Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 22
Một miếng bánh mì
2025-03-17 08:18:38
Hôm tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô, trong phòng bao của nhà hàng, mọi người ồn ào trò chuyện.
Tôi ngồi ở một góc.
Kỳ thi đại học giống như một bức tường lửa.
Vượt qua rồi, ai cũng có cơ hội tái sinh từ tro tàn.
Nửa tháng không gặp, ai nấy dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Tóc nhuộm đủ màu, ăn mặc thời thượng, trên mặt là vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tôi đi vào nhà vệ sinh, trong buồng kín, tôi nhắn tin xin lỗi Tống Viêm.
Cậu ấy đang giận vì tôi không chịu ngồi cạnh.
Hành lang vắng người, giọng cậu ấy đầy kìm nén, nghiến răng hỏi:
“Hạ Đường, em vẫn không muốn công khai, lần này lại vì lý do gì?”
Tôi không trả lời.
Tống Viêm ghét nhất là sự im lặng của tôi.
Thế nên chưa bao lâu sau khi món ăn được dọn lên, cậu ấy đã sầm mặt bỏ đi, không nể mặt ai cả.
Tống Viêm không nhắn lại.
Bên ngoài nhà vệ sinh, có tiếng bàn tán:
“Ê, cậu có thấy Hạ Đường dạo này xinh lên không?”
“Trang điểm rồi chứ gì.”
“NONONO, cậu nông cạn quá, đây là sức mạnh của tình yêu! Mấy hôm trước tớ thấy cậu ấy đi với Tống Viêm ở trung tâm thương mại.”
“Thật không? Cậu không nhìn nhầm đấy chứ?”
“Nhầm làm sao được, hai người còn nắm tay nhau nữa mà!”
Tiếng trò chuyện dần xa.
Tôi đẩy cửa bước ra, đứng trước bồn rửa tay, nhìn vào gương.
Đôi mắt tròn tròn, lớp trang điểm nhẹ nhàng, mấy nốt tàn nhang hai bên má cũng nhạt đi.
Bây giờ mới thấy tôi và Hạ Chí đúng là có vài nét giống nhau.
Tiệc tan, mọi người tụ tập trước cửa nhà hàng.
Tống Viêm không biết đã quay lại từ lúc nào, đứng ở rìa ngoài cùng.
Tôi ngoảnh đầu, nhìn cậu ấy.
Chàng trai cao lớn, thẳng tắp cúi đầu, hai tay khoanh trước ngực, lặng lẽ tựa vào cột trụ.
Tôi chậm rãi bước về phía cậu ấy.
Nhưng còn chưa kịp đến gần, đã có người nhanh chân hơn.
Hạ Chí đứng trước mặt Tống Viêm, ngẩng cao cằm.
“Tống Viêm, anh đăng ký đại học ở thành phố nào vậy?”
“Anh học kém, em có thể miễn cưỡng giúp anh tham khảo một chút.”
Giọng điệu kiêu kỳ, mang theo chút ngượng ngùng.
Tống Viêm chậm rãi ngước mắt, nhìn cô ấy hai giây, sau đó lạnh lùng mở miệng:
“Liên quan quái gì đến cô.”
Sự chán ghét trong giọng nói quá rõ ràng.
Nụ cười của Hạ Chí thoáng cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô ta gượng gạo giữ vững dáng vẻ:
“Em chỉ quan tâm đến học sinh kém thôi, anh có thái độ gì vậy?”
Tôi siết chặt răng, không nhìn tiếp nữa.
Lúc định quay về, có người vỗ nhẹ lên vai tôi.
“Hạ Đường.”
Tôi quay đầu, là Giang Thiếu Diễn.
Tôi cau mày: “Sao thế?”
Chàng trai trẻ đứng trước mặt tôi, ngượng ngùng gãi đầu.
“Anh gọi xe rồi, có thể đưa em về không?”
Tôi ngẩn ra.
Giọng anh ta không nhỏ, mấy người xung quanh đều nghe thấy.
Một loạt tiếng trêu chọc vang lên:
“Ôi chao, Giang Thiếu Diễn không ngờ đấy nha.”
“Sao chỉ đưa mình Hạ Đường, bọn tôi không xứng đáng à?”
“Hồi hội thao tôi đã thấy cậu có gì đó không đúng rồi, nhóc con còn không chịu thừa nhận!”
Giang Thiếu Duễn đỏ bừng mặt:
“Đừng nói bừa, tôi chỉ tiện đường thôi mà.”
Tôi l.i.ế.m môi, còn chưa kịp đáp, eo bỗng bị một cánh tay siết chặt.
Lực đạo quen thuộc làm cả người tôi tê rần.
Khoảnh khắc đó, biểu cảm của Giang Thiếu Diễn như bị đóng băng.
Tiếng ồn ào xung quanh cũng biến mất.
Trong bầu không khí kỳ lạ, bàn tay đang ôm eo tôi của Tống Viêm dần siết chặt hơn.
“Xin lỗi nhé, anh bạn.”
Cậu ấy cười, nhưng giọng nói lạnh lẽo như băng:
“Bạn gái tôi, tôi tự đưa về.”
Mọi người trợn tròn mắt, nhìn nhau ngơ ngác, không ai dám hó hé.
Vịt Bay Lạc Bầy
Trong sự im lặng đến nghẹt thở, Tống Viêm bật cười khẽ, giơ tay búng ngón tay về phía bóng tối.
Tiếng động cơ gầm rú vang lên.
Chiếc Porsche Cayenne màu đen từ xa lao đến, dừng ngay trước đám đông.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, kinh ngạc xôn xao:
“Mẹ ơi, tôi nói mà, tôi không nhìn nhầm đâu!”
“Điên rồi, Tống Viêm nói Hạ Đường là bạn gái cậu ta, có phải tôi đang nằm mơ không?”
“Không phải nói cậu ta đang hẹn hò với Hạ Chí à?”
Hạ Chí đứng trong đám đông, sắc mặt trắng bệch.
Cuối cùng, dưới ánh mắt chấn động của mọi người, Tống Viêm mạnh mẽ kéo tôi lên xe.
Trước khi lên xe, tôi ngoảnh lại nhìn.
Hạ Chí mặc váy trắng, đứng yên tại chỗ.
Cô ta gườm gườm nhìn tôi, đôi mắt đầy oán độc, gương mặt xinh đẹp gần như méo mó.
Tôi ngồi ở một góc.
Kỳ thi đại học giống như một bức tường lửa.
Vượt qua rồi, ai cũng có cơ hội tái sinh từ tro tàn.
Nửa tháng không gặp, ai nấy dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Tóc nhuộm đủ màu, ăn mặc thời thượng, trên mặt là vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tôi đi vào nhà vệ sinh, trong buồng kín, tôi nhắn tin xin lỗi Tống Viêm.
Cậu ấy đang giận vì tôi không chịu ngồi cạnh.
Hành lang vắng người, giọng cậu ấy đầy kìm nén, nghiến răng hỏi:
“Hạ Đường, em vẫn không muốn công khai, lần này lại vì lý do gì?”
Tôi không trả lời.
Tống Viêm ghét nhất là sự im lặng của tôi.
Thế nên chưa bao lâu sau khi món ăn được dọn lên, cậu ấy đã sầm mặt bỏ đi, không nể mặt ai cả.
Tống Viêm không nhắn lại.
Bên ngoài nhà vệ sinh, có tiếng bàn tán:
“Ê, cậu có thấy Hạ Đường dạo này xinh lên không?”
“Trang điểm rồi chứ gì.”
“NONONO, cậu nông cạn quá, đây là sức mạnh của tình yêu! Mấy hôm trước tớ thấy cậu ấy đi với Tống Viêm ở trung tâm thương mại.”
“Thật không? Cậu không nhìn nhầm đấy chứ?”
“Nhầm làm sao được, hai người còn nắm tay nhau nữa mà!”
Tiếng trò chuyện dần xa.
Tôi đẩy cửa bước ra, đứng trước bồn rửa tay, nhìn vào gương.
Đôi mắt tròn tròn, lớp trang điểm nhẹ nhàng, mấy nốt tàn nhang hai bên má cũng nhạt đi.
Bây giờ mới thấy tôi và Hạ Chí đúng là có vài nét giống nhau.
Tiệc tan, mọi người tụ tập trước cửa nhà hàng.
Tống Viêm không biết đã quay lại từ lúc nào, đứng ở rìa ngoài cùng.
Tôi ngoảnh đầu, nhìn cậu ấy.
Chàng trai cao lớn, thẳng tắp cúi đầu, hai tay khoanh trước ngực, lặng lẽ tựa vào cột trụ.
Tôi chậm rãi bước về phía cậu ấy.
Nhưng còn chưa kịp đến gần, đã có người nhanh chân hơn.
Hạ Chí đứng trước mặt Tống Viêm, ngẩng cao cằm.
“Tống Viêm, anh đăng ký đại học ở thành phố nào vậy?”
“Anh học kém, em có thể miễn cưỡng giúp anh tham khảo một chút.”
Giọng điệu kiêu kỳ, mang theo chút ngượng ngùng.
Tống Viêm chậm rãi ngước mắt, nhìn cô ấy hai giây, sau đó lạnh lùng mở miệng:
“Liên quan quái gì đến cô.”
Sự chán ghét trong giọng nói quá rõ ràng.
Nụ cười của Hạ Chí thoáng cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô ta gượng gạo giữ vững dáng vẻ:
“Em chỉ quan tâm đến học sinh kém thôi, anh có thái độ gì vậy?”
Tôi siết chặt răng, không nhìn tiếp nữa.
Lúc định quay về, có người vỗ nhẹ lên vai tôi.
“Hạ Đường.”
Tôi quay đầu, là Giang Thiếu Diễn.
Tôi cau mày: “Sao thế?”
Chàng trai trẻ đứng trước mặt tôi, ngượng ngùng gãi đầu.
“Anh gọi xe rồi, có thể đưa em về không?”
Tôi ngẩn ra.
Giọng anh ta không nhỏ, mấy người xung quanh đều nghe thấy.
Một loạt tiếng trêu chọc vang lên:
“Ôi chao, Giang Thiếu Diễn không ngờ đấy nha.”
“Sao chỉ đưa mình Hạ Đường, bọn tôi không xứng đáng à?”
“Hồi hội thao tôi đã thấy cậu có gì đó không đúng rồi, nhóc con còn không chịu thừa nhận!”
Giang Thiếu Duễn đỏ bừng mặt:
“Đừng nói bừa, tôi chỉ tiện đường thôi mà.”
Tôi l.i.ế.m môi, còn chưa kịp đáp, eo bỗng bị một cánh tay siết chặt.
Lực đạo quen thuộc làm cả người tôi tê rần.
Khoảnh khắc đó, biểu cảm của Giang Thiếu Diễn như bị đóng băng.
Tiếng ồn ào xung quanh cũng biến mất.
Trong bầu không khí kỳ lạ, bàn tay đang ôm eo tôi của Tống Viêm dần siết chặt hơn.
“Xin lỗi nhé, anh bạn.”
Cậu ấy cười, nhưng giọng nói lạnh lẽo như băng:
“Bạn gái tôi, tôi tự đưa về.”
Mọi người trợn tròn mắt, nhìn nhau ngơ ngác, không ai dám hó hé.
Vịt Bay Lạc Bầy
Trong sự im lặng đến nghẹt thở, Tống Viêm bật cười khẽ, giơ tay búng ngón tay về phía bóng tối.
Tiếng động cơ gầm rú vang lên.
Chiếc Porsche Cayenne màu đen từ xa lao đến, dừng ngay trước đám đông.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, kinh ngạc xôn xao:
“Mẹ ơi, tôi nói mà, tôi không nhìn nhầm đâu!”
“Điên rồi, Tống Viêm nói Hạ Đường là bạn gái cậu ta, có phải tôi đang nằm mơ không?”
“Không phải nói cậu ta đang hẹn hò với Hạ Chí à?”
Hạ Chí đứng trong đám đông, sắc mặt trắng bệch.
Cuối cùng, dưới ánh mắt chấn động của mọi người, Tống Viêm mạnh mẽ kéo tôi lên xe.
Trước khi lên xe, tôi ngoảnh lại nhìn.
Hạ Chí mặc váy trắng, đứng yên tại chỗ.
Cô ta gườm gườm nhìn tôi, đôi mắt đầy oán độc, gương mặt xinh đẹp gần như méo mó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro