Ta Cùng Oan Gia Kết Phu Thê

Chương 7

Đang cập nhật

2025-03-20 12:45:59

"Lý Tiểu Ngưng!! Cái tật căng thẳng là đánh rắm của nàng khi nào mới sửa được vậy?"



Mùi hương từ trong chăn truyền ra, phá vỡ bầu không khí ái muội vừa nhen nhóm.



"Còn mùi tỏi nữa, đêm qua nàng về chỉ ăn tỏi sống thôi sao?"



Lúc hắn nói đến mùi tỏi, ta dùng sức véo đùi để kìm nén tiếng cười.



Mở to mắt, làm ra vẻ mặt vô tội.



"Không phải ta."



"Không phải nàng? Chẳng lẽ là ta sao?"



Ta có chút không nhịn được, lại thả thêm một cái nữa.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]



"Thật sự không phải ta, vừa rồi hình như ta đè lên thứ gì đó, nó... nó... còn đang động."



Ta nhăn mặt lại đúng lúc, chớp chớp mắt, cố gắng làm ra vẻ đáng thương.



Phó Tử Thanh tin rồi, hắn nghiêng người định mở chăn ra.



Ta lập tức ngăn lại.



"Chàng làm vậy, nó sẽ sợ mà chạy mất, chàng chui vào trong chăn xem thử, dựa vào sự thông minh của chàng, nhất định sẽ bắt được nó."



"Nàng coi tiểu gia ta là đồ ngốc sao? Mùi này đã xông ra ngoài rồi, bên trong không biết sẽ thối đến mức nào, ồ~ nàng cố ý..."



"Phó ca ca~"



Phó Tử Thanh chui vào trong chăn.



Ta đắc ý cười, trên mặt chắc chắn viết rõ bốn chữ "gian kế đắc đạo”.



"Lý Tiểu Ngưng! Còn nói không phải nàng??"



Ta không nói không rằng, ngồi dậy đè hắn lại.



Tên khốn kiếp này, dám vênh váo hả, dám đi tìm mỹ nhân hả, dám bắt ta rót rượu cho ngươi hả, đáng đời.



"Lý Tiểu Ngưng, buông ra."



"Không buông."



"Lý Tiểu Ngưng, nàng c.h.ế.t chắc rồi."



"Ừm ừm, ta c.h.ế.t chắc rồi."



Vừa dứt lời, hắn liền xoay người một cái, hất chăn xuống giường, phản công lại trước mặt ta.



"Nàng, muốn c.h.ế.t rồi phải không?"



Ta bị hàng loạt động tác lưu loát của hắn làm cho kinh ngạc, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.



Đột nhiên, môi ta ấm áp.



"Còn dám vênh váo nữa không?"



Ta theo bản năng lắc đầu.



Nhưng ngay sau đó lại là một nụ hôn.



"Còn nói ly hôn nữa không?"



Ta hơi sững người, còn chưa kịp định thần thì...



Phó Tử Thanh nói: "Sau này nói ly hôn một lần, ta sẽ hôn nàng một lần, bây giờ nàng có thể thử nói xem."



Ta vội vàng lắc đầu.



Nhưng hắn vẫn hôn tới.



Tên khốn kiếp này, không biết giữ lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Đây là phần thưởng."



"Lý Tiểu Ngưng, cả đời còn dài, tiểu gia ta có thể từ từ dây dưa với nàng."



Ta nhớ tới đêm qua hắn cứ luôn nói ta không thích hắn.



Hắn cứ dây dưa với ta, chẳng lẽ là đang chờ ta thích hắn sao?



Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng ta, giống như vừa ăn phải thứ gì cay nồng.



Vị cay xộc thẳng vào đầu lưỡi, lan dần xuống cổ họng, cay đến chảy nước mắt, khó chịu vô cùng, nhưng lại không nhịn được muốn nếm thử thêm một lần nữa.



Tim ta, hình như, hơi nóng lên thì phải.



Ăn sáng xong, Phó Tử Thanh được phụ thân hắn gọi vào thư phòng bàn chuyện. Ta chào hắn một tiếng rồi cùng Thải Nhi quay về Lý phủ.



Phụ thân ta nói người đưa vàng đến không phải người của Bạch gia, thậm chí còn chẳng có liên quan gì đến Bạch gia, chỉ là muốn xin một chức quan nhỏ.



Ta dặn dò phụ thân dạo này chú ý đến người ra vào phủ, rồi cùng Thải Nhi lên xe ngựa trở về.



Nhưng hôm nay đường đi sao lại gập ghềnh thế này, ta bị xóc nảy tới mức ngã sang một bên, may mà Thải Nhi kịp thời đỡ lấy ta.



"Phu nhân!"



Rèm cửa sổ bên phải bị gió thổi tung lên, ta nhìn thấy một khu rừng. Đây không phải đường về phủ!



Tim ta đập thình thịch, cẩn thận di chuyển ra phía trước, nhẹ nhàng vén rèm lên.



Người đánh xe không phải là Chung thúc, mà là một nam tử gầy yếu.



Hỏng rồi!



Ta ra hiệu cho Thải Nhi im lặng, lấy con d.a.o găm từ trong hộp ra.



Từ khi Phó Tử Thanh bị bắt cóc lúc nhỏ, ván sau của xe ngựa Phó phủ đều được thiết kế đặc biệt.



Chỉ cần dùng d.a.o găm làm điểm tựa là có thể cạy mở, điều này người ngoài không hề hay biết.



Ta hít một hơi thật sâu, sau đó dùng sức cạy mở. Ván xe lập tức bung ra.



Ta và Thải Nhi hợp sức đẩy ván xe, canh đúng thời cơ nhảy xuống.



Không ngờ lại gặp Bạch Vô Trần.



Hắn quan sát ta một lượt, vẻ mặt lo lắng tiến lên đón.



"Phó thiếu phu nhân, sao cô lại ở đây?"



"Bạch nhị thiếu gia, phu nhân bị..."



"Vậy Bạch nhị thiếu gia sao lại ở đây?"



Ta ngăn Thải Nhi lại, trong đầu toàn là câu nói của Phó Tử Thanh: "Đừng đến gần Bạch Vô Trần, hắn không phải người tốt, được không?"



Sao hắn ta lại xuất hiện đúng lúc thế này?



"Tại hạ định đến chùa ngoài thành cầu phúc, nhưng dọc đường bị đau bụng, nên xuống xe giải quyết. Xe ngựa ở ngay phía trước."



"Chùa nào?"



"Miếu Hồ Lô."



"Chỉ có một mình ngươi sao?"



"Ừm, gia phụ nói gần đây vận khí của Bạch gia không tốt, huynh trưởng lại bận rộn, chỉ có tại hạ có thể đi, hy vọng có thể cầu được một quẻ thượng thượng."



Ta mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu.



Miếu Hồ Lô nổi tiếng là nơi cầu phúc cho những đứa trẻ đã mất, gần đó chôn cất không ít vong linh, sao có thể là nơi cầu vận may được?



"Vậy không làm phiền Bạch nhị thiếu gia nữa, chúng ta đi trước."



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Cùng Oan Gia Kết Phu Thê

Số ký tự: 0