Sủi Cảo Mẹ Chồng Làm, Tôi Quăng Vào Thùng Rác

Chương 8

Dương Tử Dục

2025-03-27 07:33:28

Anh cả đứng dậy, cố gắng hòa giải: 

 

“Thằng Hai, hai vợ chồng em mới cưới đã phải xa nhau, mấy tháng rồi chưa gặp lại, em thương vợ, bọn anh đều hiểu.” 

 

“Nhưng đúng là đúng, sai là sai, em không thể lúc nào cũng thiên vị em dâu.” 

 

“Bố mất sớm, một mình mẹ vất vả nuôi ba anh em chúng tôi khôn lớn, không dễ dàng gì.” 

 

“Bây giờ chúng ta hiếu thuận với mẹ, chẳng phải là điều nên làm sao?” 

 

“Công việc của em đặc thù, không thể ở bên mẹ chăm sóc, bọn anh đều thông cảm.” 

 

“Nhưng mẹ còn phải giúp em chăm sóc vợ em, đến mức không có thời gian đưa đón con gái anh đi học.” 

 

“Cũng không có thời gian chăm lo cho em gái đang mang thai.” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Bọn anh có ai lên tiếng than vãn đâu.” 

 

“Thế mà vợ em đối xử với mẹ thế nào?” 

 

“Cơm mẹ nấu, cô ấy không ăn, cứ nhất quyết gọi đồ ngoài.” 

 

“Sủi cảo mẹ tự tay làm cho cô ấy, cô ấy đổ vào thùng rác!” 

 

“Hôm đó bọn anh đến nhà em, vốn chỉ định tìm hiểu tình hình.” 

 

“Thế mà La Hinh lại hất cả bát sủi cảo nóng hổi vào mặt mẹ!” 

 

“Sủi cảo vừa mới vớt ra, hơi nóng còn bốc lên nghi ngút, nhiệt độ cao như thế nào, em có biết không?” 

 

“Nếu hôm đó anh không lập tức đưa mẹ vào bồn nước lạnh, thì mặt mẹ đã bị bỏng rộp rồi!” 

 

“Lúc mẹ nằm viện, La Hinh không đến thăm lấy một lần, thậm chí một cuộc gọi cũng không có.” 

 

“Thằng Hai, em tự nói xem, vợ em làm vậy có đúng không?” 

 

Chồng tôi còn chưa kịp mở miệng, mẹ chồng đã lập tức tiếp lời. 

 

Bà lại bắt đầu kể lể về sự vất vả khi chăm sóc tôi, trách móc tôi vô ơn. 

 

Bà nhấn mạnh sự cực nhọc khi tự tay làm sủi cảo hôm đó, nước mắt giàn giụa, giọng nghẹn ngào trách tôi đã lãng phí đồ ăn.

 

 18 

 

Tôi lên tiếng chen ngang: 

 

“Tôi không hề lãng phí. 

 

“Mẹ đã nhặt sủi cảo từ thùng rác lên, tôi luộc chín rồi bưng ra cho mọi người. 

 

“Các người chỉ ăn được mấy cái đã bỏ, cuối cùng vẫn là tôi phải đổ vào thùng rác. 

 

“Như vậy là các người lãng phí, không phải tôi.” 

 

Em chồng trợn tròn mắt: 

 

“Cái gì? Chị nhặt sủi cảo từ thùng rác lên, rồi luộc lại cho chúng tôi ăn sao? 

 

“Bảo sao mùi vị kỳ lạ như vậy!” 

 

Tôi nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc: 

 

“Hôm đó mẹ cô đã quay video, sủi cảo rõ ràng nằm trong thùng rác. 

 

“Khi tôi nấu cho mọi người ăn, cũng chẳng ai phản đối cả.” 

 

Em chồng lập tức trách mẹ mình: 

 

“Mẹ! Sao hôm đó mẹ không nhắc bọn con?” 

 

Tôi bật cười: 

 

“Còn cần phải nhắc sao? 

 

“Ngay cả mẹ cô cũng không dám ăn, vậy mà các người lại không nhận ra?” 

 

“Mẹ nói là không có khẩu vị.” 

 

“Vớ vẩn! Nếu cô tận mắt thấy sủi cảo bị nhặt từ thùng rác lên, cô còn có khẩu vị nữa sao?” 

 

“Tôi chịu không nổi nữa!” 

 

Em chồng đột nhiên đứng phắt dậy, lao về phía nhà vệ sinh. 

 

Chẳng bao lâu sau, từ bên trong vang lên tiếng nôn khan. 

 

Chồng tôi quan tâm hỏi tôi: 

 

“Em cũng ăn sao?” 

 

Tôi mỉm cười: 

 

“Dĩ nhiên là không.” 

 

“Bát sủi cảo của em đã đổ sẵn nửa bát nước lạnh, không ăn được.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chồng tôi khó hiểu: 

 

“Tại sao lại đổ nước lạnh vào?” 

 

Tôi đáp thản nhiên: 

 

“Nếu ai gây sự với em, em sẽ hắt thẳng vào mặt họ!” 

 

Tạ Đức Minh giận dữ quát lên: 

 

“Ý cô là cô đã lên kế hoạch hắt sủi cảo vào mẹ tôi từ khi luộc à?” 

 

Tôi nhún vai: 

 

“Không phải. 

 

“Ai chọc tôi, tôi sẽ hắt vào người đó.” 

 

Tôi cười đầy ẩn ý, nhìn chằm chằm vào anh ta: 

 

“Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ hắt cả bát của anh. 

 

“Lúc đó, đừng nói là nhập viện ba ngày, có khi còn phải nằm liệt giường!” 

 

Hôm đó, tôi vốn nghĩ rằng Tạ Đức Minh sẽ ra tay đánh tôi. 

 

Nếu anh ta dám tát tôi, tôi sẽ lập tức hắt thẳng cả bát sủi cảo đang sôi vào mặt anh ta. 

 

Đây là tự vệ chính đáng, hoàn toàn hợp lý. 

 

“Cô...” 

 

Tạ Đức Minh đỏ bừng cả mặt, nhưng không nói được lời nào. 

 

Chồng tôi bỗng nhiên bừng tỉnh: 

 

“Vậy tức là hôm đó em hắt vào mặt mẹ anh, sủi cảo không hề nóng?” 

 

Tôi gật đầu: 

 

“Đúng vậy.” 

 

“Dù gì em cũng không muốn bị bắt giam.”

 

 19 

 

Tạ Đức Minh giận dữ nói: 

 

“Thằng Hai, đây không phải vấn đề sủi cảo nóng hay không! 

 

“Chẳng lẽ vì không nóng, nên vợ em có thể hắt thẳng vào mặt mẹ à?” 

 

Lúc này, em chồng từ nhà vệ sinh đi ra, cũng lớn tiếng trách móc tôi làm tổn thương mẹ chồng mà còn không chịu chăm sóc bà. 

 

Hai anh em nhà họ hừng hực chính nghĩa, cùng nhau trừng mắt nhìn tôi. 

 

Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng. 

 

Chờ cho cả hai nói xong, chồng tôi mới từ tốn hỏi: 

 

“Mẹ nói xong chưa?” 

 

Mẹ chồng tức tối: 

 

“Chưa!” 

 

“Vậy mẹ cứ tiếp tục.” 

 

Mẹ chồng liền kể lể: 

 

“Mẹ nhặt sủi cảo từ thùng rác lên, không phải để con mang đi nấu cho anh cả và em gái con ăn...” 

 

Tôi lập tức ngắt lời: 

 

“Mẹ muốn tôi ăn chúng, đúng không? 

 

“Đây chính là cái mà mẹ luôn miệng gọi là 'chăm sóc tôi' sao?” 

 

Mẹ chồng cao giọng phản bác: 

 

“Mẹ chưa từng không chăm sóc con!” 

 

Anh cả và em chồng cũng phụ họa: 

 

“Mẹ anh không nấu cơm cho em sao? Không giặt đồ cho em sao?” 

 

“Em đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!” 

 

Ba cái miệng cùng lúc công kích tôi, làm tôi phiền đến mức phải đưa tay lên bịt tai. 

 

“Đủ rồi!” 

 

Chồng tôi bất ngờ lớn tiếng, giọng đầy uy nghiêm: 

 

“Mọi người nói xong rồi, bây giờ đến lượt vợ tôi! Im lặng mà nghe!” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sủi Cảo Mẹ Chồng Làm, Tôi Quăng Vào Thùng Rác

Số ký tự: 0