Ta Dựa Vào Nghề Mổ Lợn Nuôi Trạng Nguyên

Chương 13

Khuyết Danh

2025-03-17 08:16:36

Ta không nhịn được ngắt lời nàng ta, lại nhắc nhở nàng ta: "Bây giờ ta vẫn còn bị trói."



Tiếng khóc của Chiêu Hoa Quận chúa dừng lại, nhưng nàng ta không có ý định cởi trói cho ta.



"Giang Toại sắp đến rồi."



Nàng ta đột nhiên lên tiếng, trên mặt nở một nụ cười kỳ quái: "Ngu cô nương, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi trốn thoát."



Giống hệt những lời Giang Toại đã nói hôm đó.



Nhưng lại khiến ta nhíu mày một cách khó hiểu.



Trốn hay không, ta không biết.



Nhưng khi thấy Giang Toại bắt được Hứa Ý, kỳ thực ta rất vui.



Ta đã gần nửa tháng không gặp Giang Toại rồi.



Chàng gầy hơn lần gặp trước rất nhiều, khí tức quanh thân hung bạo.



Đặc biệt là khi ánh mắt rơi vào người ta đang bị trói.



Còn Chiêu Hoa Quận chúa vốn nói đến cứu ta, khi nhìn thấy Giang Toại, lập tức dùng ta để uy h.i.ế.p Giang Toại thả nàng ta đi.



"Giang Toại!"



Nàng ta không tự chủ được mà run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ kiêng kị sâu sắc: "Ta đối với ngươi đã không còn chút uy h.i.ế.p nào nữa, tại sao ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta!"



Gần như hét lên the thé.



"Ngươi là một biến số."



Giang Toại không nhìn ta nữa.



Chàng mở miệng, giọng nói lạnh lùng: "Biến số thì nên loại bỏ."



Đây là lần đầu tiên ta thấy Giang Toại lộ ra vẻ khát m.á.u như vậy trước mặt ta.



"Biến số?"



Tiếng khóc của Chiêu Hoa Quận chúa đột nhiên im bặt.



Nàng ta đột nhiên cười phá lên, ánh mắt độc ác nhìn về phía ta: "Ngu muội muội, ngươi xem đi, hắn ta chính là kẻ vô tình như vậy. Ai ngờ bốn năm trước, hắn ta còn hứa sẽ ở bên ta chứ? Đàn ông mà, chính là vô tình như vậy."



"Nếu quận chúa có thể sống sót."



Giang Toại khẽ cười, nói: "Ngày hôm đó ta nói là, nếu quận chúa có thể sống sót, ta sẽ đáp ứng quận chúa."



Mà bây giờ, người của Giang Toại đã bao vây toàn bộ phủ đệ, chỉ chờ chàng ra lệnh.



Sắc mặt Chiêu Hoa Quận chúa cứng đờ.



Mà ta cũng có chút kinh ngạc.



Lại một lần nữa khác với những gì trong thoại bản đã nói.



Nhưng cũng không sao nữa.



"Thì ra ngươi đã bắt đầu tính toán tất cả từ sớm như vậy."



Chiêu Hoa Quận chúa cười lớn: "Nhưng, ta mới là nữ chính của thế giới này!"



Đôi mày thanh tú lạnh lùng của Giang Toại vẫn không chút gợn sóng.



Chàng không nhìn ta, nhưng ta lại nhạy bén nhận ra bàn tay buông thõng bên hông chàng run lên một chút.



Chàng ... đang sợ hãi?



Nhưng có gì phải sợ hãi chứ?



Cho đến khi ta thấy Chiêu Hoa Quận chúa mỉm cười quyến rũ với Giang Toại: "Giang Toại, ngươi thật sự không yêu ta sao? Rõ ràng chúng ta mới là người nên yêu nhau nhất!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Giang Toại ở phía xa sắc mặt biến đổi.



Chàng không nói hai lời, liền giật lấy con d.a.o găm của thị vệ bên cạnh, hung hăng rạch lên cánh tay trái của mình hết vết thương này đến vết thương khác.



Động tác vô cùng thuần thục.



"Giang Toại!"



Ta kinh hãi, dùng sức giãy khỏi sợi dây trói mình, chạy về phía Giang Toại.



Ta từng là người mổ lợn.



Người mổ lợn đều có sức lực rất lớn, mà sức lực của ta lại càng lớn hơn.



"Ngăn nàng ta lại cho ta!"



Chiêu Hoa Quận chúa tức giận đến phát điên, nhưng người của nàng ta đều bị người của Giang Toại giải quyết hết rồi.



Nàng ta còn chưa kịp phản ứng đã bị Giang Toại một mũi tên xuyên tim.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]



"Không, không thể nào!"



Nàng ta không dám tin mà trợn tròn mắt.



Cũng chính vào khoảnh khắc Chiêu Hoa Quận chúa c.h.ế.t đi, thoại bản trước đây vẫn luôn quấy nhiễu ta hoàn toàn vỡ vụn.



Ta mới biết được sự thật...



Nam nữ chính mà ta vẫn tưởng thực chất chỉ là con rối bị thoại bản khống chế.



Giang Toại không yêu Chiêu Hoa Quận chúa, nhưng chàng bị thoại bản khống chế.



Vì vậy, Giang Toại đã dùng cái c.h.ế.t của mình để khởi động lại thế giới.



Sau đó, chàng lại lợi dụng ký ức của kiếp trước để không ngừng làm suy yếu sự ảnh hưởng này.



Mà điều bất ngờ duy nhất có lẽ chính là ta.



Tay phải của Giang Toại bê bết máu.



Chàng ngẩng mắt nhìn ta, giọng điệu mang theo vài phần đắc ý hiếm thấy:



"Tú Tú, nàng xem, nàng ta không sống nổi."



— Nếu quận chúa có thể sống sót, ta sẽ đáp ứng quận chúa.



— Nhưng Chiêu Hoa Quận chúa ngay từ đầu đã định sẵn là không sống nổi.



Ta không nói nên lời.



Giang Toại tránh không cho ta chạm vào chàng, nói là bẩn.



Lại nói: "Bây giờ nàng vẫn có thể rời đi, Tú Tú."



"Ta đều nghe lời Tú Tú."



Ta giả vờ như không nhìn thấy cửa ra vào đã bị người của Giang Toại chặn lại;



Lại giả vờ như không nhìn thấy Giang Toại đỏ hoe mắt, cố ý làm ra vẻ uất ức khi tay áo rơi xuống để lộ ra một đoạn dây xích vàng nhỏ.



Chỉ mạnh bạo kéo chàng: "Về trị thương!"



Thế là đôi mắt của Giang Toại lại từng chút một sáng lên.



Ta lại bị giam cầm.



Ta cũng không giãy giụa.



Vì ta nhìn thấy trên cánh tay của Giang Toại chi chít những vết sẹo.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Dựa Vào Nghề Mổ Lợn Nuôi Trạng Nguyên

Số ký tự: 0