Ta Dựa Vào Nghề Mổ Lợn Nuôi Trạng Nguyên

Chương 10

Khuyết Danh

2025-03-17 08:16:36

Chàng nhìn ta, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cuối cùng trở nên cố chấp và điên cuồng: "Là ta đối xử với Tú Tú không tốt sao? Tại sao Tú Tú luôn muốn rời đi?"



Ta tức giận: "Giang Toại, là huynh nói chúng ta chỉ có thể là huynh muội."



"Nhưng ta hối hận rồi."



Giang Toại lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước đó.



"Tú Tú." Chàng thở dài, "Đó là chuyện ta hối hận nhất."



"Ngày hôm đó ta vốn muốn giải thích với muội, nhưng ta đã đợi ở nhà rất lâu, nhưng vẫn không thấy muội trở về."



Giang Toại ngẩng đầu, đôi mắt đen láy u ám không có chút ánh sáng nào.



"Ta đã tìm muội rất lâu."



Giọng chàng rất bình tĩnh: "Sau đó ta mới biết, trước khi rời đi muội đã đi gặp rất nhiều người, chỉ duy nhất không chịu gặp ta. Tú Tú ngay cả một cơ hội giải thích cũng không chịu bố thí cho ta."



Lực đạo ở eo ngày càng mạnh.



Giọng nói của Giang Toại càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần như là lẩm bẩm: "Nếu sớm biết muội là người nhẫn tâm như vậy, đêm đó ta đã không nên mềm lòng. Đáng lẽ nên trói tay Tú Tú, c.h.ặ.t c.h.â.n Tú Tú, để Tú Tú từ nay về sau chỉ có thể nhìn thấy một mình ta."



...



Thật sự điên rồi.



Ta bị Giang Toại giam cầm.



Nhưng lời đe dọa ngày hôm đó chàng nói một câu cũng không làm.



Ngược lại, sợi dây xích kia là thứ chàng dùng nhiều nhất mỗi đêm.



Ta nghi ngờ Giang Toại đã lén lấy cuốn sổ tay mà Tô Phất cất giữ, cho nên mới biết nhiều cách sử dụng như vậy.



May mắn thay, tửu lâu bây giờ thiếu ta cũng có người khác, ta mới hơi yên tâm.



Cũng vì vậy, ta mới biết Giang Toại bây giờ đã là Thủ phụ trẻ tuổi nhất triều đình.



Nghe đồn Giang Thủ phụ thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình thất thường.



Điều này hoàn toàn khác với Giang Toại trong ký ức của ta.



"Vậy nữ quyến trong phủ thì sao?"



Rảnh rỗi nhàm chán, ta bèn tán gẫu với mấy nha hoàn.



Thời gian trôi qua quá lâu, ta đã sớm quên thoại bản kia vốn nên như thế nào.



Nhưng ta lại cảm thấy ít nhất không nên như bây giờ.



Nhưng còn chưa đợi được câu trả lời, một tiếng cười ngắn ngủi vang lên phía sau.



Trâm cài tóc bằng gỗ trên đầu ta bị lấy xuống, lại thay bằng một cây trâm bằng ngọc đỏ.



Vừa khéo hợp với mũ miện bằng bạc dát ngọc đỏ của Giang Toại hôm nay.



Chàng cười nói: "Nếu Tú Tú muốn biết, tại sao không tự mình đến hỏi ta?"



Đầu ngón tay vuốt ve vành tai ta liền thuận thế vuốt ve lên gò má ta.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ánh mắt Giang Toại dừng lại trên cây trâm cài tóc, đáy mắt là một mảnh thỏa mãn.



Gần đây chàng đặc biệt thích thể hiện quan hệ của chúng ta trên những món đồ trang sức này.



Vì vậy, ta hỏi chàng: "Khi nào huynh thả ta đi?"



Tay Giang Toại dừng lại.



Ta giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt chàng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, lại hỏi: "Phu quân của ta đâu?"



Vài chữ đơn giản đã chọc giận Giang Toại triệt để.



Nhưng chàng vẫn duy trì vẻ ngoài dịu dàng vô cùng đó, từng chữ từng chữ một: "Cả kinh thành đều biết muội là thê tử của ta, Tú Tú còn đang tìm phu quân nhà nào nữa?"

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]



"Vậy cả Lạc Thành đều biết ta đã thành thân với Hứa Ý!"



Hứa Ý chính là tiểu thư sinh yếu đuối kia.



"Đó không tính, Tú Tú."



Ta thở dài, khuyên chàng: "Giang Toại, khế ước bán thân huynh cũng đã đưa cho Quận chúa rồi, bây giờ như vậy là vì sao chứ?"



"Vì sao?"



Giang Toại bị chọc cười.



Chàng nắm lấy tay ta, nhưng lại giống như chính chàng mới là người bị ức h.i.ế.p nặng nề nhất.



Khóe mắt đỏ hoe, từng chữ từng chữ như máu: "Ta chưa từng đưa khế ước bán thân của muội cho bất kỳ ai. Ngu Tú, giữa chúng ta vĩnh viễn không thể nói là trong sạch!"



"Nếu huynh cứ tiếp tục như vậy—"



"Không thể dừng lại được."



Giang Toại cắt ngang lời ta.



Chàng đưa tay chạm vào mắt ta, thấp giọng nói: "Ta biết Tú Tú không muốn ở lại đây. Muội bằng lòng ở bên ta thêm vài ngày, trong lòng ta rất vui mừng. Nhưng nếu tiếp tục như vậy, muội sợ là sẽ giận dỗi ta."



"Nhưng Tú Tú, ta không thể dừng lại được."



Giang Toại cười, đôi mắt hơi cong lên như mặt hồ mùa xuân vừa tan lớp băng mỏng.



Chàng nói: "Muốn ta dừng lại, vậy tốt nhất là muội hãy g.i.ế.c ta đi."



Giang Toại thả ta đi.



Khi Tô Phất đến đón ta đã kiểm tra ta từ trên xuống dưới một lượt, sắc mặt kỳ quái: "Không đúng, đã giam cầm play rồi, sao lại không có chuyện gì xảy ra chứ?"



Ở bên Tô Phất lâu như vậy, ta mơ hồ đoán được ý nghĩa của những từ mới xuất hiện này của tỷ ấy.



Thật sự lười để ý, lại không tiện nói những dấu vết đó đều lưu lại trên người Giang Toại.



Vì vậy, ta đành hỏi tỷ ấy có biết Giang Toại mấy năm nay đã làm những gì không.



"Còn có thể làm gì nữa?"



Tô Phất cười lạnh: "Không phải là giúp vị tân chủ tử kia của hắn ta mở đường sao."



Ta mơ hồ cảm thấy Tô Phất có oán khí rất lớn đối với vị tân chủ tử của Giang Toại trong miệng tỷ ấy.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Dựa Vào Nghề Mổ Lợn Nuôi Trạng Nguyên

Số ký tự: 0