làm Loạn Hậu Cung

Số ký tự: 0