Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Đại Xuyên thành...
Ái Ngoạn Hựu Ngận Thái
2025-03-22 09:03:27
Cái này chẳng phải là rõ ràng muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của
mình trước khi chết sao?
Vương Sát Linh vừa định mở miệng cự tuyệt, bất ngờ lại nghe Tô
Viễn nói:
Đương nhiên, ta cũng sẽ không để ngươi làm không công, thù lao
của ta là sẽ giúp ngươi trông nom Vương gia đời thứ tư, đê
phòng hắn đi vào đường tà, hoặc là bị kẻ có ý đồ xấu lợi dụng.
Tương tự, về sau nếu hắn gặp rắc rối gì, cũng có thể đến tìm ta.
Ngươi thấy thế nào?" Lân này Vương Sát Linh không nói nên lời.
Không thể không thừa nhận, đây đúng là nắm thóp uy hiếp hắn.
Với tình trạng hiện tại của hắn, những điều kiện khác căn bản
không thể lay động hắn, nhưng duy chỉ có đứa bé là điểm yếu
duy nhất của Vương Sát Linh lúc này.
Nếu có thể nhận được lời hứa của Tô Viễn thì dĩ nhiên là không
còn gì tốt hơn, huống hồ trong toàn bộ giới linh dị cũng không có
mấy người có thể sánh được với hắn.
Suy nghĩ một lát, Vương Sát Linh chậm rãi mở miệng: "Ngươi
muốn ta làm thế nào? Trạng thái hiện tại của ta, căn bản không
thể gắng gượng được bao lâu.
Câu này xem như là đồng ý.
Nghe vậy, Tô Viễn trực tiếp móc từ trong túi ra một gói thuốc,
đưa đến trước mặt Vương Sát Linh.
"Ngươi chỉ cần uống thứ này, là có thể gắng thêm một khoảng
thời gian, khoảng thời gian này, hoàn toàn đủ cho ngươi tự do
hoạt động.
Nguôn gốc từ hòm thuốc mà lão già tiệm thuốc Đông y tặng, điều
này khiến Tô Viễn hoàn toàn không cân lo lắng việc tiêu hao
thuốc Đông y dạng vật phẩm linh dị này.
Tuy thuốc bột trong hòm không sản xuất ổn định, nhưng nhiều
thì ba năm một gói, ít thì một hai gói, thời gian trôi qua, Tô Viễn
trong tay tích trữ cũng không ít, hoàn toàn đủ dùng.
Nghe vậy, Vương Sát Linh cũng không hề do dự, trực tiếp nhét
gói thuốc vào miệng, nuốt xuống.
Ngay lập tức, chỉ cảm thấy một luông âm lãnh lan tỏa ra từ trong
cơ thể, theo đó, là sự xáo động của lệ quỷ đang nhanh chóng
lắng xuống.
Rất nhanh, sự chuyển biến xấu của cơ thể dừng lại, giống như trở
về trạng thái bình thường.
Cảm nhận trạng thái cơ thể mình một lúc, Vương Sát Linh nói:
"Yêu cầu của ngươi, ta đồng ý."
Nhận được câu trả lời mình muốn, Tô Viễn mỉm cười:
Vậy thì chúc ngươi những ngày còn lại vui vẻ, ta chờ mong thành
quả của ngươi."
Rời khỏi địa bàn của Vương Sát Linh, coi như giải quyết được một
việc.
Mặc dù Vương Sát Linh sống không được lâu, nhưng thực lực của
hắn vẫn còn đó.
Với sự khủng bố của cặp vợ chông Vương gia đời một, việc giải
quyết những sự kiện linh dị của vài thành phố lân cận vẫn không
thành vấn đề.
Nhưng chỉ vài thành phố thì không thể làm dịu được gì, nói cho
cùng vẫn là người ngự quỷ cấp cao quá khan hiếm, nên Tô Viễn
cần phải tìm thêm những đội trưởng còn có thể hoạt động, cùng
chia sẻ phần áp lực này.
Quỷ vực vượt qua giới hạn khoảng cách, Tô Viễn lại một lần nữa
đến một thành phố mới.
Thành phố này nhìn qua phồn hoa như những thành phố khác,
nhưng Tô Viễn đứng ở trên cao, lướt mắt nhìn qua, liên phát hiện
ra sự khủng bố ẩn giấu trong bóng tối, những nơi cản trở Quỷ
Nhẫn nhìn trộm, hoặc là phòng an toàn, hoặc là nơi bị lực lượng
linh dị bao phủ.
Thành phố Đại Xuyên, xem ra cũng không an toàn như trong
tưởng tượng.
Trong lúc suy nghĩ, Tô Viễn chậm rãi xuất hiện ở đầu đường, cứ
như vậy đột ngột hiện lên giữa đám đông, nhưng những người
xung quanh lại giống như không hê phát hiện ra, vẫn làm việc
của mình.
Tô Viễn cũng không vội đi tìm Lý Nhạc Bình, mà trà trộn vào
trong đám đông, suy nghĩ xem phải làm thế nào để thuyết phục
Lý Nhạc Bình ra tay.
Thời đại bây giờ đã khác, một trận chiến với tổ chức Vương Quốc
đã chôn vùi quá nhiều người ngự quỷ cấp cao của tổng bộ, ngay
cả người ngự quỷ cấp cao, cũng vì trận chiến đó mà tiêu hao quá
lớn, thậm chí đến mức khó duy trì an toàn cho bản thân.
Trước đây bọn họ ở trạng thái tốt, muốn bọn họ giữ gìn sự bình
yên của thành phố, chẳng qua là việc tiện tay, tự nhiên không
phải vấn đề.
Nhưng khi chính bọn họ gặp vấn đề, tự nhiên không thể lo cho
người khác.
Đây cũng là lý do tại sao hiện tại tổng bộ không thể sai khiến
những nhân vật cấp đội trưởng này.
Tình hình bây giờ, rõ ràng đã bước vào thời đại linh dị toàn diện,
cho dù là nhân vật cấp đội trưởng, cũng đều lo lắng bất an, ai
cũng muốn tự bảo vệ mình.
Muốn tất cả người người ngự quỷ giải quyết sự kiện linh dị, tiếp
tục bán mạng cho tổng bộ là điều không thể.
Cho nên đây cũng là lý do Tô Viễn không dùng vũ lực để ép buộc,
người sắp chết, cũng là lúc điên cuồng nhất.
Giao dịch với Vương Sát Linh, cũng chỉ là nắm lấy điểm yếu của
hắn mà thôi.
Còn về Lý Nhạc Bình...
Đang lúc Tô Viễn suy nghĩ xem phải đưa ra điều kiện gì mới có
thể khiến Lý Nhạc Bình nghe lời, đột nhiên, một chiếc xe hơi như
con ngựa bất kham, lao ra từ trên đường, thẳng hướng bên này
đâm tới.
Người đi đường trên phố không kịp né tránh, bị đâm ngã xuống
đất, có người phát ra tiếng kêu rên đau đớn tột cùng, có người
thì nằm bất động, dường như chết tại chỗ.
Thấy ô tô sắp đâm vào mình, Tô Viễn nhíu mày, sau một khắc cả
người liên đột nhiên biến mất.
Sau khi đâm ngã rất nhiều người, chiếc ô tô không hề có dấu hiệu
phanh lại, mà tiếp tục lao về phía trước, cho đến khi đâm vào dải
cây xanh, chiếc xe mới lật nhào, đồng thời bốc cháy, mới dừng lại
được.
Lúc này, Tô Viễn cũng rốt cục phát hiện ra điêu dị thường bị mình
bỏ sót.
Vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm, vậy mà bỏ qua một số vấn đề.
Một chiếc xe lớn như vậy lao tới, người đi đường vậy mà không ai
có ý định né tránh, vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Cho đến khi tai nạn xảy ra, cũng không có ai gọi điện báo cảnh
sát, cũng không có ai đến xem xét những người bị thương và
chiếc xe đang cháy, vẫn tiếp tục đi trên đường, coi như không
thấy những gì xảy ra xung quanh, cứ như không nhìn thấy.
Thấy vậy, Tô Viễn không khỏi nheo mắt lại.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt.
Nhưng lúc này những người xung quanh lại giống như những con
rối bị sợi dây vô hình trói buộc, chỉ biết dựa theo kịch bản của kẻ
đứng sau màn, sống cuộc sống của mình.
"Thật thú vị...'
Lạnh lùng nói ra câu này, Tô Viễn bắt đầu hành động, lần này
không hề trì hoãn, mà thẳng hướng vị trí của Lý Nhạc Bình.
Trong hồ sơ của tổng bộ có địa chỉ của Lý Nhạc Bình, kể cả điện
thoại vệ tinh cũng có định vị tương ứng, muốn tìm Lý Nhạc Bình ở
đâu cũng không khó. Rất nhanh, dựa theo định vị trên điện thoại
vệ tinh, Tô Viễn đến được vị trí của Lý Nhạc Bình.
Và khi nhìn thấy nơi này, ánh mắt Tô Viễn hơi lóe lên.
Vậy mà lại là... Khu chung cư Minh Nguyệt?
Nơi này hắn biết, dù sao nơi đây vẫn còn tôn tại một lệ quỷ cực
kỳ đáng sợ, di vật của người ngự quỷ chết vào thời dân quốc,
một trong bảy người của tổ chức - Mạnh Tiểu Đổng.
Lý Nhạc Bình vậy mà lại ở đó?
Hắn muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn hạn chế Mạnh Tiểu Đổng, đánh cắp mảnh ghép
linh dị trên người nàng? Đó cũng không phải là không thể, dù sao
thứ linh dị xâm lấn vô hạn kia, ngay cả chính Tô Viễn cũng thèm
muốnl
mình trước khi chết sao?
Vương Sát Linh vừa định mở miệng cự tuyệt, bất ngờ lại nghe Tô
Viễn nói:
Đương nhiên, ta cũng sẽ không để ngươi làm không công, thù lao
của ta là sẽ giúp ngươi trông nom Vương gia đời thứ tư, đê
phòng hắn đi vào đường tà, hoặc là bị kẻ có ý đồ xấu lợi dụng.
Tương tự, về sau nếu hắn gặp rắc rối gì, cũng có thể đến tìm ta.
Ngươi thấy thế nào?" Lân này Vương Sát Linh không nói nên lời.
Không thể không thừa nhận, đây đúng là nắm thóp uy hiếp hắn.
Với tình trạng hiện tại của hắn, những điều kiện khác căn bản
không thể lay động hắn, nhưng duy chỉ có đứa bé là điểm yếu
duy nhất của Vương Sát Linh lúc này.
Nếu có thể nhận được lời hứa của Tô Viễn thì dĩ nhiên là không
còn gì tốt hơn, huống hồ trong toàn bộ giới linh dị cũng không có
mấy người có thể sánh được với hắn.
Suy nghĩ một lát, Vương Sát Linh chậm rãi mở miệng: "Ngươi
muốn ta làm thế nào? Trạng thái hiện tại của ta, căn bản không
thể gắng gượng được bao lâu.
Câu này xem như là đồng ý.
Nghe vậy, Tô Viễn trực tiếp móc từ trong túi ra một gói thuốc,
đưa đến trước mặt Vương Sát Linh.
"Ngươi chỉ cần uống thứ này, là có thể gắng thêm một khoảng
thời gian, khoảng thời gian này, hoàn toàn đủ cho ngươi tự do
hoạt động.
Nguôn gốc từ hòm thuốc mà lão già tiệm thuốc Đông y tặng, điều
này khiến Tô Viễn hoàn toàn không cân lo lắng việc tiêu hao
thuốc Đông y dạng vật phẩm linh dị này.
Tuy thuốc bột trong hòm không sản xuất ổn định, nhưng nhiều
thì ba năm một gói, ít thì một hai gói, thời gian trôi qua, Tô Viễn
trong tay tích trữ cũng không ít, hoàn toàn đủ dùng.
Nghe vậy, Vương Sát Linh cũng không hề do dự, trực tiếp nhét
gói thuốc vào miệng, nuốt xuống.
Ngay lập tức, chỉ cảm thấy một luông âm lãnh lan tỏa ra từ trong
cơ thể, theo đó, là sự xáo động của lệ quỷ đang nhanh chóng
lắng xuống.
Rất nhanh, sự chuyển biến xấu của cơ thể dừng lại, giống như trở
về trạng thái bình thường.
Cảm nhận trạng thái cơ thể mình một lúc, Vương Sát Linh nói:
"Yêu cầu của ngươi, ta đồng ý."
Nhận được câu trả lời mình muốn, Tô Viễn mỉm cười:
Vậy thì chúc ngươi những ngày còn lại vui vẻ, ta chờ mong thành
quả của ngươi."
Rời khỏi địa bàn của Vương Sát Linh, coi như giải quyết được một
việc.
Mặc dù Vương Sát Linh sống không được lâu, nhưng thực lực của
hắn vẫn còn đó.
Với sự khủng bố của cặp vợ chông Vương gia đời một, việc giải
quyết những sự kiện linh dị của vài thành phố lân cận vẫn không
thành vấn đề.
Nhưng chỉ vài thành phố thì không thể làm dịu được gì, nói cho
cùng vẫn là người ngự quỷ cấp cao quá khan hiếm, nên Tô Viễn
cần phải tìm thêm những đội trưởng còn có thể hoạt động, cùng
chia sẻ phần áp lực này.
Quỷ vực vượt qua giới hạn khoảng cách, Tô Viễn lại một lần nữa
đến một thành phố mới.
Thành phố này nhìn qua phồn hoa như những thành phố khác,
nhưng Tô Viễn đứng ở trên cao, lướt mắt nhìn qua, liên phát hiện
ra sự khủng bố ẩn giấu trong bóng tối, những nơi cản trở Quỷ
Nhẫn nhìn trộm, hoặc là phòng an toàn, hoặc là nơi bị lực lượng
linh dị bao phủ.
Thành phố Đại Xuyên, xem ra cũng không an toàn như trong
tưởng tượng.
Trong lúc suy nghĩ, Tô Viễn chậm rãi xuất hiện ở đầu đường, cứ
như vậy đột ngột hiện lên giữa đám đông, nhưng những người
xung quanh lại giống như không hê phát hiện ra, vẫn làm việc
của mình.
Tô Viễn cũng không vội đi tìm Lý Nhạc Bình, mà trà trộn vào
trong đám đông, suy nghĩ xem phải làm thế nào để thuyết phục
Lý Nhạc Bình ra tay.
Thời đại bây giờ đã khác, một trận chiến với tổ chức Vương Quốc
đã chôn vùi quá nhiều người ngự quỷ cấp cao của tổng bộ, ngay
cả người ngự quỷ cấp cao, cũng vì trận chiến đó mà tiêu hao quá
lớn, thậm chí đến mức khó duy trì an toàn cho bản thân.
Trước đây bọn họ ở trạng thái tốt, muốn bọn họ giữ gìn sự bình
yên của thành phố, chẳng qua là việc tiện tay, tự nhiên không
phải vấn đề.
Nhưng khi chính bọn họ gặp vấn đề, tự nhiên không thể lo cho
người khác.
Đây cũng là lý do tại sao hiện tại tổng bộ không thể sai khiến
những nhân vật cấp đội trưởng này.
Tình hình bây giờ, rõ ràng đã bước vào thời đại linh dị toàn diện,
cho dù là nhân vật cấp đội trưởng, cũng đều lo lắng bất an, ai
cũng muốn tự bảo vệ mình.
Muốn tất cả người người ngự quỷ giải quyết sự kiện linh dị, tiếp
tục bán mạng cho tổng bộ là điều không thể.
Cho nên đây cũng là lý do Tô Viễn không dùng vũ lực để ép buộc,
người sắp chết, cũng là lúc điên cuồng nhất.
Giao dịch với Vương Sát Linh, cũng chỉ là nắm lấy điểm yếu của
hắn mà thôi.
Còn về Lý Nhạc Bình...
Đang lúc Tô Viễn suy nghĩ xem phải đưa ra điều kiện gì mới có
thể khiến Lý Nhạc Bình nghe lời, đột nhiên, một chiếc xe hơi như
con ngựa bất kham, lao ra từ trên đường, thẳng hướng bên này
đâm tới.
Người đi đường trên phố không kịp né tránh, bị đâm ngã xuống
đất, có người phát ra tiếng kêu rên đau đớn tột cùng, có người
thì nằm bất động, dường như chết tại chỗ.
Thấy ô tô sắp đâm vào mình, Tô Viễn nhíu mày, sau một khắc cả
người liên đột nhiên biến mất.
Sau khi đâm ngã rất nhiều người, chiếc ô tô không hề có dấu hiệu
phanh lại, mà tiếp tục lao về phía trước, cho đến khi đâm vào dải
cây xanh, chiếc xe mới lật nhào, đồng thời bốc cháy, mới dừng lại
được.
Lúc này, Tô Viễn cũng rốt cục phát hiện ra điêu dị thường bị mình
bỏ sót.
Vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm, vậy mà bỏ qua một số vấn đề.
Một chiếc xe lớn như vậy lao tới, người đi đường vậy mà không ai
có ý định né tránh, vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Cho đến khi tai nạn xảy ra, cũng không có ai gọi điện báo cảnh
sát, cũng không có ai đến xem xét những người bị thương và
chiếc xe đang cháy, vẫn tiếp tục đi trên đường, coi như không
thấy những gì xảy ra xung quanh, cứ như không nhìn thấy.
Thấy vậy, Tô Viễn không khỏi nheo mắt lại.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt.
Nhưng lúc này những người xung quanh lại giống như những con
rối bị sợi dây vô hình trói buộc, chỉ biết dựa theo kịch bản của kẻ
đứng sau màn, sống cuộc sống của mình.
"Thật thú vị...'
Lạnh lùng nói ra câu này, Tô Viễn bắt đầu hành động, lần này
không hề trì hoãn, mà thẳng hướng vị trí của Lý Nhạc Bình.
Trong hồ sơ của tổng bộ có địa chỉ của Lý Nhạc Bình, kể cả điện
thoại vệ tinh cũng có định vị tương ứng, muốn tìm Lý Nhạc Bình ở
đâu cũng không khó. Rất nhanh, dựa theo định vị trên điện thoại
vệ tinh, Tô Viễn đến được vị trí của Lý Nhạc Bình.
Và khi nhìn thấy nơi này, ánh mắt Tô Viễn hơi lóe lên.
Vậy mà lại là... Khu chung cư Minh Nguyệt?
Nơi này hắn biết, dù sao nơi đây vẫn còn tôn tại một lệ quỷ cực
kỳ đáng sợ, di vật của người ngự quỷ chết vào thời dân quốc,
một trong bảy người của tổ chức - Mạnh Tiểu Đổng.
Lý Nhạc Bình vậy mà lại ở đó?
Hắn muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn hạn chế Mạnh Tiểu Đổng, đánh cắp mảnh ghép
linh dị trên người nàng? Đó cũng không phải là không thể, dù sao
thứ linh dị xâm lấn vô hạn kia, ngay cả chính Tô Viễn cũng thèm
muốnl
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro