Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Quốc Vương bị x...
Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái
2025-03-22 09:03:27
Đối mặt Tô Viễn chế nhạo, dương cầm gia sắc mặt trở nên tái
nhợt.
Nhưng hắn rất kiêng dè, bởi vì biết không dễ chọc, kia lít nhít mặt
người trùng, còn có Silent Hill những quái vật kia, nhìn xem đã
khiến hắn cảm thấy sởn tóc gáy.
Cho nên rất nhanh hắn lại nhìn vê phía sau lưng Tô Viễn, kia
thuộc về thế giới Silent Hill.
Cung điện vàng son lộng lẫy hoang vắng cùng Silent Hill tĩnh mịch
u ám giao nhau, trông như thế lạc lõng. Nhưng lại phân biệt đại
diện cho địa bàn của dương cầm gia cùng Silent Hill mà Tô Viễn
nắm giữ, lần giao hội này không giống với thế giới Quỷ Mộng của
Dương Gian, giữa hai bên thuộc về thân thiện, không xâm phạm
lẫn nhau.
Nhưng lần này xác thực là giao tranh linh dị, riêng phân mình
chạm trán nhau.
"Ngươi không nên phá hỏng màn diễn của ta, nơi này không chào
đón ngươi.
Im lặng một lát, dương câm gia chậm rãi mở miệng.
Hắn nhận ra Tô Viễn cũng không dễ chọc, từ kết quả va chạm
linh dị mà xem, chính mình cũng không chiếm ưu thế, cho nên
không muốn tiếp tục dây dưa với Tô Viễn.
Va chạm linh dị tràn ngập nguy hiểm, nhất là loại giao tranh ý
thức này, một khi thất bại, tất nhiên sẽ có một bên trở thành
mảnh ghép của đối phương, trở thành một bộ phận của đối
phương.
Nếu mình chiếm ưu thế, dương câm gia không ngại thừa dịp
người gặp khó khăn mà ra tay, giải quyết kẻ mà tổng bộ coi là
chiến lực đỉnh cao.
Nhưng tình huống trước mắt không phải vậy.
Chỉ là đối với Tô Viễn, mục đích lân này của hắn chính là vì giải
quyết vị quốc vương này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
"Chào đón hay không đâu phải do ngươi quyết định, ta nói thẳng,
lân này đến là vì giải quyết ngươi, tiện thể giải quyết luôn trạm
điểm tình báo này.
Nghe vậy, dương cầm gia nhíu mày.
"Ta là vong hồn ký gửi trên cây dương cầm, chỉ hứng thú với màn
diễn của ta, không quan tâm đến thế giới bên ngoài."
Dương câm gia nghiêm túc nói:
"Chỉ là sự tôn tại của ngươi đã quấy rầy ta, nếu bây giờ ngươi rời
đi, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không ngươi sẽ phải trả giá
đắt cho việc này." Tô Viễn cười lạnh nói:
"Ngươi là quốc vương của tổ chức Quốc Vương, đừng giả vờ như
chuyện gì cũng không liên quan đến mình, trừ khi ngươi thoát ly
khỏi tổ chức Quốc Vương, đồng thời bằng lòng chịu sự giám sát
của tổng bộ, nếu không, cả đời này ngươi đừng hòng diễn tiếp."
Ý thức được hôm nay rất có thể không cách nào kết thúc dễ
dàng, sắc mặt dương cầm gia trở nên lạnh lẽo.
"Muốn ta ngừng diễn, đó không phải là chuyện dễ dàng, nếu
ngươi làm được cứ việc thử xem, nhưng để đáp lễ, tiếp theo, ta
sẽ dâng tặng ngươi một bản nhạc. Dương cầm gia nói rồi lại ngồi
xuống trước cây dương cầm màu đen.
Tô Viễn thấy thế, trong lòng vừa động.
Lúc này, mặt người trùng lít nhít cùng những quái vật của Silent
Hill chen chúc lao ra.
Dương cầm gia đang diễn tấu không chút sức phản kháng nào đã
bị đủ loại quái vật cắn xé nuốt chửng, thân hình hư ảo trong nháy
mắt đã vỡ vụn.
Tiếng dương cầm đáng sợ lập tức dừng lại, không còn vang lên
nữa.
Nhưng ngay sau đó, bên cạnh cây dương cầm màu đen kia, một
người đàn ông nước ngoài mặc áo đuôi tôm màu đen, thân hình
hư ảo, giống như vong hồn lại xuất hiện lân nữa, vừa rồi những
quái vật của Silent Hill rõ ràng đã xé nát hắn hoàn toàn, thế
nhưng hắn xuất hiện lại vẫn nguyên vẹn, không có bất kỳ tổn
thương nào.
Nhìn Tô Viễn, dương cầm gia nở nụ cười đắc ý:
"Ngươi vẫn nên bỏ cuộc đi, âm nhạc là không thể bị giết chết."
"Không có ai là không thể bị giết, chỉ là chưa tìm đúng phương
pháp thôi, ngươi cứ không ngừng phục sinh, không ngừng xuất
hiện trước kia ta cũng từng gặp qua tương tự, sự tôn tại của
ngươi chỉ là một loại hiện tượng linh dị mà thôi, chỉ cần tìm được
nguồn gốc, bóp chết nguồn gốc, như vậy ngươi sẽ kết thúc."
"Nói cách khác, ta chỉ cần tìm thấy cây dương câm của ngươi..."
Bị vạch trần bí mật, dương câm gia cũng không chút kinh hoảng.
Đúng thì sao, nhưng ngươi Vĩnh viễn cũng không tìm thấy cây
dương câm ở đâu."
"Cây dương cầm chắc chắn không tồn tại trong hư ảo, đúng là ở
đây ta hoàn toàn không tìm thấy cây dương cầm đó, nhưng ở
trong hiện thực thì chưa chắc."
Tô Viễn nói.
"Vậy thì ngươi cứ từ từ tìm đi, ta có thể thê, ngươi vĩnh viễn cũng
không tìm thấy cây dương cầm, còn màn diễn của ta sẽ vĩnh viễn
không dừng lại."
Dương cầm gia vừa nói, vừa lại gảy đàn.
Hai tay bay lượn, âm nhạc kỳ d| mà kinh khủng vang lên, sau đó
tiếng nhạc hòa lẫn, giai điệu đáng sợ nhưng không có lời ca vừa
rồi biến mất lại xuất hiện lần nữa.
Thấy vậy, Tô Viễn lại để cho quái vật Silent Hill cắt ngang màn
diễn tấu của dương cầm gia, dù sao hắn cũng không thể cứ thổi
kèn mãi được.
Nhưng lần này, dương cầm gia lại vẫn ngồi trước dương câm mặc
cho quái vật Silent Hill cắn xé, chỉ cân hai tay còn cử động được
thì hắn vẫn có thể tiếp tục diễn tấu.
Hơn nữa sau khi bị giết chết, dương cầm gia mới xuất hiện lại tiếp
tục màn diễn tấu trước đó, dù giữa chừng có bị dừng lại nhưng
cuối cùng vẫn sẽ vang lên.
Tình huống này rõ ràng là muốn dây dưa với Tô Viễn, muốn giữ
chân hắn ở đây.
Thấy vậy, Tô Viễn cười lạnh một tiếng, chậm rãi tiến lên.
Mà trong quá trình đến gân dương cầm gia, mái tóc đen ngắn
ngủi của hắn lại điên cuồng dài ra, lan về phía dương cầm gia
cùng cây dương cầm của hắn.
Nhưng đi được một lúc, thân hình của hắn lại dân biến mất trước
mặt dương cầm gia. Tuy nhiên Tô Viễn vẫn chưa rời đi, mà là bắt
đầu sử dụng một loại linh dị nào đó, muốn trực tiếp xâm chiếm ý
thức của đối phương, tìm ra nguồn gốc linh dị của dương cầm gia
ở đâu.
Đây là một loại linh dị thuộc về lệ quỷ nguồn cội Quỷ Hồ, hiện giờ
tự nhiên cũng bị Tô Viễn thu hoạch được.
Chỉ là việc xâm chiếm ký ức của quỷ rất nguy hiểm, hắn sẽ bị quỷ
công kích, nhưng lúc này Tô Viễn sẽ không chết, cái chết không
phải kết thúc, chỉ là mất đi một bộ phận linh dị, trở thành mảnh
ghép của đối phương.
Dù sao quý cùng quỷ đối kháng, cơ bản là như thế. Trong sâu
thẳm ký ức, Tô Viễn đứng trên một con phố không người, nhìn
thấy một con lệ quỷ với khuôn mặt ghê tởm, con quỷ định tấn
công hắn, nhưng bị hắn cắn rơi đầu.
Con quỷ đang tiêu tán, phần ký ức này thuộc vê dương cầm gia
đã bị hắn thay thế.
Mọi thứ đêu nằm trong đầu hắn.
"Kinh nghiệm quá khứ của dương cầm gia sao? Thú vị, hắc hắc,
lại nào!"
Thân hình Tô Viễn lại dần biến mất, hắn mượn đoạn ký ức này
tiếp tục xâm nhập, đi vào nơi sâu thẳm ký ức của dương cầm gia.
Cho đến khi tìm thấy khoảnh khắc đối phương chưa trở thành dị
loại bất tử, giết chết hắn.
Tô Viễn không ngừng tìm kiếm, không ngừng đối kháng với lệ
quỶ.
Những con lệ quỷ mà dương câm gia từng gặp, chắn trước mặt
hắn, đều bị hắn từng tên từng tên một giải quyết.
Đây là điêu đương nhiên, bởi vì những con quỷ này không phải
quỷ thật, chỉ là những con quỷ mà dương cầm gia gặp trong ký
ức, là có thể bị tùy tiện giết chết, nếu gặp phải quỷ thật sự, Tô
Viễn có thể đánh bại, cũng có thể áp chế, nhưng không có cách
nào giết chết.
Chỉ là hành động này lại khiến sắc mặt dương câm gia đại biến,
bởi vì lúc này, hắn nhận thấy bản thân không ổn, cũng cảm thấy,
cơ thể vốn nên hư ảo của mình, giờ phút này lại trở nên ướt
sũng, có nước chảy ra.
nhợt.
Nhưng hắn rất kiêng dè, bởi vì biết không dễ chọc, kia lít nhít mặt
người trùng, còn có Silent Hill những quái vật kia, nhìn xem đã
khiến hắn cảm thấy sởn tóc gáy.
Cho nên rất nhanh hắn lại nhìn vê phía sau lưng Tô Viễn, kia
thuộc về thế giới Silent Hill.
Cung điện vàng son lộng lẫy hoang vắng cùng Silent Hill tĩnh mịch
u ám giao nhau, trông như thế lạc lõng. Nhưng lại phân biệt đại
diện cho địa bàn của dương cầm gia cùng Silent Hill mà Tô Viễn
nắm giữ, lần giao hội này không giống với thế giới Quỷ Mộng của
Dương Gian, giữa hai bên thuộc về thân thiện, không xâm phạm
lẫn nhau.
Nhưng lần này xác thực là giao tranh linh dị, riêng phân mình
chạm trán nhau.
"Ngươi không nên phá hỏng màn diễn của ta, nơi này không chào
đón ngươi.
Im lặng một lát, dương câm gia chậm rãi mở miệng.
Hắn nhận ra Tô Viễn cũng không dễ chọc, từ kết quả va chạm
linh dị mà xem, chính mình cũng không chiếm ưu thế, cho nên
không muốn tiếp tục dây dưa với Tô Viễn.
Va chạm linh dị tràn ngập nguy hiểm, nhất là loại giao tranh ý
thức này, một khi thất bại, tất nhiên sẽ có một bên trở thành
mảnh ghép của đối phương, trở thành một bộ phận của đối
phương.
Nếu mình chiếm ưu thế, dương câm gia không ngại thừa dịp
người gặp khó khăn mà ra tay, giải quyết kẻ mà tổng bộ coi là
chiến lực đỉnh cao.
Nhưng tình huống trước mắt không phải vậy.
Chỉ là đối với Tô Viễn, mục đích lân này của hắn chính là vì giải
quyết vị quốc vương này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
"Chào đón hay không đâu phải do ngươi quyết định, ta nói thẳng,
lân này đến là vì giải quyết ngươi, tiện thể giải quyết luôn trạm
điểm tình báo này.
Nghe vậy, dương cầm gia nhíu mày.
"Ta là vong hồn ký gửi trên cây dương cầm, chỉ hứng thú với màn
diễn của ta, không quan tâm đến thế giới bên ngoài."
Dương câm gia nghiêm túc nói:
"Chỉ là sự tôn tại của ngươi đã quấy rầy ta, nếu bây giờ ngươi rời
đi, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không ngươi sẽ phải trả giá
đắt cho việc này." Tô Viễn cười lạnh nói:
"Ngươi là quốc vương của tổ chức Quốc Vương, đừng giả vờ như
chuyện gì cũng không liên quan đến mình, trừ khi ngươi thoát ly
khỏi tổ chức Quốc Vương, đồng thời bằng lòng chịu sự giám sát
của tổng bộ, nếu không, cả đời này ngươi đừng hòng diễn tiếp."
Ý thức được hôm nay rất có thể không cách nào kết thúc dễ
dàng, sắc mặt dương cầm gia trở nên lạnh lẽo.
"Muốn ta ngừng diễn, đó không phải là chuyện dễ dàng, nếu
ngươi làm được cứ việc thử xem, nhưng để đáp lễ, tiếp theo, ta
sẽ dâng tặng ngươi một bản nhạc. Dương cầm gia nói rồi lại ngồi
xuống trước cây dương cầm màu đen.
Tô Viễn thấy thế, trong lòng vừa động.
Lúc này, mặt người trùng lít nhít cùng những quái vật của Silent
Hill chen chúc lao ra.
Dương cầm gia đang diễn tấu không chút sức phản kháng nào đã
bị đủ loại quái vật cắn xé nuốt chửng, thân hình hư ảo trong nháy
mắt đã vỡ vụn.
Tiếng dương cầm đáng sợ lập tức dừng lại, không còn vang lên
nữa.
Nhưng ngay sau đó, bên cạnh cây dương cầm màu đen kia, một
người đàn ông nước ngoài mặc áo đuôi tôm màu đen, thân hình
hư ảo, giống như vong hồn lại xuất hiện lân nữa, vừa rồi những
quái vật của Silent Hill rõ ràng đã xé nát hắn hoàn toàn, thế
nhưng hắn xuất hiện lại vẫn nguyên vẹn, không có bất kỳ tổn
thương nào.
Nhìn Tô Viễn, dương cầm gia nở nụ cười đắc ý:
"Ngươi vẫn nên bỏ cuộc đi, âm nhạc là không thể bị giết chết."
"Không có ai là không thể bị giết, chỉ là chưa tìm đúng phương
pháp thôi, ngươi cứ không ngừng phục sinh, không ngừng xuất
hiện trước kia ta cũng từng gặp qua tương tự, sự tôn tại của
ngươi chỉ là một loại hiện tượng linh dị mà thôi, chỉ cần tìm được
nguồn gốc, bóp chết nguồn gốc, như vậy ngươi sẽ kết thúc."
"Nói cách khác, ta chỉ cần tìm thấy cây dương câm của ngươi..."
Bị vạch trần bí mật, dương câm gia cũng không chút kinh hoảng.
Đúng thì sao, nhưng ngươi Vĩnh viễn cũng không tìm thấy cây
dương câm ở đâu."
"Cây dương cầm chắc chắn không tồn tại trong hư ảo, đúng là ở
đây ta hoàn toàn không tìm thấy cây dương cầm đó, nhưng ở
trong hiện thực thì chưa chắc."
Tô Viễn nói.
"Vậy thì ngươi cứ từ từ tìm đi, ta có thể thê, ngươi vĩnh viễn cũng
không tìm thấy cây dương cầm, còn màn diễn của ta sẽ vĩnh viễn
không dừng lại."
Dương cầm gia vừa nói, vừa lại gảy đàn.
Hai tay bay lượn, âm nhạc kỳ d| mà kinh khủng vang lên, sau đó
tiếng nhạc hòa lẫn, giai điệu đáng sợ nhưng không có lời ca vừa
rồi biến mất lại xuất hiện lần nữa.
Thấy vậy, Tô Viễn lại để cho quái vật Silent Hill cắt ngang màn
diễn tấu của dương cầm gia, dù sao hắn cũng không thể cứ thổi
kèn mãi được.
Nhưng lần này, dương cầm gia lại vẫn ngồi trước dương câm mặc
cho quái vật Silent Hill cắn xé, chỉ cân hai tay còn cử động được
thì hắn vẫn có thể tiếp tục diễn tấu.
Hơn nữa sau khi bị giết chết, dương cầm gia mới xuất hiện lại tiếp
tục màn diễn tấu trước đó, dù giữa chừng có bị dừng lại nhưng
cuối cùng vẫn sẽ vang lên.
Tình huống này rõ ràng là muốn dây dưa với Tô Viễn, muốn giữ
chân hắn ở đây.
Thấy vậy, Tô Viễn cười lạnh một tiếng, chậm rãi tiến lên.
Mà trong quá trình đến gân dương cầm gia, mái tóc đen ngắn
ngủi của hắn lại điên cuồng dài ra, lan về phía dương cầm gia
cùng cây dương cầm của hắn.
Nhưng đi được một lúc, thân hình của hắn lại dân biến mất trước
mặt dương cầm gia. Tuy nhiên Tô Viễn vẫn chưa rời đi, mà là bắt
đầu sử dụng một loại linh dị nào đó, muốn trực tiếp xâm chiếm ý
thức của đối phương, tìm ra nguồn gốc linh dị của dương cầm gia
ở đâu.
Đây là một loại linh dị thuộc về lệ quỷ nguồn cội Quỷ Hồ, hiện giờ
tự nhiên cũng bị Tô Viễn thu hoạch được.
Chỉ là việc xâm chiếm ký ức của quỷ rất nguy hiểm, hắn sẽ bị quỷ
công kích, nhưng lúc này Tô Viễn sẽ không chết, cái chết không
phải kết thúc, chỉ là mất đi một bộ phận linh dị, trở thành mảnh
ghép của đối phương.
Dù sao quý cùng quỷ đối kháng, cơ bản là như thế. Trong sâu
thẳm ký ức, Tô Viễn đứng trên một con phố không người, nhìn
thấy một con lệ quỷ với khuôn mặt ghê tởm, con quỷ định tấn
công hắn, nhưng bị hắn cắn rơi đầu.
Con quỷ đang tiêu tán, phần ký ức này thuộc vê dương cầm gia
đã bị hắn thay thế.
Mọi thứ đêu nằm trong đầu hắn.
"Kinh nghiệm quá khứ của dương cầm gia sao? Thú vị, hắc hắc,
lại nào!"
Thân hình Tô Viễn lại dần biến mất, hắn mượn đoạn ký ức này
tiếp tục xâm nhập, đi vào nơi sâu thẳm ký ức của dương cầm gia.
Cho đến khi tìm thấy khoảnh khắc đối phương chưa trở thành dị
loại bất tử, giết chết hắn.
Tô Viễn không ngừng tìm kiếm, không ngừng đối kháng với lệ
quỶ.
Những con lệ quỷ mà dương câm gia từng gặp, chắn trước mặt
hắn, đều bị hắn từng tên từng tên một giải quyết.
Đây là điêu đương nhiên, bởi vì những con quỷ này không phải
quỷ thật, chỉ là những con quỷ mà dương cầm gia gặp trong ký
ức, là có thể bị tùy tiện giết chết, nếu gặp phải quỷ thật sự, Tô
Viễn có thể đánh bại, cũng có thể áp chế, nhưng không có cách
nào giết chết.
Chỉ là hành động này lại khiến sắc mặt dương câm gia đại biến,
bởi vì lúc này, hắn nhận thấy bản thân không ổn, cũng cảm thấy,
cơ thể vốn nên hư ảo của mình, giờ phút này lại trở nên ướt
sũng, có nước chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro