Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Đoàn diệt đội n...
Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái
2025-03-22 09:03:27
Nghe nàng thúc giục, Hồng tỷ cắn răng.
"Nào có dễ như vậy, các ngươi đừng xem thường hắn, hắn đã
phá vỡ phong tỏa của ta, con rối người của ta ngăn không được
hắn, đợt tấn công tiếp theo rất có thể sẽ lách qua ta để đối phó
các ngươi, bất quá ta sẽ tận lực loại trừ Quỷ vực của hắn, hi vọng
có thể thành công."
Lúc nói lời này, Hồng tỷ cũng không có bao nhiêu tự tin.
Bởi vì Tô Viễn trưởng thành quá kinh khủng, hơn nữa tốc độ rất
nhanh. Mỗi một lần gặp mặt đều vượt qua dự đoán của nàng,
nhất là sau lần này trở nên càng đáng sợ hơn, mặc dù có linh
cảm, nhưng vẫn làm cho người ta bất ngờ.
Hồng tỷ không muốn ngồi chờ chết, lập tức, con rối người phụ
cận tuôn ra, xếp thành hàng, vừa ngăn cản Quỷ vực của Tô Viễn
bao phủ, vừa bảo vệ mấy người phía sau.
Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ.
Hồng tỷ lại lấy từ trên người ra một chiếc khăn tay màu đỏ, trên
chiếc khăn này thêu hình ảnh chân dung kì quái, giống như một
nhân vật quan trọng nào đó, nhưng cũng giống một con quỷ
đáng sợ, hơn nữa đồ án trên khăn tay theo thời gian còn đang
không ngừng thay đổi, lúc thì là chân dung, lúc lại biến thành một
đoạn tứ chi kì dị, lúc thì là một cái xác chết lạnh lẽo.
Lân trước nàng đã từng dùng chiếc khăn này, cho nên đối với vật
như vậy, Tô Viễn cũng không xa lạ.
"Không phải chỉ có ngươi mới có vật phẩm linh dị."
Thấy vậy, Tô Viễn đưa tay vào bóng tối mò mẫm.
Nhanh chóng, một khẩu súng săn hai nòng cũ kĩ xuất hiện, khẩu
súng săn này rất cổ, dường như đã bị vứt bỏ hàng trăm năm,
phía trên mang dấu vết ăn mòn của thời gian, đồng thời cũng
tràn ngập tai ương, là vật bị nguyên rủa.
Bởi vì thứ này không dùng để đối phó người, mà là để đối phó
quỷ.
Câm khẩu súng này, Tô Viễn không chút do dự, hướng phía bóng
tối bóp cò, nhất thời từng sợi hắc ám bị nén lại thành một khối,
tựa như một viên đạn sống sờ sờ được nhét vào súng săn, sau đó
hướng người phụ nữ vừa nói bóp cò.
Quỷ vực khóa chặt, một phát súng này là định mệnh, không thể
tránh né.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng súng nổ vang. Khẩu súng săn cũ kĩ
lúc này lại trong nháy mắt nổ nòng, mùi tanh hôi, khí tức âm lãnh
lập tức văng ra xung quanh, trong đó còn vang vọng tiếng thét
quái dị của lệ quỷ, khiến người ta không nhịn được bịt tai, không
dám nghe.
"Đồ ngoại quốc đúng là không đáng tin cậy.
Uy lực của phát súng này, trực tiếp khiến Tô Viễn cũng phải lùi lại
hai bước, chịu phản phệ linh dị, thân thể xuất hiện vết tích hư
thối, sắc mặt trở nên xám xịt, bị linh dị ăn mòn.
"Cơ hội tốt! Chính là lúc này."
Một người đàn ông mặc âu phục cũ kĩ, cũng là một trong năm
người sống lại thời dân quốc, thấy Tô Viễn bị linh dị phản phệ lúc
này, lập tức xông lên.
Mà lúc này Hồng tỷ cũng đã chuẩn bị xong, nàng lấy ra chiếc
khăn tay xuất hiện một đồ án kì lạ, khi đồ án hình thành, Quỷ vực
của Tô Viễn bị nhiễu loạn, khiến thân hình Tô Viễn lộ ra.
Người đàn ông âu phục chính là thừa dịp này xông tới, gân như
trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tô Viễn, hắn duỗi hai tay
ra định chụp về phía Tô Viễn.
Động tác nhìn như đơn giản nhưng dường như bí mật mang theo
một loại tấn công linh dị chí mạng.
Phùng Văn, đừng."
Hồng tỷ co rút đồng tử, vội vàng hét.
"Bây giờ mới nhắc, quá muộn, lòng tham phải trả giá đắt."
Tô Viễn nhấch miệng cười, cũng đưa nắm tay về phía người đàn
ông tên Phùng Văn.
Thế nhưng chưa chạm tới, tay hắn lại cứng đờ giữa không trung,
thân thể cũng không cử động được.
"Chủ quan là ngươi, lúc ngươi nói ra cái tên ta đã để ý đến ngươi
rôi, chỉ là lúc trước ngươi trốn trong Quỷ vực ta không tìm được
thời cơ thích hợp để ra tay mà thôi, bây giờ ngươi không thể
trốn."
Lúc này, người phụ nữ mặc váy không biết từ lúc nào đã câm một
con rối rơm nhỏ, phía sau con rối này viết hai chữ màu đen: Tô
Viễn.
Tay chân con rối rơm viết tên Tô Viễn lúc này đều bị trói chặt,
dưới ảnh hưởng của một loại nguyên rủa nào đó, ngay cả thân
thể cũng không thể động đậy.
"Tiên ngươi lên đường."
Người đàn ông mặc âu phục cũ kí thừa dịp này ra tay.
Hai bàn tay âm lãnh in lên mặt Tô Viễn, đồng thời để lại hai dấu
bàn tay màu xám.
Khí tức tro tàn lan tràn.
Mũi Tô Viễn chảy máu, mắt đang mù dần, ngay cả tai cũng lập
tức không nghe thấy âm thanh, cả người bị linh dị tước đoạt rất
nhiều thứ, ngay cả sinh mệnh cũng dường như đang biến mất với
tốc độ đáng sợ.
"Thành công rôi? Nhưng vẫn chưa đủ, để phòng ngừa vạn nhất,
cho hắn thêm chút nữa."
Một người đàn ông khác mặc áo ngắn cũng định ra tay, chuẩn bị
tấn công linh dị, một lần đánh chết Tô Viễn hoàn toàn, không cho
hắn cơ hội phản kích.
Nhưng chưa kịp ra tay, cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn mở to
hai mắt.
Bị con rối trói buộc, lại bị người đàn ông mặc âu phục dùng linh dị
chí mạng tấn công, Tô Viễn lúc này đột nhiên há to miệng, trong
nháy mắt thoát khỏi mọi trói buộc, cắn một cái vào người đàn
ông mặc âu phục trước mặt.
Vì đứng quá gần, người đàn ông âu phục thậm chí không kịp
tránh né, ngay trong vẻ mặt kinh ngạc bị cắn mất nửa người,
máu me be bét văng đây đất, nhuộm đỏ một mảnh.
Nhưng làm xong tất cả vẫn chưa hết, Tô Viễn không hê dừng lại.
Sau đó hắn trực tiếp rút tay mình ra, ném về phía trước.
Cánh tay cụt dưới tác dụng của Quỷ vực, khóa chặt mục tiêu, căn
bản không thể tránh né, với tốc độ sét đánh, xuyên qua người
phụ nữ mặc váy rách. Sau khi bị xuyên bụng, người phụ nữ bị
đóng đỉnh trên mặt đất, sau đó không có chỗ nào để tránh né,
trực tiếp gục đầu không động đậy.
Giống như bị một cây đỉnh quan tài đóng đinh.
"Sao lại thế này?"
Nhìn cảnh tượng khó tin này, người đàn ông mặc áo ngắn run rẩy.
Sao lại không được?
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Phía sau?
Người đàn ông mặc áo ngắn toát mồ hôi lạnh, Tô Viễn rõ ràng
vẫn ở phía trước, phía sau là ai? Cứng đờ quay đầu lại, chỉ thấy
trong bóng tối lại xuất hiện một Tô Viễn hoàn chỉnh.
Hai Tô Viễn?
Chưa kịp phản ứng, một bàn tay dường như không có bất kỳ tì
vết nào đã bóp lấy cổ hắn, nhấc cả người lên.
Linh dị đối kháng bắt đầu.
Thi ban hư thối nhanh chóng lan trên người hắn ta, nhưng lại
nhanh chóng biến mất.
Bởi vì một loại linh dị đáng sợ nào đó đang khôi phục trên người
đàn ông mặc áo ngắn, ngăn chặn thi ban, thậm chí loại linh dị
đáng sợ này còn đang phản kích, định ăn mòn Tô Viễn mới xuất
hiện. Nhưng khi Tô Viễn lại dùng Quỷ Sai cùng lò lửa linh dị,
người đàn ông lập tức mất khả năng kháng cự, lò lửa bành
trướng, nuốt chứng người này.
"AI"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, lửa đốt gây thương tổn lớn đối
với người điều khiển linh dị, không khác gì nỗi đau bị thiêu đốt
của người sống.
Còn người đàn ông cuối cùng thời dân quốc, cũng bị Tô Viễn thứ
ba xuất hiện trong bóng tối lôi đi.
Đến đây, chỉ trong nháy mắt, bốn người thời dân quốc bị xử lý
toàn bộ.
"Nào có dễ như vậy, các ngươi đừng xem thường hắn, hắn đã
phá vỡ phong tỏa của ta, con rối người của ta ngăn không được
hắn, đợt tấn công tiếp theo rất có thể sẽ lách qua ta để đối phó
các ngươi, bất quá ta sẽ tận lực loại trừ Quỷ vực của hắn, hi vọng
có thể thành công."
Lúc nói lời này, Hồng tỷ cũng không có bao nhiêu tự tin.
Bởi vì Tô Viễn trưởng thành quá kinh khủng, hơn nữa tốc độ rất
nhanh. Mỗi một lần gặp mặt đều vượt qua dự đoán của nàng,
nhất là sau lần này trở nên càng đáng sợ hơn, mặc dù có linh
cảm, nhưng vẫn làm cho người ta bất ngờ.
Hồng tỷ không muốn ngồi chờ chết, lập tức, con rối người phụ
cận tuôn ra, xếp thành hàng, vừa ngăn cản Quỷ vực của Tô Viễn
bao phủ, vừa bảo vệ mấy người phía sau.
Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ.
Hồng tỷ lại lấy từ trên người ra một chiếc khăn tay màu đỏ, trên
chiếc khăn này thêu hình ảnh chân dung kì quái, giống như một
nhân vật quan trọng nào đó, nhưng cũng giống một con quỷ
đáng sợ, hơn nữa đồ án trên khăn tay theo thời gian còn đang
không ngừng thay đổi, lúc thì là chân dung, lúc lại biến thành một
đoạn tứ chi kì dị, lúc thì là một cái xác chết lạnh lẽo.
Lân trước nàng đã từng dùng chiếc khăn này, cho nên đối với vật
như vậy, Tô Viễn cũng không xa lạ.
"Không phải chỉ có ngươi mới có vật phẩm linh dị."
Thấy vậy, Tô Viễn đưa tay vào bóng tối mò mẫm.
Nhanh chóng, một khẩu súng săn hai nòng cũ kĩ xuất hiện, khẩu
súng săn này rất cổ, dường như đã bị vứt bỏ hàng trăm năm,
phía trên mang dấu vết ăn mòn của thời gian, đồng thời cũng
tràn ngập tai ương, là vật bị nguyên rủa.
Bởi vì thứ này không dùng để đối phó người, mà là để đối phó
quỷ.
Câm khẩu súng này, Tô Viễn không chút do dự, hướng phía bóng
tối bóp cò, nhất thời từng sợi hắc ám bị nén lại thành một khối,
tựa như một viên đạn sống sờ sờ được nhét vào súng săn, sau đó
hướng người phụ nữ vừa nói bóp cò.
Quỷ vực khóa chặt, một phát súng này là định mệnh, không thể
tránh né.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng súng nổ vang. Khẩu súng săn cũ kĩ
lúc này lại trong nháy mắt nổ nòng, mùi tanh hôi, khí tức âm lãnh
lập tức văng ra xung quanh, trong đó còn vang vọng tiếng thét
quái dị của lệ quỷ, khiến người ta không nhịn được bịt tai, không
dám nghe.
"Đồ ngoại quốc đúng là không đáng tin cậy.
Uy lực của phát súng này, trực tiếp khiến Tô Viễn cũng phải lùi lại
hai bước, chịu phản phệ linh dị, thân thể xuất hiện vết tích hư
thối, sắc mặt trở nên xám xịt, bị linh dị ăn mòn.
"Cơ hội tốt! Chính là lúc này."
Một người đàn ông mặc âu phục cũ kĩ, cũng là một trong năm
người sống lại thời dân quốc, thấy Tô Viễn bị linh dị phản phệ lúc
này, lập tức xông lên.
Mà lúc này Hồng tỷ cũng đã chuẩn bị xong, nàng lấy ra chiếc
khăn tay xuất hiện một đồ án kì lạ, khi đồ án hình thành, Quỷ vực
của Tô Viễn bị nhiễu loạn, khiến thân hình Tô Viễn lộ ra.
Người đàn ông âu phục chính là thừa dịp này xông tới, gân như
trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tô Viễn, hắn duỗi hai tay
ra định chụp về phía Tô Viễn.
Động tác nhìn như đơn giản nhưng dường như bí mật mang theo
một loại tấn công linh dị chí mạng.
Phùng Văn, đừng."
Hồng tỷ co rút đồng tử, vội vàng hét.
"Bây giờ mới nhắc, quá muộn, lòng tham phải trả giá đắt."
Tô Viễn nhấch miệng cười, cũng đưa nắm tay về phía người đàn
ông tên Phùng Văn.
Thế nhưng chưa chạm tới, tay hắn lại cứng đờ giữa không trung,
thân thể cũng không cử động được.
"Chủ quan là ngươi, lúc ngươi nói ra cái tên ta đã để ý đến ngươi
rôi, chỉ là lúc trước ngươi trốn trong Quỷ vực ta không tìm được
thời cơ thích hợp để ra tay mà thôi, bây giờ ngươi không thể
trốn."
Lúc này, người phụ nữ mặc váy không biết từ lúc nào đã câm một
con rối rơm nhỏ, phía sau con rối này viết hai chữ màu đen: Tô
Viễn.
Tay chân con rối rơm viết tên Tô Viễn lúc này đều bị trói chặt,
dưới ảnh hưởng của một loại nguyên rủa nào đó, ngay cả thân
thể cũng không thể động đậy.
"Tiên ngươi lên đường."
Người đàn ông mặc âu phục cũ kí thừa dịp này ra tay.
Hai bàn tay âm lãnh in lên mặt Tô Viễn, đồng thời để lại hai dấu
bàn tay màu xám.
Khí tức tro tàn lan tràn.
Mũi Tô Viễn chảy máu, mắt đang mù dần, ngay cả tai cũng lập
tức không nghe thấy âm thanh, cả người bị linh dị tước đoạt rất
nhiều thứ, ngay cả sinh mệnh cũng dường như đang biến mất với
tốc độ đáng sợ.
"Thành công rôi? Nhưng vẫn chưa đủ, để phòng ngừa vạn nhất,
cho hắn thêm chút nữa."
Một người đàn ông khác mặc áo ngắn cũng định ra tay, chuẩn bị
tấn công linh dị, một lần đánh chết Tô Viễn hoàn toàn, không cho
hắn cơ hội phản kích.
Nhưng chưa kịp ra tay, cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn mở to
hai mắt.
Bị con rối trói buộc, lại bị người đàn ông mặc âu phục dùng linh dị
chí mạng tấn công, Tô Viễn lúc này đột nhiên há to miệng, trong
nháy mắt thoát khỏi mọi trói buộc, cắn một cái vào người đàn
ông mặc âu phục trước mặt.
Vì đứng quá gần, người đàn ông âu phục thậm chí không kịp
tránh né, ngay trong vẻ mặt kinh ngạc bị cắn mất nửa người,
máu me be bét văng đây đất, nhuộm đỏ một mảnh.
Nhưng làm xong tất cả vẫn chưa hết, Tô Viễn không hê dừng lại.
Sau đó hắn trực tiếp rút tay mình ra, ném về phía trước.
Cánh tay cụt dưới tác dụng của Quỷ vực, khóa chặt mục tiêu, căn
bản không thể tránh né, với tốc độ sét đánh, xuyên qua người
phụ nữ mặc váy rách. Sau khi bị xuyên bụng, người phụ nữ bị
đóng đỉnh trên mặt đất, sau đó không có chỗ nào để tránh né,
trực tiếp gục đầu không động đậy.
Giống như bị một cây đỉnh quan tài đóng đinh.
"Sao lại thế này?"
Nhìn cảnh tượng khó tin này, người đàn ông mặc áo ngắn run rẩy.
Sao lại không được?
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Phía sau?
Người đàn ông mặc áo ngắn toát mồ hôi lạnh, Tô Viễn rõ ràng
vẫn ở phía trước, phía sau là ai? Cứng đờ quay đầu lại, chỉ thấy
trong bóng tối lại xuất hiện một Tô Viễn hoàn chỉnh.
Hai Tô Viễn?
Chưa kịp phản ứng, một bàn tay dường như không có bất kỳ tì
vết nào đã bóp lấy cổ hắn, nhấc cả người lên.
Linh dị đối kháng bắt đầu.
Thi ban hư thối nhanh chóng lan trên người hắn ta, nhưng lại
nhanh chóng biến mất.
Bởi vì một loại linh dị đáng sợ nào đó đang khôi phục trên người
đàn ông mặc áo ngắn, ngăn chặn thi ban, thậm chí loại linh dị
đáng sợ này còn đang phản kích, định ăn mòn Tô Viễn mới xuất
hiện. Nhưng khi Tô Viễn lại dùng Quỷ Sai cùng lò lửa linh dị,
người đàn ông lập tức mất khả năng kháng cự, lò lửa bành
trướng, nuốt chứng người này.
"AI"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, lửa đốt gây thương tổn lớn đối
với người điều khiển linh dị, không khác gì nỗi đau bị thiêu đốt
của người sống.
Còn người đàn ông cuối cùng thời dân quốc, cũng bị Tô Viễn thứ
ba xuất hiện trong bóng tối lôi đi.
Đến đây, chỉ trong nháy mắt, bốn người thời dân quốc bị xử lý
toàn bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro