Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu
Chương 26
Hỉ Thủy Mộc
2025-03-20 14:01:41
Khương Hành tưởng rằng mấy ngày tới sẽ không nhìn thấy bóng dáng Lục Nghi Xuyên, nhưng không ngờ đến chiều anh ấy đã trở về.
Quần áo trên người anh gần như ướt sũng, vành nón che khuất gần nửa khuôn mặt, cả người toát ra hơi lạnh, chiếc cằm lộ ra ngoài sắc nét và băng giá.
Khương Hành ngồi xổm trước cửa nhìn anh một lúc, thử gọi một tiếng.
Lục Nghi Xuyên gỡ mũ xuống, cúi người xoa đầu cậu một cái, đầu ngón tay lạnh lẽo chẳng khác gì cơn mưa bên ngoài. "Sao thế? Chán rồi à?"
Một người một mèo chẳng thể nói chuyện, Khương Hành chỉ có thể cọ cọ vào người anh, nũng nịu kêu một tiếng: "Mi-u~"
Lục Nghi Xuyên, đừng buồn nữa. Làm mèo vui hơn làm người nhiều lắm.
Dĩ nhiên, Lục Nghi Xuyên không hiểu lời cậu nói, chỉ dùng ngón tay khẽ gãi cằm cậu, chiếc dây đeo vàng kim trên cổ tay vô tình chạm vào bộ lông mềm mại.
Khương Hành lập tức nhận ra chiếc đồng hồ này.
Sau kỳ thi đại học, cậu từng đến công ty gia đình làm việc một tháng, kiếm được số tiền đầu tiên từ công sức của mình trong suốt hơn mười năm qua.
Thực ra cũng không nhiều, chỉ khoảng bốn, năm nghìn.
Ngày hôm sau khi nhận lương, cậu đã chạy ngay đến trung tâm thương mại, chọn mua chiếc đồng hồ này.
Khương Hành chẳng có mắt thẩm mỹ gì, chỉ đơn giản thích những thứ lấp lánh. Chiếc đồng hồ gần như ngốn hết tiền lương của cậu, nhưng cậu lại vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng, lúc tặng cho Lục Nghi Xuyên, cậu lại hối hận.
Người đàn ông này vốn điềm đạm, nội liễm, tất cả phụ kiện trên người đều tinh tế mà xa xỉ. Chỉ riêng một chiếc ghim cài áo thôi cũng đáng giá cả trăm nghìn, vậy mà trên cổ tay anh lại xuất hiện một chiếc đồng hồ "đại gia mới nổi" có giá chỉ vài nghìn.
Dù không rành thẩm mỹ, nhưng khi thấy Lục Nghi Xuyên đeo chiếc đồng hồ ấy, cậu vẫn cảm thấy nó thật lạc quẻ, chẳng khác nào viên kim cương đặt nhầm chỗ.
Lần hiếm hoi cậu thấy ngại ngùng, vội vươn tay định giật chiếc đồng hồ về, nhưng Lục Nghi Xuyên lại nhẹ nhàng tránh đi.
Khi đó, anh đã cao hơn cậu một cái đầu, mỗi lần nhìn xuống đều phải hạ mắt, nhưng ánh mắt ấy chưa từng mang theo cảm giác áp bức.
"Nhóc Khương, có lý nào tặng quà xong lại đòi về?"
Lục Nghi Xuyên giơ tay lên cao, Khương Hành cố sức nhảy lên nhưng chỉ chạm được đến khuỷu tay anh, chẳng giành lại được gì, chỉ bị phủ kín bởi hương cam đắng trên người đối phương.
"Xấu quá. Em thấy nó không hợp với anh chút nào, hay là đưa em lại đi? Lần sau em sẽ tặng anh cái đẹp hơn."
Lục Nghi Xuyên đứng yên, để mặc cậu vùng vẫy trong lòng mình. Đợi đến khi cậu mệt lả, ánh mắt anh khẽ lướt qua hàng mi đen nhánh của cậu, chậm rãi nói: "Chỗ nào xấu? Anh thấy đẹp mà. Màu vàng tượng trưng cho phú quý, hợp lắm."
Khương Hành nheo mắt đầy nghi ngờ: "Anh thật sự thấy nó đẹp à?"
Trời mùa hè oi bức, chẳng bao lâu, dây đeo đồng hồ đã bị nhiệt độ cơ thể Lục Nghi Xuyên làm nóng lên. "Anh đã bao giờ lừa em chưa?"
"Nhưng em thấy anh đâu có dùng đồ màu vàng bao giờ..."
Người đàn ông khẽ cúi đầu đúng lúc, giọng nói có phần sâu lắng: "Em biết mà, trong Lục gia, anh không thể tự quyết định nhiều thứ."
Khương Hành lập tức thấy thương anh. "Vậy... vậy cái này anh cứ đeo đi, gặp ai thì bảo là em tặng." Cậu nắm lấy tay anh, vu.ốt ve mặt đồng hồ vàng sáng lấp lánh, vẻ mặt trông cực kỳ quý trọng. "Nhưng lương em không cao lắm, không mua nổi vàng nguyên chất đâu."
Lục Nghi Xuyên dịu dàng an ủi: "Không lộ liễu quá lại hay, đồ mạ vàng thế này vừa vặn, lỡ mất cũng không tiếc. Đợi sau này có tiền, mua hẳn một cái vàng ròng để ở nhà."
Khương Hành lập tức bị thuyết phục: "Em thấy anh nói có lý. Anh yên tâm, sau này em đi làm kiếm tiền, nhất định sẽ tặng anh một chiếc đồng hồ vàng thật to!"
Lúc cậu nói, Lục Nghi Xuyên chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Chỗ da thịt bị bàn tay thiếu niên chạm vào như bốc cháy, khiến anh khô cổ, nóng ran.
"Nhung Nhung..." Anh thu tay lại, siết chặt khớp ngón tay để kìm nén sự ngứa ngáy trong lòng. "Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền?"
Khương Hành xấu hổ kéo kéo vạt áo: "Cũng... cũng không nhiều lắm đâu. Chủ yếu là lương em thấp thôi. Anh trai em nói đã đi làm thì phải theo mức của thực tập sinh, mua xong chỉ còn lại năm trăm, vẫn đủ để mời anh ăn lẩu."
Vừa nghe đến đó, Lục Nghi Xuyên chợt nhận ra—cảm giác ngứa ngáy trong lòng mình vốn chẳng thể nào dập tắt.
"Vậy có nghĩa là, toàn bộ số tiền em kiếm được đều tiêu hết lên người anh rồi?"
Chàng trai chớp mắt, trông có vẻ hơi mơ hồ:
"Nếu không tiêu tiền cho anh thì tiêu cho ai đây? Tiền của anh để em tiêu, tiền của em tất nhiên cũng phải để anh tiêu. Hay là anh thấy ít quá?"
"Không ít."
Lục Nghi Xuyên bật cười, đưa tay chạm vào mặt cậu.
Nhưng một khi đã chọn uống rượu độc để giải khát, thì chỉ càng khiến cơn khát thêm dữ dội.
"Nhung Nhung giỏi thật đấy, lần đầu đi làm đã kiếm được nhiều tiền như vậy."
"Cũng không giỏi lắm đâu mà..." Khương Hành bấu lấy áo anh, ánh mắt trong veo. "Vậy nếu em giỏi như vậy, có phải em xứng đáng được thưởng một chiếc bánh kem vị dâu ở cổng trường không?"
"Chỉ có bánh kem thôi à?"
Khương Hành giơ tay đếm từng món: "Xiên nướng ở sau trường, lẩu cay tê của quán em thích nhất, rồi còn cả quán nướng mới mở mà bạn em bảo là siêu ngon nữa..."
Đếm tới đếm lui, toàn là những món đồ ăn vặt chẳng bao giờ được phép ăn.
Thấy Lục Nghi Xuyên im lặng mãi không nói gì, Khương Hành bĩu môi:
"Em cũng không tham lam lắm đâu, chỉ cần một hai món là được rồi."
Cậu móc ra từ trong túi số tiền ít ỏi còn lại, tổng cộng năm trăm tệ, thử mua chuộc anh:
"Chúng ta đi ăn lẩu bình thường chắc cũng không hết nhiều thế này đâu nhỉ? Anh có muốn thứ gì không, em cũng có thể mời anh."
Giọng người đàn ông vẫn trầm ổn, thong thả:
"Anh không có mong muốn gì cả. Điều duy nhất anh hy vọng là..."
Anh nhìn cậu thiếu niên trước mặt:
"Anh mong Nhung Nhung có thể mau chóng trưởng thành."
"Lục Nghi Xuyên, em đã mười tám tuổi rồi!"
"Thật sao? Thế mà sao vẫn giống con nít vậy?"
"Còn không phải tại anh sao! Làm gì có cột trụ tương lai nào của đất nước mà muốn ăn xiên nướng còn phải viết đơn xin phép như em? Em đã mười tám tuổi, đã có thể tự kiếm tiền, thì cũng nên có quyền quyết định chi tiêu!"
"Người trưởng thành mười tám tuổi chỉ nghĩ đến ăn xiên nướng thôi à?"
"Thế không thì nghĩ đến cái gì?"
Lục Nghi Xuyên hiếm khi bị cứng họng.
Cuối cùng anh thở dài:
"Khương Tiểu Hành, đợi em trưởng thành thật đúng là gian nan."
Chỉ là không ngờ rằng, anh đã không còn cơ hội đợi nữa.
Khương Hành thu hồi dòng suy nghĩ, nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay anh.
Đã bốn năm trôi qua, chiếc đồng hồ trông vẫn chẳng khác gì lúc cậu tặng. Chỉ là dường như đã bị rơi vài lần, mặt kính phản chiếu ánh sáng có mấy vết nứt nhỏ không quá rõ ràng.
Ánh sáng bên trong đồng hồ quá chói, nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng nhận ra.
Cậu vô thức ghé sát lại, nheo mắt để nhìn rõ hơn.
Là ảo giác của cậu sao? Tại sao cậu lại có cảm giác thời gian trên đồng hồ hơi sai?
Còn chưa kịp nhìn kỹ, đầu cậu đã bị Lục Nghi Xuyên đưa tay đẩy ra.
Anh kéo tay áo xuống, che kín chiếc đồng hồ: "Cái này không được nghịch. Được rồi, Mimi tự chơi một lúc đi, anh đi tắm đã."
Lục Nghi Xuyên đi về phía tủ quần áo lấy đồ, còn con mèo nhỏ lạch bạch chạy theo sau gót chân anh, suýt chút nữa đâm sầm vào người anh khi anh xoay người lại.
Lục Nghi Xuyên cởi chiếc áo khoác ngoài, đưa tay kéo vạt áo thun bên trong chuẩn bị cởi, rõ ràng thấy được đôi mắt lấp lánh như viên pha lê đang sáng lên một chút.
"......"
Anh dừng động tác, buông tay áo xuống ngang hông, bật ra một tiếng cười, cầm bộ quần áo ngủ rồi bước vào phòng tắm.
Khương Hành theo bản năng thấy hơi tiếc nuối, nhưng không hề cảm thấy có gì sai sai. Thấy anh bước đi, cậu lại lon ton chạy theo sau.
Cậu vốn không định đi vào phòng tắm cùng anh. Chẳng qua vì tầm nhìn của cậu quá thấp, hơn nữa lại cứ bám sát chân Lục Nghi Xuyên, thế nên hoàn toàn không biết mình đã đi vào đâu.
Mãi đến khi người phía trước đột ngột dừng lại, cậu mới nhận ra mình đã bị bế bổng lên.
Tầm nhìn đột ngột nâng cao như đang chơi tàu lượn siêu tốc, đến khi Khương Hành định thần lại, trước mắt đã là gương mặt phóng đại của Lục Nghi Xuyên.
"Nhóc mèo lắm chuyện, chỗ này không được vào đâu."
Khương Hành nghiêng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy vòi hoa sen phía trên đầu Lục Nghi Xuyên.
Cậu vẫy vẫy bốn cái chân ngắn cũn trên không.
Khoan đã, nghe em giải thích đã...
Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra câu bào chữa, đã bị đặt xuống tấm thảm ngay ngoài cửa phòng tắm.
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại kín mít.
Xuyên qua tấm kính mờ, lờ mờ có thể thấy một bóng dáng cao lớn.
Khương Hành ngây ra.
Tiếng nước vang lên kéo cậu về thực tại. Cậu lập tức xoay người, quay mặt ra ngoài nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Mặt có hơi nóng.
Cũng không phải chưa từng thấy Lục Nghi Xuyên tắm, nhưng đó là chuyện trước khi lên cấp ba. Khi đó, hai người vẫn có thể vô tư ngồi chung một bồn tắm, vui vẻ chơi với vịt cao su...
Ừm... thực ra chỉ có mỗi Khương Hành chơi.
Nhưng từ khi Lục Nghi Xuyên vào cấp ba, không biết là do cảm giác xấu hổ tuổi dậy thì hay do nổi loạn, anh ấy không chỉ từ chối tắm cùng mà ngay cả thay quần áo cũng phải quay lưng lại với Khương Hành.
Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, Khương Hành lại có cơ hội chứng kiến cảnh tượng này.
Cậu nghĩ, may mà hồi đó Lục Nghi Xuyên không t.ắm chung với cậu, nếu không, với cái thân hình trắng trẻo mà gầy nhẳng như cọng giá của mình, chắc cậu sẽ đào một cái hố mà tự chôn luôn mất.
Suy nghĩ lan man một lúc, Khương Hành mới nhớ ra mục đích mình theo dõi Lục Nghi Xuyên.
Trạng thái tinh thần của anh ấy có vẻ rất tốt, nói chuyện lưu loát, thậm chí còn biết đùa giỡn, hoàn toàn không giống người đang chìm trong đau buồn.
Cậu lặng lẽ thở phào.
Đấy thấy chưa! Cậu đã nói rồi, không có gì là thời gian không thể chữa lành. Huống hồ đã bốn năm trôi qua, một đứa trẻ sinh ra cũng có thể đi mẫu giáo rồi, huống chi là quên một người.
Khương Hành có chút bâng khuâng, nhưng nhìn chung vẫn thấy vui.
Thấy Lục Nghi Xuyên sống tốt, cậu quyết định tự thưởng cho mình một thanh pate mèo.
Nhân lúc anh ấy đang tắm, Khương Hành nhanh chân chạy đến bên tủ. Sáng nay khi đổ thức ăn, Lục Nghi Xuyên đã không đóng kín, để lại một khe hở. Cậu đã để mắt đến nó từ lúc đó rồi.
Những con mèo khác nhìn thấy thức ăn chưa chắc đã nghĩ đến chuyện trộm, nhưng Khương Hành thì khác!
Cậu thuần thục cạy tủ, tìm chính xác chỗ để đồ ăn, dù động tác hơi vụng về nhưng mục tiêu thì rõ ràng. Cậu há miệng cắn lấy một thanh pate, xé toạc bao bì ra một cách gọn ghẽ, dứt khoát.
Khi Lục Nghi Xuyên bước ra, Khương Hành đã ăn xong hai thanh, đang ôm thanh thứ ba mà tận hưởng đến mức quên trời đất. Lúc bắt gặp ánh mắt của anh nhìn xuống từ trên cao, cậu lập tức cứng đờ người lại, nửa thanh pate còn trong miệng rơi xuống lúc nào không hay. Cậu vẫy vẫy móng vuốt, cố gắng dùng sự dễ thương để qua mặt.
"Meo..."
Lục Nghi Xuyên ngồi xuống, nhặt lấy nửa thanh pate bị cậu ăn dở, khuôn mặt không lộ ra vẻ giận dữ gì. "Thích cái này à?"
Khương Hành từ bé đã không có chút tự chủ nào, có thể lớn lên khỏe mạnh và đầy đủ dinh dưỡng hoàn toàn là nhờ Lục Nghi Xuyên nghiêm khắc quản lý chế độ ăn uống. Ngay cả việc ăn vặt cũng phải được anh ấy đồng ý trước, đủ hiểu cuộc sống trước đây của cậu nghiêm ngặt đến mức nào.
Cậu ngước mắt lên nhìn anh một cách lén lút, trong lòng chột dạ.
Dù sao thì pate cũng được coi là đồ ăn vặt của giới mèo, ăn nhiều không tốt, còn dễ làm biếng ăn nữa.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần để bị mắng, nhưng không ngờ đối phương lại đưa nửa thanh còn lại về phía cậu, mỉm cười dịu dàng: "Thích thì ăn đi, anh đâu có keo kiệt với em."
Hương thơm của thức ăn len lỏi nơi đầu mũi, Khương Hành không kìm được mà li.ếm nhẹ một cái. Nhận ra Lục Nghi Xuyên thực sự muốn cậu ăn chứ không phải trêu đùa, cậu lập tức cảm động vô cùng, lao thẳng vào lòng anh.
Lục Nghi Xuyên, anh thật là tốt! Anh đối xử với mèo còn rộng rãi hơn với người nữa! Em thề, em sẽ làm mèo của anh cả đời!
Nhưng một chú mèo bé xíu không biết lấy sức lực từ đâu mà lao vào mạnh đến mức làm Lục Nghi Xuyên bị va vào ngực, đau âm ỉ.
Anh nhấc cậu ra, nhìn con mèo nhỏ dường như sắp mở miệng nói tiếng người để bày tỏ lòng trung thành, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: "Rất thích anh à?"
"Meo meo meo!"
"Thích đến vậy sao..." Lục Nghi Xuyên kéo dài giọng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua khóe mắt cậu, "Anh cũng rất thích mèo con đấy."
Khương Hành xấu hổ cười trong lòng, hoàn toàn không nhận ra nụ cười trên gương mặt anh không hề chạm đến đáy mắt.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, sau mấy tuần được nuôi dưỡng, cuối cùng Khương Hành cũng không còn là một chú mèo trụi lông nữa, trên người mọc lên một lớp lông tơ ngắn.
Dù nhìn vẫn có chút kỳ lạ, nhưng ít nhất không còn trọc nữa.
Cậu ngồi trước gương toàn thân, quan sát mình thật kỹ.
So với khi mới đến, cơ thể cậu đã dài ra nhiều. Có lẽ vì phát triển nhanh nên cậu không béo lên mấy, vẫn mảnh dẻ và thon dài. Chỉ có điều...
Khương Hành cúi đầu, nhìn xuống đôi chân ngắn của mình.
Không sao cả, không sao cả, không sao hết!
Cậu tự an ủi, sau này mình nhất định sẽ cao lên.
Còn về màu lông...
Khương Hành xoay trước, xoay sau, nhìn tới nhìn lui, nhưng chỉ thấy một lớp lông trắng nhàn nhạt.
Chẳng lẽ cậu là một con mèo trắng?
Vậy sau này có thể đi đóng quảng cáo nước giặt không nhỉ?
Vài giây sau, Khương Hành hoàn hồn, cụng đầu vào gương một cái.
Đều là do ăn mấy thanh pate có chất bảo quản!
Dạo này Lục Nghi Xuyên rất bận, thỉnh thoảng Triệu Sóc đến ký túc xá có nhắc qua một chút, hình như anh đang tham gia một sự kiện nào đó với giáo sư, cứ họp hành và đi công tác suốt.
Nhưng anh vẫn rất dính lấy Khương Hành.
Không phải thích, mà là dính.
Vừa về đến nhà là ôm cậu vào lòng, cũng không hôn hít hay vu.ốt ve gì, chỉ yên lặng nhìn cậu. Chỉ cần cậu rời khỏi tầm mắt một chút là lập tức bị anh bế lại.
Khương Hành cảm thấy kỳ lạ, quan sát rất lâu nhưng vẫn không nhìn ra điều gì.
Cậu quá ngốc, đến cả việc Lục Nghi Xuyên vui hay buồn cũng không phân biệt nổi.
Nhưng ngoài những khoảnh khắc trầm lặng thoáng qua, phần lớn thời gian anh vẫn rất tích cực, có vẻ như thực sự đã buông bỏ được quá khứ.
Tiếng mèo kêu từ ban công cắt ngang dòng suy nghĩ của Khương Hành.
Cậu chạy ra, thấy trên cây ngô đồng có mấy cái đầu mèo thò ra.
Một con tam thể, một con mướp vàng trông có vẻ không tình nguyện, và một con mèo vằn xám rụt rè.
"Meo."
"Ra chơi đi nào."
Khương Hành hí hửng chạy ngay ra đó.
"Oa oa oa..."
đến đây! đến ngay đây!
Quần áo trên người anh gần như ướt sũng, vành nón che khuất gần nửa khuôn mặt, cả người toát ra hơi lạnh, chiếc cằm lộ ra ngoài sắc nét và băng giá.
Khương Hành ngồi xổm trước cửa nhìn anh một lúc, thử gọi một tiếng.
Lục Nghi Xuyên gỡ mũ xuống, cúi người xoa đầu cậu một cái, đầu ngón tay lạnh lẽo chẳng khác gì cơn mưa bên ngoài. "Sao thế? Chán rồi à?"
Một người một mèo chẳng thể nói chuyện, Khương Hành chỉ có thể cọ cọ vào người anh, nũng nịu kêu một tiếng: "Mi-u~"
Lục Nghi Xuyên, đừng buồn nữa. Làm mèo vui hơn làm người nhiều lắm.
Dĩ nhiên, Lục Nghi Xuyên không hiểu lời cậu nói, chỉ dùng ngón tay khẽ gãi cằm cậu, chiếc dây đeo vàng kim trên cổ tay vô tình chạm vào bộ lông mềm mại.
Khương Hành lập tức nhận ra chiếc đồng hồ này.
Sau kỳ thi đại học, cậu từng đến công ty gia đình làm việc một tháng, kiếm được số tiền đầu tiên từ công sức của mình trong suốt hơn mười năm qua.
Thực ra cũng không nhiều, chỉ khoảng bốn, năm nghìn.
Ngày hôm sau khi nhận lương, cậu đã chạy ngay đến trung tâm thương mại, chọn mua chiếc đồng hồ này.
Khương Hành chẳng có mắt thẩm mỹ gì, chỉ đơn giản thích những thứ lấp lánh. Chiếc đồng hồ gần như ngốn hết tiền lương của cậu, nhưng cậu lại vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng, lúc tặng cho Lục Nghi Xuyên, cậu lại hối hận.
Người đàn ông này vốn điềm đạm, nội liễm, tất cả phụ kiện trên người đều tinh tế mà xa xỉ. Chỉ riêng một chiếc ghim cài áo thôi cũng đáng giá cả trăm nghìn, vậy mà trên cổ tay anh lại xuất hiện một chiếc đồng hồ "đại gia mới nổi" có giá chỉ vài nghìn.
Dù không rành thẩm mỹ, nhưng khi thấy Lục Nghi Xuyên đeo chiếc đồng hồ ấy, cậu vẫn cảm thấy nó thật lạc quẻ, chẳng khác nào viên kim cương đặt nhầm chỗ.
Lần hiếm hoi cậu thấy ngại ngùng, vội vươn tay định giật chiếc đồng hồ về, nhưng Lục Nghi Xuyên lại nhẹ nhàng tránh đi.
Khi đó, anh đã cao hơn cậu một cái đầu, mỗi lần nhìn xuống đều phải hạ mắt, nhưng ánh mắt ấy chưa từng mang theo cảm giác áp bức.
"Nhóc Khương, có lý nào tặng quà xong lại đòi về?"
Lục Nghi Xuyên giơ tay lên cao, Khương Hành cố sức nhảy lên nhưng chỉ chạm được đến khuỷu tay anh, chẳng giành lại được gì, chỉ bị phủ kín bởi hương cam đắng trên người đối phương.
"Xấu quá. Em thấy nó không hợp với anh chút nào, hay là đưa em lại đi? Lần sau em sẽ tặng anh cái đẹp hơn."
Lục Nghi Xuyên đứng yên, để mặc cậu vùng vẫy trong lòng mình. Đợi đến khi cậu mệt lả, ánh mắt anh khẽ lướt qua hàng mi đen nhánh của cậu, chậm rãi nói: "Chỗ nào xấu? Anh thấy đẹp mà. Màu vàng tượng trưng cho phú quý, hợp lắm."
Khương Hành nheo mắt đầy nghi ngờ: "Anh thật sự thấy nó đẹp à?"
Trời mùa hè oi bức, chẳng bao lâu, dây đeo đồng hồ đã bị nhiệt độ cơ thể Lục Nghi Xuyên làm nóng lên. "Anh đã bao giờ lừa em chưa?"
"Nhưng em thấy anh đâu có dùng đồ màu vàng bao giờ..."
Người đàn ông khẽ cúi đầu đúng lúc, giọng nói có phần sâu lắng: "Em biết mà, trong Lục gia, anh không thể tự quyết định nhiều thứ."
Khương Hành lập tức thấy thương anh. "Vậy... vậy cái này anh cứ đeo đi, gặp ai thì bảo là em tặng." Cậu nắm lấy tay anh, vu.ốt ve mặt đồng hồ vàng sáng lấp lánh, vẻ mặt trông cực kỳ quý trọng. "Nhưng lương em không cao lắm, không mua nổi vàng nguyên chất đâu."
Lục Nghi Xuyên dịu dàng an ủi: "Không lộ liễu quá lại hay, đồ mạ vàng thế này vừa vặn, lỡ mất cũng không tiếc. Đợi sau này có tiền, mua hẳn một cái vàng ròng để ở nhà."
Khương Hành lập tức bị thuyết phục: "Em thấy anh nói có lý. Anh yên tâm, sau này em đi làm kiếm tiền, nhất định sẽ tặng anh một chiếc đồng hồ vàng thật to!"
Lúc cậu nói, Lục Nghi Xuyên chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Chỗ da thịt bị bàn tay thiếu niên chạm vào như bốc cháy, khiến anh khô cổ, nóng ran.
"Nhung Nhung..." Anh thu tay lại, siết chặt khớp ngón tay để kìm nén sự ngứa ngáy trong lòng. "Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền?"
Khương Hành xấu hổ kéo kéo vạt áo: "Cũng... cũng không nhiều lắm đâu. Chủ yếu là lương em thấp thôi. Anh trai em nói đã đi làm thì phải theo mức của thực tập sinh, mua xong chỉ còn lại năm trăm, vẫn đủ để mời anh ăn lẩu."
Vừa nghe đến đó, Lục Nghi Xuyên chợt nhận ra—cảm giác ngứa ngáy trong lòng mình vốn chẳng thể nào dập tắt.
"Vậy có nghĩa là, toàn bộ số tiền em kiếm được đều tiêu hết lên người anh rồi?"
Chàng trai chớp mắt, trông có vẻ hơi mơ hồ:
"Nếu không tiêu tiền cho anh thì tiêu cho ai đây? Tiền của anh để em tiêu, tiền của em tất nhiên cũng phải để anh tiêu. Hay là anh thấy ít quá?"
"Không ít."
Lục Nghi Xuyên bật cười, đưa tay chạm vào mặt cậu.
Nhưng một khi đã chọn uống rượu độc để giải khát, thì chỉ càng khiến cơn khát thêm dữ dội.
"Nhung Nhung giỏi thật đấy, lần đầu đi làm đã kiếm được nhiều tiền như vậy."
"Cũng không giỏi lắm đâu mà..." Khương Hành bấu lấy áo anh, ánh mắt trong veo. "Vậy nếu em giỏi như vậy, có phải em xứng đáng được thưởng một chiếc bánh kem vị dâu ở cổng trường không?"
"Chỉ có bánh kem thôi à?"
Khương Hành giơ tay đếm từng món: "Xiên nướng ở sau trường, lẩu cay tê của quán em thích nhất, rồi còn cả quán nướng mới mở mà bạn em bảo là siêu ngon nữa..."
Đếm tới đếm lui, toàn là những món đồ ăn vặt chẳng bao giờ được phép ăn.
Thấy Lục Nghi Xuyên im lặng mãi không nói gì, Khương Hành bĩu môi:
"Em cũng không tham lam lắm đâu, chỉ cần một hai món là được rồi."
Cậu móc ra từ trong túi số tiền ít ỏi còn lại, tổng cộng năm trăm tệ, thử mua chuộc anh:
"Chúng ta đi ăn lẩu bình thường chắc cũng không hết nhiều thế này đâu nhỉ? Anh có muốn thứ gì không, em cũng có thể mời anh."
Giọng người đàn ông vẫn trầm ổn, thong thả:
"Anh không có mong muốn gì cả. Điều duy nhất anh hy vọng là..."
Anh nhìn cậu thiếu niên trước mặt:
"Anh mong Nhung Nhung có thể mau chóng trưởng thành."
"Lục Nghi Xuyên, em đã mười tám tuổi rồi!"
"Thật sao? Thế mà sao vẫn giống con nít vậy?"
"Còn không phải tại anh sao! Làm gì có cột trụ tương lai nào của đất nước mà muốn ăn xiên nướng còn phải viết đơn xin phép như em? Em đã mười tám tuổi, đã có thể tự kiếm tiền, thì cũng nên có quyền quyết định chi tiêu!"
"Người trưởng thành mười tám tuổi chỉ nghĩ đến ăn xiên nướng thôi à?"
"Thế không thì nghĩ đến cái gì?"
Lục Nghi Xuyên hiếm khi bị cứng họng.
Cuối cùng anh thở dài:
"Khương Tiểu Hành, đợi em trưởng thành thật đúng là gian nan."
Chỉ là không ngờ rằng, anh đã không còn cơ hội đợi nữa.
Khương Hành thu hồi dòng suy nghĩ, nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay anh.
Đã bốn năm trôi qua, chiếc đồng hồ trông vẫn chẳng khác gì lúc cậu tặng. Chỉ là dường như đã bị rơi vài lần, mặt kính phản chiếu ánh sáng có mấy vết nứt nhỏ không quá rõ ràng.
Ánh sáng bên trong đồng hồ quá chói, nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng nhận ra.
Cậu vô thức ghé sát lại, nheo mắt để nhìn rõ hơn.
Là ảo giác của cậu sao? Tại sao cậu lại có cảm giác thời gian trên đồng hồ hơi sai?
Còn chưa kịp nhìn kỹ, đầu cậu đã bị Lục Nghi Xuyên đưa tay đẩy ra.
Anh kéo tay áo xuống, che kín chiếc đồng hồ: "Cái này không được nghịch. Được rồi, Mimi tự chơi một lúc đi, anh đi tắm đã."
Lục Nghi Xuyên đi về phía tủ quần áo lấy đồ, còn con mèo nhỏ lạch bạch chạy theo sau gót chân anh, suýt chút nữa đâm sầm vào người anh khi anh xoay người lại.
Lục Nghi Xuyên cởi chiếc áo khoác ngoài, đưa tay kéo vạt áo thun bên trong chuẩn bị cởi, rõ ràng thấy được đôi mắt lấp lánh như viên pha lê đang sáng lên một chút.
"......"
Anh dừng động tác, buông tay áo xuống ngang hông, bật ra một tiếng cười, cầm bộ quần áo ngủ rồi bước vào phòng tắm.
Khương Hành theo bản năng thấy hơi tiếc nuối, nhưng không hề cảm thấy có gì sai sai. Thấy anh bước đi, cậu lại lon ton chạy theo sau.
Cậu vốn không định đi vào phòng tắm cùng anh. Chẳng qua vì tầm nhìn của cậu quá thấp, hơn nữa lại cứ bám sát chân Lục Nghi Xuyên, thế nên hoàn toàn không biết mình đã đi vào đâu.
Mãi đến khi người phía trước đột ngột dừng lại, cậu mới nhận ra mình đã bị bế bổng lên.
Tầm nhìn đột ngột nâng cao như đang chơi tàu lượn siêu tốc, đến khi Khương Hành định thần lại, trước mắt đã là gương mặt phóng đại của Lục Nghi Xuyên.
"Nhóc mèo lắm chuyện, chỗ này không được vào đâu."
Khương Hành nghiêng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy vòi hoa sen phía trên đầu Lục Nghi Xuyên.
Cậu vẫy vẫy bốn cái chân ngắn cũn trên không.
Khoan đã, nghe em giải thích đã...
Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra câu bào chữa, đã bị đặt xuống tấm thảm ngay ngoài cửa phòng tắm.
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại kín mít.
Xuyên qua tấm kính mờ, lờ mờ có thể thấy một bóng dáng cao lớn.
Khương Hành ngây ra.
Tiếng nước vang lên kéo cậu về thực tại. Cậu lập tức xoay người, quay mặt ra ngoài nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Mặt có hơi nóng.
Cũng không phải chưa từng thấy Lục Nghi Xuyên tắm, nhưng đó là chuyện trước khi lên cấp ba. Khi đó, hai người vẫn có thể vô tư ngồi chung một bồn tắm, vui vẻ chơi với vịt cao su...
Ừm... thực ra chỉ có mỗi Khương Hành chơi.
Nhưng từ khi Lục Nghi Xuyên vào cấp ba, không biết là do cảm giác xấu hổ tuổi dậy thì hay do nổi loạn, anh ấy không chỉ từ chối tắm cùng mà ngay cả thay quần áo cũng phải quay lưng lại với Khương Hành.
Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, Khương Hành lại có cơ hội chứng kiến cảnh tượng này.
Cậu nghĩ, may mà hồi đó Lục Nghi Xuyên không t.ắm chung với cậu, nếu không, với cái thân hình trắng trẻo mà gầy nhẳng như cọng giá của mình, chắc cậu sẽ đào một cái hố mà tự chôn luôn mất.
Suy nghĩ lan man một lúc, Khương Hành mới nhớ ra mục đích mình theo dõi Lục Nghi Xuyên.
Trạng thái tinh thần của anh ấy có vẻ rất tốt, nói chuyện lưu loát, thậm chí còn biết đùa giỡn, hoàn toàn không giống người đang chìm trong đau buồn.
Cậu lặng lẽ thở phào.
Đấy thấy chưa! Cậu đã nói rồi, không có gì là thời gian không thể chữa lành. Huống hồ đã bốn năm trôi qua, một đứa trẻ sinh ra cũng có thể đi mẫu giáo rồi, huống chi là quên một người.
Khương Hành có chút bâng khuâng, nhưng nhìn chung vẫn thấy vui.
Thấy Lục Nghi Xuyên sống tốt, cậu quyết định tự thưởng cho mình một thanh pate mèo.
Nhân lúc anh ấy đang tắm, Khương Hành nhanh chân chạy đến bên tủ. Sáng nay khi đổ thức ăn, Lục Nghi Xuyên đã không đóng kín, để lại một khe hở. Cậu đã để mắt đến nó từ lúc đó rồi.
Những con mèo khác nhìn thấy thức ăn chưa chắc đã nghĩ đến chuyện trộm, nhưng Khương Hành thì khác!
Cậu thuần thục cạy tủ, tìm chính xác chỗ để đồ ăn, dù động tác hơi vụng về nhưng mục tiêu thì rõ ràng. Cậu há miệng cắn lấy một thanh pate, xé toạc bao bì ra một cách gọn ghẽ, dứt khoát.
Khi Lục Nghi Xuyên bước ra, Khương Hành đã ăn xong hai thanh, đang ôm thanh thứ ba mà tận hưởng đến mức quên trời đất. Lúc bắt gặp ánh mắt của anh nhìn xuống từ trên cao, cậu lập tức cứng đờ người lại, nửa thanh pate còn trong miệng rơi xuống lúc nào không hay. Cậu vẫy vẫy móng vuốt, cố gắng dùng sự dễ thương để qua mặt.
"Meo..."
Lục Nghi Xuyên ngồi xuống, nhặt lấy nửa thanh pate bị cậu ăn dở, khuôn mặt không lộ ra vẻ giận dữ gì. "Thích cái này à?"
Khương Hành từ bé đã không có chút tự chủ nào, có thể lớn lên khỏe mạnh và đầy đủ dinh dưỡng hoàn toàn là nhờ Lục Nghi Xuyên nghiêm khắc quản lý chế độ ăn uống. Ngay cả việc ăn vặt cũng phải được anh ấy đồng ý trước, đủ hiểu cuộc sống trước đây của cậu nghiêm ngặt đến mức nào.
Cậu ngước mắt lên nhìn anh một cách lén lút, trong lòng chột dạ.
Dù sao thì pate cũng được coi là đồ ăn vặt của giới mèo, ăn nhiều không tốt, còn dễ làm biếng ăn nữa.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần để bị mắng, nhưng không ngờ đối phương lại đưa nửa thanh còn lại về phía cậu, mỉm cười dịu dàng: "Thích thì ăn đi, anh đâu có keo kiệt với em."
Hương thơm của thức ăn len lỏi nơi đầu mũi, Khương Hành không kìm được mà li.ếm nhẹ một cái. Nhận ra Lục Nghi Xuyên thực sự muốn cậu ăn chứ không phải trêu đùa, cậu lập tức cảm động vô cùng, lao thẳng vào lòng anh.
Lục Nghi Xuyên, anh thật là tốt! Anh đối xử với mèo còn rộng rãi hơn với người nữa! Em thề, em sẽ làm mèo của anh cả đời!
Nhưng một chú mèo bé xíu không biết lấy sức lực từ đâu mà lao vào mạnh đến mức làm Lục Nghi Xuyên bị va vào ngực, đau âm ỉ.
Anh nhấc cậu ra, nhìn con mèo nhỏ dường như sắp mở miệng nói tiếng người để bày tỏ lòng trung thành, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: "Rất thích anh à?"
"Meo meo meo!"
"Thích đến vậy sao..." Lục Nghi Xuyên kéo dài giọng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua khóe mắt cậu, "Anh cũng rất thích mèo con đấy."
Khương Hành xấu hổ cười trong lòng, hoàn toàn không nhận ra nụ cười trên gương mặt anh không hề chạm đến đáy mắt.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, sau mấy tuần được nuôi dưỡng, cuối cùng Khương Hành cũng không còn là một chú mèo trụi lông nữa, trên người mọc lên một lớp lông tơ ngắn.
Dù nhìn vẫn có chút kỳ lạ, nhưng ít nhất không còn trọc nữa.
Cậu ngồi trước gương toàn thân, quan sát mình thật kỹ.
So với khi mới đến, cơ thể cậu đã dài ra nhiều. Có lẽ vì phát triển nhanh nên cậu không béo lên mấy, vẫn mảnh dẻ và thon dài. Chỉ có điều...
Khương Hành cúi đầu, nhìn xuống đôi chân ngắn của mình.
Không sao cả, không sao cả, không sao hết!
Cậu tự an ủi, sau này mình nhất định sẽ cao lên.
Còn về màu lông...
Khương Hành xoay trước, xoay sau, nhìn tới nhìn lui, nhưng chỉ thấy một lớp lông trắng nhàn nhạt.
Chẳng lẽ cậu là một con mèo trắng?
Vậy sau này có thể đi đóng quảng cáo nước giặt không nhỉ?
Vài giây sau, Khương Hành hoàn hồn, cụng đầu vào gương một cái.
Đều là do ăn mấy thanh pate có chất bảo quản!
Dạo này Lục Nghi Xuyên rất bận, thỉnh thoảng Triệu Sóc đến ký túc xá có nhắc qua một chút, hình như anh đang tham gia một sự kiện nào đó với giáo sư, cứ họp hành và đi công tác suốt.
Nhưng anh vẫn rất dính lấy Khương Hành.
Không phải thích, mà là dính.
Vừa về đến nhà là ôm cậu vào lòng, cũng không hôn hít hay vu.ốt ve gì, chỉ yên lặng nhìn cậu. Chỉ cần cậu rời khỏi tầm mắt một chút là lập tức bị anh bế lại.
Khương Hành cảm thấy kỳ lạ, quan sát rất lâu nhưng vẫn không nhìn ra điều gì.
Cậu quá ngốc, đến cả việc Lục Nghi Xuyên vui hay buồn cũng không phân biệt nổi.
Nhưng ngoài những khoảnh khắc trầm lặng thoáng qua, phần lớn thời gian anh vẫn rất tích cực, có vẻ như thực sự đã buông bỏ được quá khứ.
Tiếng mèo kêu từ ban công cắt ngang dòng suy nghĩ của Khương Hành.
Cậu chạy ra, thấy trên cây ngô đồng có mấy cái đầu mèo thò ra.
Một con tam thể, một con mướp vàng trông có vẻ không tình nguyện, và một con mèo vằn xám rụt rè.
"Meo."
"Ra chơi đi nào."
Khương Hành hí hửng chạy ngay ra đó.
"Oa oa oa..."
đến đây! đến ngay đây!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro