Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên

Chương 25

Một miếng bánh mì

2025-03-17 08:18:38

Ngày khai giảng, Tống Viêm đưa tôi đến trường.

Dưới ký túc xá, anh ôm chặt tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng điệu đầy uất ức.

“Phiền quá.”

“Anh mua một căn nhà, em dọn ra ở cùng anh đi.”

Tôi vỗ nhẹ lưng anh. “Không sao đâu, trường chúng ta gần nhau, vẫn có thể gặp thường xuyên mà.”

Tiễn Tống Viêm xong, tôi lên lầu thì đụng phải Hạ Chí.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô ta cũng đậu vào trường này.

Hạ Chí nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng đầy ác ý. “Hạ Đường, chị đừng đắc ý quá lâu. Tôi nhất định sẽ để Tống Viêm biết bộ mặt thật của chị.”

Tôi gật đầu, thản nhiên đáp: “Được thôi, cứ chờ xem.”

Chương trình huấn luyện quân sự năm nhất diễn ra rất nhanh.

Cái nóng oi ả của mùa hè, tiếng ve kêu inh ỏi, đứng trên sân tập, tôi có cảm giác như lồng n.g.ự.c mình cũng đang bị thiêu đốt.

Tống Viêm đến đúng lúc tôi đang đứng tư thế nghiêm.

Anh mặc áo thun đen, đội mũ lưỡi trai, khoanh tay đứng ở góc sân tập. Cả người anh mang theo khí lạnh, như một cơn gió bấc giữa ngày hè nóng bức.

Sau khi giải tán, tôi lập tức chạy đến.

“Đợi lâu chưa?”

“Lâu rồi, nóng muốn chết.”

Anh nhận lấy chai nước khoáng tôi đang uống dở, vặn nắp uống hai ngụm rất tự nhiên.

Tôi bật quạt cầm tay thổi cho anh. “Không phải nói không đến sao?”

Anh không trả lời, chỉ cúi đầu, lười biếng tựa vào vai tôi.

Rõ ràng là tôi đang huấn luyện quân sự, nhưng nhìn anh lại như người kiệt sức hơn.

Trông có vẻ còn gầy đi một chút.

“Anh đã mua nhà rồi, mấy hôm nữa em đi rút khỏi ký túc xá đi.”

Lời anh nói khiến hơi nóng mùa hè như tràn lên, đè nặng lên lòng tôi.

Tôi đẩy anh ra, lạnh lùng nhìn: “Tống Viêm, em đã nói không được mà.”

Thấy thái độ tôi như vậy, sắc mặt Tống Viêm cũng trầm xuống.

“Tại sao không được?”

“Mỗi lần anh muốn gặp em, em hết bận cái này lại bận cái khác, lúc nào cũng có lý do từ chối. Cả tuần này chúng ta chưa gặp nhau lấy một lần.”

Anh càng nói càng tức giận, nghiến răng: “Hạ Đường, thật ra em không hề muốn gặp anh đúng không?”

Anh nói trúng tim đen.

Tiếng còi tập hợp vang lên.

Tôi đội lại mũ, không chút do dự đáp: “Em sẽ không rút khỏi ký túc xá.”

Nói xong, tôi xoay người chạy đi.

Khi quay lại hàng ngũ, tôi len lén nhìn về phía vừa nãy.

Bóng dáng Tống Viêm đã biến mất.

Ngón tay tôi siết chặt thành nắm đấm.

Không thể tiếp tục thế này nữa.

Về đến ký túc xá, tôi bắt đầu tính toán.

Những món đồ xa xỉ Tống Viêm tặng có thể bán được không ít tiền.

Đủ để tôi đưa ra quyết định.

Kể từ ngày hôm đó, tôi không tìm Tống Viêm nữa.

Anh cũng không đến tìm tôi.

Xem trên trang cá nhân, có vẻ anh đã mở một công ty nhỏ, đang bận rộn đi công tác khắp nơi.

Nửa tháng sau, vào đêm sương giáng, định vị của Tống Viêm trở về Bắc Thành.

【Em định giận anh đến bao giờ?】

Nhìn dòng tin nhắn ấy, tôi khẽ thở ra một hơi, rồi bắt đầu gõ phím.

【Tống Viêm, anh chưa xin lỗi.】

Đối phương trả lời rất nhanh.

Tống Diễm: 【Được, em đang ở đâu?】

【Quán mì, đang ăn.】

【Đi với ai?】

【Bạn cùng lớp.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

【Nam hay nữ?】

Tôi liếc nhìn bạn cùng phòng bên cạnh, rồi cố tình đáp lại: 【Nam.】

Tôi cố ý chọc tức anh.

Đầu bên kia gõ rất lâu.

【Hạ Đường, em giỏi lắm.】

Tôi tắt màn hình điện thoại, tiếp tục tập trung ăn.

Không ngờ anh đến nhanh như vậy.

Vừa ra khỏi quán mì với hai bạn cùng phòng, tôi đã đụng ngay phải Tống Viêm.

Phía sau anh là một chiếc mô tô đen tuyền. Anh tháo mũ bảo hiểm, mang theo hơi lạnh của đầu thu.

Anh ôm mũ bảo hiểm trong tay, ánh mắt lạnh lùng quét qua.

Lời nói dối bị lật tẩy ngay lập tức.

Hai người bạn cùng phòng nắm tay nhau, thức thời rời đi.

“Cố ý chọc tức anh?”

Tống Viêm tiến lên, định nắm tay tôi.

Tôi né tránh, vạt áo lướt qua khớp ngón tay anh.

Năm ngón tay anh khẽ siết lại, đầu ngón tay ma sát một chút.

Chúng tôi đứng đối diện nhau, khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.

Anh thu tay về, hơi nhướng mày: “Em thực sự không muốn sống cùng anh đến thế sao?”

“Tống Viêm, trọng tâm của chuyện này không phải ở đó.”

Anh đương nhiên biết trọng tâm không phải là chuyện sống chung, nhưng anh cố tình muốn tôi phủ nhận điều này.

Vì đây là điều anh để tâm nhất.

“Không sống cùng cũng được.”

Anh chống lưỡi lên má, giọng nói không gợn sóng.

“Anh đã mua hai căn hộ, chúng ta làm hàng xóm, nước giếng không phạm nước sông.”

Tôi im lặng hai giây, hạ mắt xuống.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Tống Viêm, chúng ta chia tay đi.”

Phía sau, ánh đèn neon của quán mì chớp tắt không ngừng.

Không có cơn thịnh nộ mà tôi tưởng tượng.

Đôi mắt đen láy của Tống Viêm dừng trên tôi.

“Lý do?”

Tôi l.i.ế.m môi, chậm rãi nói:

“Anh có tính kiểm soát quá mạnh, luôn áp đặt, không quan tâm đến cảm xúc của em.”

“Nhìn anh đi.”

Anh hơi ngẩng cằm: “Nói tiếp.”

Đối diện với ánh mắt anh, khí thế của tôi yếu dần.

Cổ họng khô khốc, tôi nuốt xuống:

“Anh… nóng tính quá.”

“Lúc nào em cũng phải chiều theo cảm xúc của anh…”

“Em mệt rồi…”

Nghe đến đây, cuối cùng sắc mặt Tống Viêm cũng thay đổi.

Hàng mi dày khẽ run rẩy, những sợi tóc rủ xuống.

“Anh sẽ thay đổi.”

Tôi ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Anh không thay đổi được đâu, ngay cả t.h.u.ố.c lá cũng không cai được.”

“Anh làm được.”

Anh móc từ túi ra một bao thuốc còn mới cùng chiếc bật lửa.

Nhấc tay lên, ném hết vào thùng rác bên cạnh.

“Anh làm được.”

Anh nhìn tôi, đuôi mắt hơi đỏ lên.

Lần đầu tiên tôi thấy Tống Viêm như thế này.

Suy sụp, thất bại, như một con búp bê thủy tinh đã có vết nứt.

Anh hơi khom lưng, dè dặt nắm lấy vạt áo tôi.

“Anh làm được, Hạ Đường, đừng bỏ rơi anh, xin em…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên

Số ký tự: 0