Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu
Chương 12
Hỉ Thủy Mộc
2025-03-20 14:01:41
Sau cuộc điện thoại vừa rồi, tinh thần của Khương Hành càng trở nên sa sút.
Thực ra, cậu vẫn luôn không khỏe, chỉ là niềm vui khi gặp lại Lục Nghi Xuyên đã khiến cậu tạm thời quên đi sự khó chịu trong cơ thể.
Bác sĩ và trợ lý đặt cậu lên một tấm chăn mềm, quay lưng lại với cậu, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khương Hành chậm rãi đổi tư thế, đưa mắt nhìn ra cửa. Trời đã tối, không bao lâu sau lại đổ mưa. Người qua lại nhộn nhịp, trong đám đông ấy, bóng lưng mặc áo khoác đen kia giống hệt ảo giác trong giấc mơ của cậu.
Cảm giác tủi thân đột nhiên trào dâng.
Những cảm xúc bị kìm nén cả ngày ùa đến như cơn mưa xuân tháng ba.
Chú mèo nhỏ cuộn tròn trên tấm chăn phát ra một tiếng nấc khe khẽ, nhưng tiếng mưa rơi rào rào đã nhanh chóng nuốt chửng nó.
Chính cậu cũng không rõ mình đang buồn vì điều gì. Rõ ràng tình huống hiện tại đã tốt hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng. Cậu không chỉ gặp được Lục Nghi Xuyên mà còn thành công "đâm vào" anh, kết quả này còn vượt xa cả những gì cậu mong đợi.
Nhưng cậu vẫn thấy buồn.
Sáng nay trời nắng rực rỡ, cậu đứng trước cổng trường ăn xong một cây xúc xích rồi mới lấy hết can đảm bước vào.
Bốn năm đã trôi qua, Lục Nghi Xuyên tốt nghiệp từ lâu. Cậu biết cơ hội gặp lại anh gần như bằng không. Cậu nghĩ, thôi thì cứ tìm đến cái hồ mà năm xưa anh từng nhắc đến, rồi tùy tiện chọn một bụi cỏ nào đó nằm xuống, chờ chết cũng được.
Nhưng có vẻ như vận may của cậu đã tiêu tán hết khi đi xe đến đây. Tìm đại một chỗ nghỉ ngơi một chút, ai ngờ lại đụng trúng con mèo có máu mặt nhất trong trường – một con mèo cam. Xui xẻo hơn, cậu lại còn vô tình xông vào lãnh địa của nó.
Khương Hành bị nó đuổi chạy tán loạn, cuối cùng nhờ vào kỹ năng chui lủi trong bụi rậm mới thoát thân.
Cậu cứ thế nín thở trốn trong đám cây cỏ, không dám nhúc nhích, dõi theo con mèo cam đang đi vòng quanh một lượt, tìm mãi không thấy cậu đâu mới chịu bỏ đi.
Hai cô gái cầm túi thức ăn cho mèo bước đến gần bồn hoa. Khương Hành bám vào cành cây, chật vật thoát ra khỏi đám lá, vừa ngẩng đầu lên, qua kẽ lá đan xen, cậu nhìn thấy hai người đang tiến lại gần.
Một trong hai người đó chính là Lục Nghi Xuyên.
Khương Hành sững sờ. Trong khoảnh khắc ấy, cậu thậm chí còn nghi ngờ có phải mình sắp chết rồi không, nếu không thì sao lại có thể nhìn thấy Lục Nghi Xuyên?
Anh sao lại ở đây...
Hai cô gái vừa đi vừa trò chuyện, nhưng cậu chẳng nghe được một chữ nào. Cậu chỉ mở to mắt nhìn Lục Nghi Xuyên càng lúc càng tiến lại gần mình. Đến khi anh sắp đi ngang qua, đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt bất ngờ liếc qua của anh khiến Khương Hành suýt nghĩ rằng mình đã bị nhận ra.
Nhưng không phải. Có vẻ anh chỉ nhìn thoáng qua vì tò mò, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Nhìn thấy anh sắp rời đi, Khương Hành quýnh lên. Nhưng nửa th.ân dư.ới của cậu lại bị kẹt trong đám cây, loay hoay mãi mới chật vật thò được cái đầu ra ngoài.
Nhưng vừa ló ra, cậu lập tức hối hận.
Bộ dạng cậu bây giờ vừa bẩn vừa hôi, làm sao có thể xuất hiện trước mặt anh như thế này?
Còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cậu đã tinh mắt phát hiện ra con mèo cam vốn đã bỏ đi không biết từ lúc nào lại chạy trở về. Vừa thấy cậu, nó lập tức lao tới.
Khương Hành hoảng hồn, vội vàng rụt đầu vào lại.
Nhưng cậu không ngờ, con mèo cam cũng chui vào bụi rậm theo. Khương Hành hoảng quá, quên luôn cả phản ứng. Đến khi lấy lại ý thức, cậu đã đâm thẳng vào mũi giày của Lục Nghi Xuyên.
Bốn năm trôi qua, sau hơn một tuần kể từ khi cậu qua đời, Khương Hành cuối cùng cũng lại được gặp Lục Nghi Xuyên.
Anh vẫn không khác mấy so với ký ức của cậu – luôn sạch sẽ, tỏa ra hương thơm dễ chịu.
Nhưng ánh mắt khi nhìn cậu giờ đây đã không còn chút ấm áp nào như trước.
Khoảnh khắc ấy, cậu có cảm giác như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, trái tim đang reo vui bỗng chốc rơi thẳng xuống đáy vực.
Thì ra, mọi thứ đã không còn như trước nữa...
Cậu không còn là nhị thiếu gia của nhà họ Khương, sống trong nhung lụa, được người người cưng chiều. Cậu thậm chí còn chẳng phải con người, mà chỉ là một con mèo hoang vừa chui ra từ cống rãnh hôi thối.
Khoảnh khắc cậu đâm vào Lục Nghi Xuyên, anh không đá cậu văng ra đã là quá nhân từ rồi.
Nhưng cậu vẫn không nỡ rời đi, dù đã nhìn thấy sự không tình nguyện trong mắt Lục Nghi Xuyên, khi anh cất tiếng hỏi, cậu vẫn cố chấp mà sấn lại gần.
Không sao cả...
Cậu tự nhủ.
Dù gì thì cậu cũng sắp chết rồi, chẳng ai biết cậu chính là Khương Hành. Chỉ cần cứ bám lấy Lục Nghi Xuyên, dù không rời đi, cũng chẳng ai phát hiện ra.
Ngoài trời, mưa ào ào rơi xuống, từng giọt đập mạnh vào cửa kính. Khương Hành cúi đầu, khẽ hít một hơi, lòng cậu cũng u ám hệt như cơn mưa kia.
...
Trợ lý đóng cửa lại, cắt đứt âm thanh của gió và mưa bên ngoài. Khi quay đầu nhìn lại, cô phát hiện chú mèo con vừa được đưa tới từ lúc nào đã ngủ mất rồi.
Cơ thể cuộn tròn, đầu gối lên chân. Trông cậu như vừa trải qua chuyện gì đó rất buồn, đến mức đôi mắt vẫn còn vương nước.
"Ngủ rồi à?" Bác sĩ liếc nhìn cậu, nói, "Vậy thì tốt, nhân lúc nó ngủ, mau cạo lông đi."
Lục Nghi Xuyên đỗ xe xong, phát hiện cơn mưa chẳng những chưa ngớt mà còn trút xuống dữ dội hơn.
Bãi đỗ xe của khu ký túc xá không có chỗ cho ô tô, xe của anh từ trước đến nay đều phải đỗ dưới tòa nhà tổng hợp bên cạnh.
Anh kéo mũ áo khoác lên, bất chấp mưa lớn mà bước nhanh về ký túc xá.
Vừa đến cửa, điện thoại trong túi chợt reo lên. Anh lấy ra liếc nhìn rồi lại nhét trở lại, không định nghe máy.
Sau khi thay quần áo khô ráo, điện thoại vẫn kiên trì reo lên lần nữa.
Lục Nghi Xuyên rót một cốc nước, chậm rãi nhấc máy.
"Có chuyện gì?"
Khương Chước kiên nhẫn hỏi: "Vừa rồi cậu làm gì mà không nghe máy?"
Lục Nghi Xuyên ngửa đầu uống một ngụm nước, giọng nhạt nhẽo: "Trời mưa không mang ô, đang vội về."
Anh hỏi, "Gọi tôi có việc gì?"
Khương Chước đáp: "Tinh Bạch nói nó gọi cậu không được, nhắn tin cũng chẳng thấy trả lời. Nó hỏi tôi có phải đã làm gì khiến cậu giận không."
Lục Nghi Xuyên bật cười, nhưng trong tai Khương Chước, tiếng cười ấy nghe có chút chói tai.
"Tôi không giận gì cả. Có lẽ dạo này bận quá, quên trả lời tin nhắn thôi."
"Lục Nghi Xuyên!" Giọng Khương Chước bỗng cao lên, "Cậu có thể bận đến mức nào chứ? Bận đến mức ngay cả thời gian nhắn một tin cũng không có?"
Lục Nghi Xuyên bật loa ngoài, quăng điện thoại lên bàn, rút một tờ khăn giấy ướt lau tay, chẳng hề để tâm đến cơn giận dữ từ đầu dây bên kia.
"Tôi không giống cậu, ngày nào cũng xoay quanh em trai."
Khương Chước hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn tức giận: "Năm ngày nữa là sinh nhật Tinh Bạch rồi. Cậu cũng biết nó mong cậu đến thế nào mà."
Lục Nghi Xuyên ném tờ khăn giấy vào thùng rác, lạnh nhạt đáp: "Quà tôi đã mua, đến lúc đó sẽ cho người mang đến nhà họ Khương."
"......"
"Lục Nghi Xuyên..." Giọng Khương Chước trầm xuống, "Cậu biết là tôi không có ý đó."
"Những chuyện khác, tôi lực bất tòng tâm."
Lục Nghi Xuyên cầm điện thoại lên: "Nếu không có chuyện gì quan trọng thì tôi cúp máy đây."
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay anh sắp ấn vào nút kết thúc cuộc gọi, giọng nói của Khương Chước vang lên.
"Tinh Bạch nói với tôi là sinh nhật nó rơi đúng vào thứ Hai, nên muốn tổ chức sớm vào cuối tuần." Trong giọng nói của Khương Chước có chút khẩn thiết. "Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật cuối tuần thôi, không ảnh hưởng gì đến cậu cả. Dạo trước nó mới xuất viện, suýt chút nữa không qua khỏi, bây giờ chỉ mong chờ được đón sinh nhật này."
"Lục Nghi Xuyên, coi như tôi xin cậu... được không?"
Lục Nghi Xuyên cụp mắt xuống.
Sau một hồi im lặng, anh rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, ánh sáng lập lòe từ chiếc bật lửa phản chiếu trong đôi mắt trầm tĩnh của anh.
"Để tôi xem đã..."
--------
Khương Hành tỉnh dậy và phát hiện ra... cậu bị hói rồi!
Giơ đuôi lên, không có lông.
Giơ chân lên, không có lông.
Nhìn xuống người mình, cũng không có lông.
Chỗ nào cũng không có lông!
Khương Hành: "......"
Tám giờ tối, trong bệnh viện thú y vang lên một tiếng gào thét xé ruột xé gan của một chú mèo.
Bác sĩ cầm thuốc bước vào, nghe thấy tiếng kêu đầy sinh lực đó liền nhướn mày: "Tốt đấy, trông có vẻ rất khỏe mạnh."
Khương Hành tuyệt vọng nằm bẹp trên tấm đệm mềm, chẳng buồn để ý đến lời trêu chọc của bác sĩ.
Chỉ là ngủ một giấc thôi mà, tại sao lại cạo sạch lông của cậu?! Một con mèo không có lông khác gì đang tr.ần tru.ồng chạy ngoài đường đâu chứ?
Cậu nhất quyết không chịu thừa nhận rằng trước khi ngủ đã không thèm để ý đến cuộc trò chuyện giữa bác sĩ và Lục Nghi Xuyên.
Tấm đệm đặt trên bàn, ngay bên cạnh là tấm kính phản chiếu toàn bộ "diện mạo" hiện tại của cậu.
Lông trên người bị cạo sạch, ngay cả đầu cũng không chừa. Mà tay nghề của bác sĩ cũng chẳng được khéo léo cho lắm, chỗ thì cạo quá sâu, chỗ thì còn lởm chởm, nhìn một mảng lỗ chỗ đến thê thảm.
Khương Hành vặn vẹo cổ quan sát một lúc, rồi quay đầu lại trừng mắt với bác sĩ.
"Meo—!!"
Không cần dịch, bác sĩ cũng hiểu rằng cậu đang chửi rất khó nghe.
Anh ta gãi gãi mũi đầy chột dạ: "Hết cách rồi, ai bảo keo dính trên người nhóc giặt mãi không sạch, chỉ còn cách cạo hết đi thôi."
Trợ lý cũng bước đến, thấy chú mèo nhỏ phồng má tức giận, cô bật cười: "Nó giận à? Cũng đúng, với tay nghề của anh thì ai mà không giận cho được."
Cô có kinh nghiệm dỗ mèo vô cùng thành thạo, nhanh chóng rút một thanh thức ăn vặt dành cho mèo ra, xé bao rồi đưa đến trước mặt Khương Hành: "Đừng giận nữa mà, không lâu đâu, lông sẽ mọc lại nhanh thôi. Đến lúc đó nhóc lại là một bé mèo xinh đẹp rồi."
Khương Hành ngửi ngửi.
Không có con mèo nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của thức ăn vặt, không có!
Cậu há miệng, cắn một miếng.
Nhân lúc đó, trợ lý ôm cậu lên.
Bác sĩ cầm theo ống tiêm: "Tiêm cho nó một liều thuốc đặc trị trước, ngày mai kiểm tra kỹ hơn. Nhưng nhìn triệu chứng thế này thì khả năng cao là bị viêm phúc mạc truyền nhiễm ở mèo (FIP). Loại thuốc này tiêm rất đau, cô giữ chặt nó một chút."
Khương Hành rõ ràng cảm nhận được cánh tay đang ôm cậu siết chặt hơn, bốn chân bị cố định, không thể động đậy.
Cậu hiểu rồi—bọn họ định tiêm cho cậu.
Da đầu Khương Hành tê rần, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nằm yên. Cậu còn trẻ, chưa đủ giác ngộ đến mức chấp nhận cái chết dễ dàng. Nếu có thể sống, cậu vẫn muốn tiếp tục sống.
Nhưng ngay khoảnh khắc kim tiêm đâm vào, cơn đau nhói truyền đến khiến cậu không nhịn được mà kêu lên một tiếng, nghiến chặt răng để không vùng vẫy trong tay trợ lý. Thanh thức ăn vặt mà cậu đang ngậm trong miệng từ lúc nào đã rơi xuống, cậu cũng không hay biết.
Đau quá, cậu không ngờ chỉ là một mũi tiêm mà lại đau đến vậy.
Nhưng dù đầu óc đã trống rỗng vì đau đớn, cậu vẫn ngoan ngoãn co chân lại, không đưa móng ra cào trợ lý.
Ngoan đến mức khiến người ta không nỡ.
Không biết bao lâu sau, cậu cảm thấy mình được đặt xuống tấm đệm mềm, bàn tay ấm áp của trợ lý nhẹ nhàng vu.ốt ve móng cậu: "Rồi rồi, xong rồi, bé cưng ngoan lắm!"
Làm việc ở bệnh viện thú y đủ lâu, nhân viên ở đây đều xem mèo chó như những đứa trẻ, chẳng ai cảm thấy nói chuyện với chúng như vậy là kỳ lạ.
Khương Hành phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, sau đó há miệng, lần nữa cắn lấy thanh thức ăn vặt mà trợ lý đưa đến bên miệng cậu.
Một mũi tiêm đổi lấy một thanh thức ăn vặt—cậu cảm thấy mình lỗ to rồi.
Thế là trong lòng cậu lặng lẽ ghi thêm một món nợ mới vào sổ nợ của Lục Nghi Xuyên.
Thực ra, cậu vẫn luôn không khỏe, chỉ là niềm vui khi gặp lại Lục Nghi Xuyên đã khiến cậu tạm thời quên đi sự khó chịu trong cơ thể.
Bác sĩ và trợ lý đặt cậu lên một tấm chăn mềm, quay lưng lại với cậu, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khương Hành chậm rãi đổi tư thế, đưa mắt nhìn ra cửa. Trời đã tối, không bao lâu sau lại đổ mưa. Người qua lại nhộn nhịp, trong đám đông ấy, bóng lưng mặc áo khoác đen kia giống hệt ảo giác trong giấc mơ của cậu.
Cảm giác tủi thân đột nhiên trào dâng.
Những cảm xúc bị kìm nén cả ngày ùa đến như cơn mưa xuân tháng ba.
Chú mèo nhỏ cuộn tròn trên tấm chăn phát ra một tiếng nấc khe khẽ, nhưng tiếng mưa rơi rào rào đã nhanh chóng nuốt chửng nó.
Chính cậu cũng không rõ mình đang buồn vì điều gì. Rõ ràng tình huống hiện tại đã tốt hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng. Cậu không chỉ gặp được Lục Nghi Xuyên mà còn thành công "đâm vào" anh, kết quả này còn vượt xa cả những gì cậu mong đợi.
Nhưng cậu vẫn thấy buồn.
Sáng nay trời nắng rực rỡ, cậu đứng trước cổng trường ăn xong một cây xúc xích rồi mới lấy hết can đảm bước vào.
Bốn năm đã trôi qua, Lục Nghi Xuyên tốt nghiệp từ lâu. Cậu biết cơ hội gặp lại anh gần như bằng không. Cậu nghĩ, thôi thì cứ tìm đến cái hồ mà năm xưa anh từng nhắc đến, rồi tùy tiện chọn một bụi cỏ nào đó nằm xuống, chờ chết cũng được.
Nhưng có vẻ như vận may của cậu đã tiêu tán hết khi đi xe đến đây. Tìm đại một chỗ nghỉ ngơi một chút, ai ngờ lại đụng trúng con mèo có máu mặt nhất trong trường – một con mèo cam. Xui xẻo hơn, cậu lại còn vô tình xông vào lãnh địa của nó.
Khương Hành bị nó đuổi chạy tán loạn, cuối cùng nhờ vào kỹ năng chui lủi trong bụi rậm mới thoát thân.
Cậu cứ thế nín thở trốn trong đám cây cỏ, không dám nhúc nhích, dõi theo con mèo cam đang đi vòng quanh một lượt, tìm mãi không thấy cậu đâu mới chịu bỏ đi.
Hai cô gái cầm túi thức ăn cho mèo bước đến gần bồn hoa. Khương Hành bám vào cành cây, chật vật thoát ra khỏi đám lá, vừa ngẩng đầu lên, qua kẽ lá đan xen, cậu nhìn thấy hai người đang tiến lại gần.
Một trong hai người đó chính là Lục Nghi Xuyên.
Khương Hành sững sờ. Trong khoảnh khắc ấy, cậu thậm chí còn nghi ngờ có phải mình sắp chết rồi không, nếu không thì sao lại có thể nhìn thấy Lục Nghi Xuyên?
Anh sao lại ở đây...
Hai cô gái vừa đi vừa trò chuyện, nhưng cậu chẳng nghe được một chữ nào. Cậu chỉ mở to mắt nhìn Lục Nghi Xuyên càng lúc càng tiến lại gần mình. Đến khi anh sắp đi ngang qua, đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt bất ngờ liếc qua của anh khiến Khương Hành suýt nghĩ rằng mình đã bị nhận ra.
Nhưng không phải. Có vẻ anh chỉ nhìn thoáng qua vì tò mò, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Nhìn thấy anh sắp rời đi, Khương Hành quýnh lên. Nhưng nửa th.ân dư.ới của cậu lại bị kẹt trong đám cây, loay hoay mãi mới chật vật thò được cái đầu ra ngoài.
Nhưng vừa ló ra, cậu lập tức hối hận.
Bộ dạng cậu bây giờ vừa bẩn vừa hôi, làm sao có thể xuất hiện trước mặt anh như thế này?
Còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cậu đã tinh mắt phát hiện ra con mèo cam vốn đã bỏ đi không biết từ lúc nào lại chạy trở về. Vừa thấy cậu, nó lập tức lao tới.
Khương Hành hoảng hồn, vội vàng rụt đầu vào lại.
Nhưng cậu không ngờ, con mèo cam cũng chui vào bụi rậm theo. Khương Hành hoảng quá, quên luôn cả phản ứng. Đến khi lấy lại ý thức, cậu đã đâm thẳng vào mũi giày của Lục Nghi Xuyên.
Bốn năm trôi qua, sau hơn một tuần kể từ khi cậu qua đời, Khương Hành cuối cùng cũng lại được gặp Lục Nghi Xuyên.
Anh vẫn không khác mấy so với ký ức của cậu – luôn sạch sẽ, tỏa ra hương thơm dễ chịu.
Nhưng ánh mắt khi nhìn cậu giờ đây đã không còn chút ấm áp nào như trước.
Khoảnh khắc ấy, cậu có cảm giác như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, trái tim đang reo vui bỗng chốc rơi thẳng xuống đáy vực.
Thì ra, mọi thứ đã không còn như trước nữa...
Cậu không còn là nhị thiếu gia của nhà họ Khương, sống trong nhung lụa, được người người cưng chiều. Cậu thậm chí còn chẳng phải con người, mà chỉ là một con mèo hoang vừa chui ra từ cống rãnh hôi thối.
Khoảnh khắc cậu đâm vào Lục Nghi Xuyên, anh không đá cậu văng ra đã là quá nhân từ rồi.
Nhưng cậu vẫn không nỡ rời đi, dù đã nhìn thấy sự không tình nguyện trong mắt Lục Nghi Xuyên, khi anh cất tiếng hỏi, cậu vẫn cố chấp mà sấn lại gần.
Không sao cả...
Cậu tự nhủ.
Dù gì thì cậu cũng sắp chết rồi, chẳng ai biết cậu chính là Khương Hành. Chỉ cần cứ bám lấy Lục Nghi Xuyên, dù không rời đi, cũng chẳng ai phát hiện ra.
Ngoài trời, mưa ào ào rơi xuống, từng giọt đập mạnh vào cửa kính. Khương Hành cúi đầu, khẽ hít một hơi, lòng cậu cũng u ám hệt như cơn mưa kia.
...
Trợ lý đóng cửa lại, cắt đứt âm thanh của gió và mưa bên ngoài. Khi quay đầu nhìn lại, cô phát hiện chú mèo con vừa được đưa tới từ lúc nào đã ngủ mất rồi.
Cơ thể cuộn tròn, đầu gối lên chân. Trông cậu như vừa trải qua chuyện gì đó rất buồn, đến mức đôi mắt vẫn còn vương nước.
"Ngủ rồi à?" Bác sĩ liếc nhìn cậu, nói, "Vậy thì tốt, nhân lúc nó ngủ, mau cạo lông đi."
Lục Nghi Xuyên đỗ xe xong, phát hiện cơn mưa chẳng những chưa ngớt mà còn trút xuống dữ dội hơn.
Bãi đỗ xe của khu ký túc xá không có chỗ cho ô tô, xe của anh từ trước đến nay đều phải đỗ dưới tòa nhà tổng hợp bên cạnh.
Anh kéo mũ áo khoác lên, bất chấp mưa lớn mà bước nhanh về ký túc xá.
Vừa đến cửa, điện thoại trong túi chợt reo lên. Anh lấy ra liếc nhìn rồi lại nhét trở lại, không định nghe máy.
Sau khi thay quần áo khô ráo, điện thoại vẫn kiên trì reo lên lần nữa.
Lục Nghi Xuyên rót một cốc nước, chậm rãi nhấc máy.
"Có chuyện gì?"
Khương Chước kiên nhẫn hỏi: "Vừa rồi cậu làm gì mà không nghe máy?"
Lục Nghi Xuyên ngửa đầu uống một ngụm nước, giọng nhạt nhẽo: "Trời mưa không mang ô, đang vội về."
Anh hỏi, "Gọi tôi có việc gì?"
Khương Chước đáp: "Tinh Bạch nói nó gọi cậu không được, nhắn tin cũng chẳng thấy trả lời. Nó hỏi tôi có phải đã làm gì khiến cậu giận không."
Lục Nghi Xuyên bật cười, nhưng trong tai Khương Chước, tiếng cười ấy nghe có chút chói tai.
"Tôi không giận gì cả. Có lẽ dạo này bận quá, quên trả lời tin nhắn thôi."
"Lục Nghi Xuyên!" Giọng Khương Chước bỗng cao lên, "Cậu có thể bận đến mức nào chứ? Bận đến mức ngay cả thời gian nhắn một tin cũng không có?"
Lục Nghi Xuyên bật loa ngoài, quăng điện thoại lên bàn, rút một tờ khăn giấy ướt lau tay, chẳng hề để tâm đến cơn giận dữ từ đầu dây bên kia.
"Tôi không giống cậu, ngày nào cũng xoay quanh em trai."
Khương Chước hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn tức giận: "Năm ngày nữa là sinh nhật Tinh Bạch rồi. Cậu cũng biết nó mong cậu đến thế nào mà."
Lục Nghi Xuyên ném tờ khăn giấy vào thùng rác, lạnh nhạt đáp: "Quà tôi đã mua, đến lúc đó sẽ cho người mang đến nhà họ Khương."
"......"
"Lục Nghi Xuyên..." Giọng Khương Chước trầm xuống, "Cậu biết là tôi không có ý đó."
"Những chuyện khác, tôi lực bất tòng tâm."
Lục Nghi Xuyên cầm điện thoại lên: "Nếu không có chuyện gì quan trọng thì tôi cúp máy đây."
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay anh sắp ấn vào nút kết thúc cuộc gọi, giọng nói của Khương Chước vang lên.
"Tinh Bạch nói với tôi là sinh nhật nó rơi đúng vào thứ Hai, nên muốn tổ chức sớm vào cuối tuần." Trong giọng nói của Khương Chước có chút khẩn thiết. "Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật cuối tuần thôi, không ảnh hưởng gì đến cậu cả. Dạo trước nó mới xuất viện, suýt chút nữa không qua khỏi, bây giờ chỉ mong chờ được đón sinh nhật này."
"Lục Nghi Xuyên, coi như tôi xin cậu... được không?"
Lục Nghi Xuyên cụp mắt xuống.
Sau một hồi im lặng, anh rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, ánh sáng lập lòe từ chiếc bật lửa phản chiếu trong đôi mắt trầm tĩnh của anh.
"Để tôi xem đã..."
--------
Khương Hành tỉnh dậy và phát hiện ra... cậu bị hói rồi!
Giơ đuôi lên, không có lông.
Giơ chân lên, không có lông.
Nhìn xuống người mình, cũng không có lông.
Chỗ nào cũng không có lông!
Khương Hành: "......"
Tám giờ tối, trong bệnh viện thú y vang lên một tiếng gào thét xé ruột xé gan của một chú mèo.
Bác sĩ cầm thuốc bước vào, nghe thấy tiếng kêu đầy sinh lực đó liền nhướn mày: "Tốt đấy, trông có vẻ rất khỏe mạnh."
Khương Hành tuyệt vọng nằm bẹp trên tấm đệm mềm, chẳng buồn để ý đến lời trêu chọc của bác sĩ.
Chỉ là ngủ một giấc thôi mà, tại sao lại cạo sạch lông của cậu?! Một con mèo không có lông khác gì đang tr.ần tru.ồng chạy ngoài đường đâu chứ?
Cậu nhất quyết không chịu thừa nhận rằng trước khi ngủ đã không thèm để ý đến cuộc trò chuyện giữa bác sĩ và Lục Nghi Xuyên.
Tấm đệm đặt trên bàn, ngay bên cạnh là tấm kính phản chiếu toàn bộ "diện mạo" hiện tại của cậu.
Lông trên người bị cạo sạch, ngay cả đầu cũng không chừa. Mà tay nghề của bác sĩ cũng chẳng được khéo léo cho lắm, chỗ thì cạo quá sâu, chỗ thì còn lởm chởm, nhìn một mảng lỗ chỗ đến thê thảm.
Khương Hành vặn vẹo cổ quan sát một lúc, rồi quay đầu lại trừng mắt với bác sĩ.
"Meo—!!"
Không cần dịch, bác sĩ cũng hiểu rằng cậu đang chửi rất khó nghe.
Anh ta gãi gãi mũi đầy chột dạ: "Hết cách rồi, ai bảo keo dính trên người nhóc giặt mãi không sạch, chỉ còn cách cạo hết đi thôi."
Trợ lý cũng bước đến, thấy chú mèo nhỏ phồng má tức giận, cô bật cười: "Nó giận à? Cũng đúng, với tay nghề của anh thì ai mà không giận cho được."
Cô có kinh nghiệm dỗ mèo vô cùng thành thạo, nhanh chóng rút một thanh thức ăn vặt dành cho mèo ra, xé bao rồi đưa đến trước mặt Khương Hành: "Đừng giận nữa mà, không lâu đâu, lông sẽ mọc lại nhanh thôi. Đến lúc đó nhóc lại là một bé mèo xinh đẹp rồi."
Khương Hành ngửi ngửi.
Không có con mèo nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của thức ăn vặt, không có!
Cậu há miệng, cắn một miếng.
Nhân lúc đó, trợ lý ôm cậu lên.
Bác sĩ cầm theo ống tiêm: "Tiêm cho nó một liều thuốc đặc trị trước, ngày mai kiểm tra kỹ hơn. Nhưng nhìn triệu chứng thế này thì khả năng cao là bị viêm phúc mạc truyền nhiễm ở mèo (FIP). Loại thuốc này tiêm rất đau, cô giữ chặt nó một chút."
Khương Hành rõ ràng cảm nhận được cánh tay đang ôm cậu siết chặt hơn, bốn chân bị cố định, không thể động đậy.
Cậu hiểu rồi—bọn họ định tiêm cho cậu.
Da đầu Khương Hành tê rần, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nằm yên. Cậu còn trẻ, chưa đủ giác ngộ đến mức chấp nhận cái chết dễ dàng. Nếu có thể sống, cậu vẫn muốn tiếp tục sống.
Nhưng ngay khoảnh khắc kim tiêm đâm vào, cơn đau nhói truyền đến khiến cậu không nhịn được mà kêu lên một tiếng, nghiến chặt răng để không vùng vẫy trong tay trợ lý. Thanh thức ăn vặt mà cậu đang ngậm trong miệng từ lúc nào đã rơi xuống, cậu cũng không hay biết.
Đau quá, cậu không ngờ chỉ là một mũi tiêm mà lại đau đến vậy.
Nhưng dù đầu óc đã trống rỗng vì đau đớn, cậu vẫn ngoan ngoãn co chân lại, không đưa móng ra cào trợ lý.
Ngoan đến mức khiến người ta không nỡ.
Không biết bao lâu sau, cậu cảm thấy mình được đặt xuống tấm đệm mềm, bàn tay ấm áp của trợ lý nhẹ nhàng vu.ốt ve móng cậu: "Rồi rồi, xong rồi, bé cưng ngoan lắm!"
Làm việc ở bệnh viện thú y đủ lâu, nhân viên ở đây đều xem mèo chó như những đứa trẻ, chẳng ai cảm thấy nói chuyện với chúng như vậy là kỳ lạ.
Khương Hành phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, sau đó há miệng, lần nữa cắn lấy thanh thức ăn vặt mà trợ lý đưa đến bên miệng cậu.
Một mũi tiêm đổi lấy một thanh thức ăn vặt—cậu cảm thấy mình lỗ to rồi.
Thế là trong lòng cậu lặng lẽ ghi thêm một món nợ mới vào sổ nợ của Lục Nghi Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro