Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-20 12:45:59
Chắc là hận không thể moi t.i.m móc phổi ra cho ta xem.
Ta đang định mở miệng nói chuyện, nhưng Phó Tử Thanh đã kéo ta đi trước một bước.
Trên đường đi không nói lời nào, hắn luôn như vậy, chỉ cần hơi không vừa ý là sẽ đen mặt không nói chuyện.
Ta vốn định giải thích với hắn,
Những lời của Bạch Vô Trần không hề khiến ta d.a.o động,
Dù là thật hay giả, đối với người đã là phụ nữ có chồng như ta đều không còn quan trọng nữa.
Nhưng hắn lại nhắm mắt, còn quay đầu sang hướng khác.
Ta cũng đành mím môi không nói.
Con trai của Thượng Thư thì giỏi lắm sao? Ta là con dâu của Thượng thư đây này.
Sau khi về phủ, mấy ngày liền hắn đều không đến phòng ta.
Chắc chắn là đi tìm những hồng nhan tri kỷ bên ngoài, bọn họ luôn có thể làm hắn vui lòng.
May mà ta không dựa dẫm vào hắn nên không đến mức đau lòng thất vọng vì sự thất thường của hắn.
Chỉ là không biết tại sao, tay ta lại bắt đầu hư ảo.
Mới mấy ngày mà tần suất lại tăng lên rồi.
Ta đành phải đến thư phòng tìm hắn.
Hắn đang chống tay nhắm mắt nghỉ ngơi, lư hương trên bàn tỏa ra mùi hương trúc thoang thoảng.
Ta hơi nhón chân đi đến bên bàn, nín thở cúi người xuống, lén hôn lên môi hắn một cái.
Sau khi xong việc mới từ từ rời đi, khuôn mặt hắn trong mắt ta dần rõ nét.
Trông hắn cũng thật đẹp trai, sống mũi cao và thẳng, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng nổi bật.
Đặc biệt là khi hắn nhếch môi mỉm cười, trông thật lưu manh nhưng lại rất đẹp trai.
Hắn lại có thân phận như vậy, nữ tử si mê hắn chắc chắn không ít.
Nếu không phải ta gặp đại nạn, cũng không biết hắn sẽ cùng ai nên duyên vợ chồng.
Ta khẽ cắn môi dưới, đang định rời đi thì chợt thấy gò má hắn ửng đỏ.
Vừa rồi có đỏ đâu, chẳng lẽ ta nhìn lầm?
Ta lại gần thêm lần nữa, cố gắng ngửi ngửi nhưng chẳng thấy mùi rượu.
Hắn không uống rượu, chẳng lẽ đang nằm mơ cùng mỹ nhân nào đó ân ái mây mưa à?
Ta đang nghĩ ngợi thì hắn đột nhiên mở mắt.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ta sợ đến hồn vía lên mây, vội vàng lùi lại phía sau.
Nhưng vì quá vội vàng, ta loạng choạng ngã ngửa.
Vốn dĩ sắp ngã, trong chớp mắt ta đã được kéo lên ngồi trên đùi Phó Tử Thanh.
Sự chột dạ khiến ta ngồi không yên, hai tay cũng không biết nên đặt vào đâu cho phải.
"Lý Tiểu Ngưng, sao nàng cứ lén la lén lút như vậy?!"
"Ta... Ta... Ta lo chàng bị lạnh, định đến đưa áo choàng cho chàng."
Để tăng thêm sức thuyết phục, ta còn chỉ tay về phía áo choàng đặt trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi đến thư phòng, ta đã chuẩn bị sẵn lý do, đề phòng bị bắt quả tang.
Phó Tử Thanh liếc nhìn áo choàng trên giường, rồi lại nhìn về phía ta.
"Lý Tiểu Ngưng, sao mặt nàng đỏ vậy? Có phải làm chuyện gì mờ ám không?"
"Không có!"
Ta lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, hét lên phản bác.
"Mặt… mặt chàng mới đỏ."
Phó Tử Thanh nhướn mày trái lên, vẻ mặt đầy trêu chọc.
"Tiểu gia ta vừa rồi có nằm mơ đâu mà mặt đỏ, có phải nàng đã lén làm gì với tiểu gia ta không? Ví dụ như..."
Hắn nói rồi tiến lại gần, từng chút một rút ngắn khoảng cách.
"Không có!!"
Ta chột dạ quay mặt đi, dường như chỉ cần không nhìn vào mắt hắn, hắn sẽ không biết.
"Ồ? Vậy sao?"
Môi hắn áp sát tai ta, giọng nói mê hoặc khiến tim ta đập loạn nhịp.
"Ta còn tưởng nàng muốn cùng tiểu gia ta cộng phó Vu Sơn, dù sao tiểu gia ta cũng tú sắc khả xan."
Cùng với chữ "xan" kết thúc, dòng điện tê dại lan đến eo ta, thật sự muốn chết.
Không thể ở lại đây lâu hơn nữa, nếu không, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"Ta... Ta còn việc, đi... đi trước đây."
Ta đẩy hắn ra, loạng choạng muốn xuống đất, nhưng nhanh chóng bị hắn bế ngang.
"Gấp gì chứ, tối nay là đêm Hoa khôi, nàng đi cùng tiểu gia ta, mở mang tầm mắt."
Hắn nói rồi đặt ta lên giường, sau đó ngồi lại chỗ cũ.
Tên này đểu quá đi!
Chắc là hắn muốn mượn tay ta, đón Hoa khôi trong lòng hắn vào phủ.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Trước tiên làm thiếp, sau đó ly hôn với ta rồi đưa nàng ta lên làm chính thất.
Ta hiểu chuyện gật đầu, chỉ là không biết vì sao trong lòng lại buồn bực, không thoải mái.
---
Đèn hoa vừa lên, ta thay y phục tiểu tư cùng Tiểu Trần đi theo sau Phó Tử Thanh.
Nam Hoa Lâu là nơi náo nhiệt phồn hoa nhất kinh thành, thêm vào đó tối nay lại là đêm tuyển chọn Hoa khôi, xe ngựa kiệu hoa nối đuôi nhau không dứt.
Khách khứa như dệt cửi, ánh sáng giao thoa, nhất thời phân không rõ là chốn bồng lai tiên cảnh hay nhân gian.
Khác với những vị khách khác, Phó Tử Thanh cứ như đang dạo chơi trong vườn nhà mình.
Lão bản nương đích thân nghênh đón, những mỹ nhân kiều diễm như hoa cứ như thấy được phân bò, không ngừng sán lại gần.
Phó Tử Thanh chẳng hề kiêng dè ta - chính thất đang ở đây, tay trái vươn ra, tay phải dang rộng ôm lấy vai hai cô nàng, đi lên lầu hai.
Thì ra hắn thích kiểu biết múa khăn lụa này.
Ai mà chẳng biết múa khăn lụa chứ?
Ngón tay hoa lan của ta nói đến là đến, đang định thử múa thì...
Ta đang định mở miệng nói chuyện, nhưng Phó Tử Thanh đã kéo ta đi trước một bước.
Trên đường đi không nói lời nào, hắn luôn như vậy, chỉ cần hơi không vừa ý là sẽ đen mặt không nói chuyện.
Ta vốn định giải thích với hắn,
Những lời của Bạch Vô Trần không hề khiến ta d.a.o động,
Dù là thật hay giả, đối với người đã là phụ nữ có chồng như ta đều không còn quan trọng nữa.
Nhưng hắn lại nhắm mắt, còn quay đầu sang hướng khác.
Ta cũng đành mím môi không nói.
Con trai của Thượng Thư thì giỏi lắm sao? Ta là con dâu của Thượng thư đây này.
Sau khi về phủ, mấy ngày liền hắn đều không đến phòng ta.
Chắc chắn là đi tìm những hồng nhan tri kỷ bên ngoài, bọn họ luôn có thể làm hắn vui lòng.
May mà ta không dựa dẫm vào hắn nên không đến mức đau lòng thất vọng vì sự thất thường của hắn.
Chỉ là không biết tại sao, tay ta lại bắt đầu hư ảo.
Mới mấy ngày mà tần suất lại tăng lên rồi.
Ta đành phải đến thư phòng tìm hắn.
Hắn đang chống tay nhắm mắt nghỉ ngơi, lư hương trên bàn tỏa ra mùi hương trúc thoang thoảng.
Ta hơi nhón chân đi đến bên bàn, nín thở cúi người xuống, lén hôn lên môi hắn một cái.
Sau khi xong việc mới từ từ rời đi, khuôn mặt hắn trong mắt ta dần rõ nét.
Trông hắn cũng thật đẹp trai, sống mũi cao và thẳng, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng nổi bật.
Đặc biệt là khi hắn nhếch môi mỉm cười, trông thật lưu manh nhưng lại rất đẹp trai.
Hắn lại có thân phận như vậy, nữ tử si mê hắn chắc chắn không ít.
Nếu không phải ta gặp đại nạn, cũng không biết hắn sẽ cùng ai nên duyên vợ chồng.
Ta khẽ cắn môi dưới, đang định rời đi thì chợt thấy gò má hắn ửng đỏ.
Vừa rồi có đỏ đâu, chẳng lẽ ta nhìn lầm?
Ta lại gần thêm lần nữa, cố gắng ngửi ngửi nhưng chẳng thấy mùi rượu.
Hắn không uống rượu, chẳng lẽ đang nằm mơ cùng mỹ nhân nào đó ân ái mây mưa à?
Ta đang nghĩ ngợi thì hắn đột nhiên mở mắt.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ta sợ đến hồn vía lên mây, vội vàng lùi lại phía sau.
Nhưng vì quá vội vàng, ta loạng choạng ngã ngửa.
Vốn dĩ sắp ngã, trong chớp mắt ta đã được kéo lên ngồi trên đùi Phó Tử Thanh.
Sự chột dạ khiến ta ngồi không yên, hai tay cũng không biết nên đặt vào đâu cho phải.
"Lý Tiểu Ngưng, sao nàng cứ lén la lén lút như vậy?!"
"Ta... Ta... Ta lo chàng bị lạnh, định đến đưa áo choàng cho chàng."
Để tăng thêm sức thuyết phục, ta còn chỉ tay về phía áo choàng đặt trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi đến thư phòng, ta đã chuẩn bị sẵn lý do, đề phòng bị bắt quả tang.
Phó Tử Thanh liếc nhìn áo choàng trên giường, rồi lại nhìn về phía ta.
"Lý Tiểu Ngưng, sao mặt nàng đỏ vậy? Có phải làm chuyện gì mờ ám không?"
"Không có!"
Ta lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, hét lên phản bác.
"Mặt… mặt chàng mới đỏ."
Phó Tử Thanh nhướn mày trái lên, vẻ mặt đầy trêu chọc.
"Tiểu gia ta vừa rồi có nằm mơ đâu mà mặt đỏ, có phải nàng đã lén làm gì với tiểu gia ta không? Ví dụ như..."
Hắn nói rồi tiến lại gần, từng chút một rút ngắn khoảng cách.
"Không có!!"
Ta chột dạ quay mặt đi, dường như chỉ cần không nhìn vào mắt hắn, hắn sẽ không biết.
"Ồ? Vậy sao?"
Môi hắn áp sát tai ta, giọng nói mê hoặc khiến tim ta đập loạn nhịp.
"Ta còn tưởng nàng muốn cùng tiểu gia ta cộng phó Vu Sơn, dù sao tiểu gia ta cũng tú sắc khả xan."
Cùng với chữ "xan" kết thúc, dòng điện tê dại lan đến eo ta, thật sự muốn chết.
Không thể ở lại đây lâu hơn nữa, nếu không, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"Ta... Ta còn việc, đi... đi trước đây."
Ta đẩy hắn ra, loạng choạng muốn xuống đất, nhưng nhanh chóng bị hắn bế ngang.
"Gấp gì chứ, tối nay là đêm Hoa khôi, nàng đi cùng tiểu gia ta, mở mang tầm mắt."
Hắn nói rồi đặt ta lên giường, sau đó ngồi lại chỗ cũ.
Tên này đểu quá đi!
Chắc là hắn muốn mượn tay ta, đón Hoa khôi trong lòng hắn vào phủ.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Trước tiên làm thiếp, sau đó ly hôn với ta rồi đưa nàng ta lên làm chính thất.
Ta hiểu chuyện gật đầu, chỉ là không biết vì sao trong lòng lại buồn bực, không thoải mái.
---
Đèn hoa vừa lên, ta thay y phục tiểu tư cùng Tiểu Trần đi theo sau Phó Tử Thanh.
Nam Hoa Lâu là nơi náo nhiệt phồn hoa nhất kinh thành, thêm vào đó tối nay lại là đêm tuyển chọn Hoa khôi, xe ngựa kiệu hoa nối đuôi nhau không dứt.
Khách khứa như dệt cửi, ánh sáng giao thoa, nhất thời phân không rõ là chốn bồng lai tiên cảnh hay nhân gian.
Khác với những vị khách khác, Phó Tử Thanh cứ như đang dạo chơi trong vườn nhà mình.
Lão bản nương đích thân nghênh đón, những mỹ nhân kiều diễm như hoa cứ như thấy được phân bò, không ngừng sán lại gần.
Phó Tử Thanh chẳng hề kiêng dè ta - chính thất đang ở đây, tay trái vươn ra, tay phải dang rộng ôm lấy vai hai cô nàng, đi lên lầu hai.
Thì ra hắn thích kiểu biết múa khăn lụa này.
Ai mà chẳng biết múa khăn lụa chứ?
Ngón tay hoa lan của ta nói đến là đến, đang định thử múa thì...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro