Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Chương 9:

Hỉ Thủy Mộc

2025-03-20 14:01:41

Ngày 12 tháng 3, Ngày Trồng Cây.

Bầu trời quang đãng, những đám mây đen bao phủ suốt nhiều ngày cuối cùng cũng tan đi, để lộ nền trời xanh biếc như vừa được gột rửa.

Thời tiết hôm nay thật đẹp.

Khương Hành lặng lẽ rời đi. Hai con mèo vẫn đang say ngủ, cậu nhanh nhẹn chui ra khỏi khu vườn mà không để lại dù chỉ một lời tạm biệt.

Với tình trạng hiện tại, có lẽ một khi đã đi thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nếu vậy, lời chia tay cũng chỉ làm mọi thứ thêm nặng nề mà thôi.

Khi mặt trời dần nhô cao, cậu đã đứng trước trạm xe buýt mà mình từng nhắc đến.

Trạm dừng có hai người đang đứng. Tháng ba trời vẫn lạnh, Khương Hành co rụt cổ lại, quan sát họ. Thấy họ chỉ cúi đầu nghịch điện thoại, cậu bèn tìm một góc kín đáo rồi ngồi xổm xuống.

Một con mèo nhỏ gầy nhom, ngồi co ro dưới đất, chẳng khác nào một phần của cột trụ nhà chờ. Nếu không để ý, e rằng chẳng ai nhận ra có một sinh vật nhỏ bé đang chờ xe buýt.

Không ai biết một con mèo thế này đang chuẩn bị bước vào một hành trình như thế nào. Cũng chẳng ai biết nó đã mất bao nhiêu thời gian để lấy đủ dũng khí, đặt chân lên chuyến xe sắp đến.

Cậu cứ thế cuộn mình lại, dáng vẻ không có chút sức sống. Cơ thể khẳng khiu, chiếc đuôi vòng qua chân, trơ trụi chẳng có nổi một nhúm lông. Mấy ngày trôi qua, vậy mà lông vẫn chưa mọc lại.

Xe buýt chạy mười phút một chuyến. Khi ánh mặt trời len qua những khe hở trên mái che trạm dừng, xe buýt chầm chậm lăn bánh đến, ánh sáng phản chiếu trên thân xe.

Khương Hành đứng dậy.

Với một con mèo nhỏ xíu như cậu, xe buýt chẳng khác nào một gã khổng lồ bọc thép. Lạnh lẽo, sực nức mùi xăng dầu, như một tòa cao ốc có thể đổ sập bất cứ lúc nào, chôn vùi cậu trong nháy mắt.

Không hề báo trước, cậu há miệng khô khốc, cảm giác buồn nôn trào lên.

Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ ấy, trước mắt cậu như bị bao phủ bởi một màn sương máu. Mùi tanh nồng của máu tràn ngập nơi cánh mũi.

Hai người đứng chờ xe cất điện thoại đi, chăm chú nhìn xe buýt đang dừng lại.

Khương Hành ấn chặt móng xuống nền xi măng, đè nén cơn run rẩy cùng nhịp tim đang đập điên cuồng. Đúng lúc cửa xe mở ra, cậu nhanh nhẹn nhảy lên.

Trên xe không có nhiều người, hoặc đang dựa vào ghế tranh thủ chợp mắt, hoặc cúi đầu bấm điện thoại. Không ai để ý đến con mèo nhỏ vừa lẻn vào.

Khương Hành nép mình dưới ghế, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân. Khi chiếc xe lăn bánh lần nữa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Tầm nhìn của mèo rất thấp. Từ góc nhìn của cậu, chỉ có thể thấy được chân ghế và vài đôi giày lắc lư theo từng nhịp xe rung lắc. Mỗi lần xe xóc nảy, trái tim cậu lại như bị siết chặt, dâng lên tận cổ họng.

Nói không sợ là nói dối.

Nỗi đau bị nghiền nát từng khúc xương vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức. Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt liền phủ đầy màu đỏ chói.

Máu.

Toàn bộ là máu của cậu.

Khương Hành cắn chặt răng, cố gắng phớt lờ sự rung lắc của chiếc xe.

Không sao cả. Làm gì có ai vì một vụ tai nạn mà cả đời không dám đi xe nữa?

Hơn nữa... đó chỉ là một khả năng rất nhỏ. Đời nào có ai xui xẻo đến mức đó chứ?

Cậu âm thầm ghi nợ Lục Nghi Xuyên thêm một khoản.

Nếu không phải vì anh, cậu đã chẳng phải ngồi trên cái xe chết tiệt này.

Lúc gặp được anh ta rồi, nhất định phải cắn một phát, đánh một trận cho bõ tức!

Xe buýt chạy suốt hai tiếng mới đến được trung tâm thành phố. Trong suốt quãng đường ấy, Khương Hành không dám ngủ. Cậu không biết đường, chỉ có thể căng tai nghe loa thông báo trạm dừng, sợ rằng nếu lỡ xuống nhầm thì chẳng biết phải đi đâu tiếp.

Vừa nghe thấy điểm đến, cậu lập tức lẫn vào đám đông, nhanh chóng nhảy xuống xe.

Mặt trời lên cao dần. Khương Hành uể oải vươn người dưới ánh nắng, nhìn quanh những trung tâm thương mại và con phố quen thuộc, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

May quá. Dù đã mấy năm trôi qua, nơi này vẫn chẳng thay đổi.

Trường A không cách đây quá xa, chỉ cần bắt thêm một chuyến xe buýt nữa, khoảng hai mươi phút là tới.

Nghĩ đến đây, Khương Hành bỗng tràn đầy tinh thần.

Giỏi lắm, Tiểu Hành!

Cửa ải khó nhất đã vượt qua, chỉ là hai chuyến xe buýt thì có đáng gì với cậu chứ? Quá dễ dàng!

Hàng cây bên đường bắt đầu lấm tấm những nụ hoa anh đào, có cây thậm chí đã vội vàng bung ra vài cánh hồng phấn. Trong gió thoảng qua một mùi thơm nhè nhẹ.

Những cành liễu vươn dài, đung đưa theo làn gió. Cũng chỉ cách nhau hai tiếng xe chạy, nhưng mùa xuân ở đây rõ ràng sinh động hơn hẳn khu công nghiệp đầy khói bụi kia.

Khương Hành không tìm thấy gì để ăn. Cậu bèn bò đến bên đài phun nước, uống vài ngụm cho đỡ khát, rồi lại lê thân đến trạm xe buýt. Khi xe đến, cậu lặng lẽ nhảy lên như lần trước.

Có lẽ do đã xui xẻo suốt hơn một tuần, cuối cùng ông trời cũng thấy thương hại cậu. Cả hành trình này diễn ra vô cùng thuận lợi.

Khi cậu đứng dưới bóng những tán cây long não rậm rạp, ngước nhìn cổng trường đại học A, trong lòng bỗng có cảm giác hoang mang, như thể không thể tin được mình đã thật sự đến nơi.

Trước cổng trường, sinh viên qua lại tấp nập. Không có những chiếc xe tải lao đi vun vút, không có lũ trẻ cầm gậy nghịch ngợm, cũng không có những con người mang đôi mắt trống rỗng, mệt mỏi.

Một vài người phát hiện ra con mèo nhỏ bẩn thỉu đứng ở đó. Nhưng ánh mắt của họ đều thân thiện, thậm chí có hai nữ sinh còn mua một cây xúc xích và đặt trước mặt cậu ta.

Khương Hành cúi đầu nhìn mình—bẩn thỉu, hôi hám, đuôi trụi lông, trên người bốc ra mùi chua lòm.

Bàn tay cô gái rất sạch, cô ấy dùng khăn giấy cẩn thận lót xuống đất, rồi mới đặt cây xúc xích lên.

"Thương quá... Sao lại thành ra thế này?"

"..."

Người bạn đi cùng cô ấy sốt ruột giục: "Mau lên, sắp vào lớp rồi! Nếu giáo viên điểm danh thì toi đấy."

Hai cô gái xách túi lên, vội vàng rời đi. Không lâu sau, tiếng chuông báo giờ học vang lên.

Khương Hành ngồi xổm bên bồn hoa cạnh cổng trường. Ánh nắng tràn ngập xung quanh, rọi lên hàng cây cao vút và con đường sạch sẽ. Một con mèo bẩn thỉu như cậu hoàn toàn lạc lõng trong khung cảnh ấy.

Cậu im lặng một lúc, rồi cúi đầu, cắn lấy cây xúc xích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Số ký tự: 0