Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 20
Một miếng bánh mì
2025-03-17 08:18:38
Máy bay hạ cánh đã là chiều tối ngày hôm sau.
Tống Viêm đưa tôi về tận nhà.
Sau khi về, tôi không ra ngoài nữa.
Mẹ tôi và Lâm Kim Hiền năm nay đưa Hạ Chí đi du lịch miền Bắc.
Trong nhà không có ai.
Tắm xong, tôi mở điện thoại.
Tống Viêm vừa đăng bài trên trang cá nhân.
Một album chín bức ảnh phong cảnh núi tuyết.
Bức ảnh ở giữa là bóng hai người chúng tôi in trên nền tuyết trắng.
Chú thích có phần sến súa: “Cùng anh đi qua năm tháng.”
Chưa đầy nửa tiếng sau, tài khoản video ngắn của Hạ Chí cũng cập nhật.
Cũng là ảnh chụp trên tuyết.
Chú thích: “Cùng em trọn vẹn sớm chiều.”
Rất đối xứng với bài đăng của Tống Viêm.
Bình luận phía dưới vẫn như mọi khi:
【Có khi nào là đang công khai không nhỉ?】
【Nói mới nhớ, dạo này Tống Viêm không có bạn gái, liệu có phải đang theo đuổi chủ bài viết không? 『Cười gian』 『Cười gian』】
【Uầy, tôi lọt hố rồi!】
Hạ Chí không trả lời bất kỳ bình luận nào, chỉ ghim một dòng của chính mình:
【Tự mình chụp đấy, ai kia chụp xấu c.h.ế.t đi được, còn dám đăng lên trang cá nhân, hừ!】
Tôi đang xem thì có cuộc gọi đến.
Vịt Bay Lạc Bầy
Tôi bắt máy, giọng điệu nhàn nhã của Tống Viêm vang lên:
“Mai anh đưa em ra ngoài dạo một chút nhé?”
“Không đâu, em còn chưa làm xong bài tập.”
Tôi uyển chuyển từ chối.
Đối diện im lặng vài giây.
“Hạ Đường, giữa anh và bài tập, ai quan trọng hơn?”
”… Bài tập.”
Đầu dây bên kia không giận, chỉ khẽ cười, giọng trầm thấp.
“Vậy anh xếp thứ hai?”
Tôi chạm nhẹ vào vành tai, mơ hồ “Ừm” một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Gì cơ?”
Tống Viêm kéo dài giọng, lười biếng nói:
“Nghe không rõ.”
“Còn sổ từ vựng, tập sai lỗi, đề thi thử.” Tôi chậm rãi nói, “Anh xếp thứ năm.”
“Được thôi, ít nhất cũng lọt top 5.”
Cậu ấy lại cười, vô cùng thoải mái.
“Không công bằng chút nào, bảo bối, em là số một trong lòng anh đấy.”
Cậu ấy rất thích nói những lời như vậy, mặt không đỏ, tim không đập loạn.
Tôi ho khẽ một tiếng, má nóng ran.
”… Em buồn ngủ rồi.”
Sau khi cúp máy, tôi nằm trên giường, cảm thấy nhức đầu.
Yêu đương đều như thế này sao?
Cũng quá sến súa rồi.
Chiều hôm sau, khi tôi đang làm bài, Tống Viêm lại nhắn tin.
Là mấy bức ảnh phong cảnh cậu ấy chụp trong lúc leo núi hôm nay.
Tôi mở đoạn ghi âm mà cậu ấy gửi.
Giọng cậu ấy trong trẻo, lẫn vào tiếng gió:
【Ngọn núi này đông người quá, anh còn bị giẫm lên chân nữa. Cuối cùng phải ngồi cáp treo lên, phong cảnh cũng tạm ổn. Sau này chúng ta có thể cùng đi.”】
Tôi trả lời:
【Được, ảnh đẹp lắm.】
Làm xong hai bộ đề, tôi mở điện thoại lên lại.
Tống Viêm không nhắn lại.
Tôi mím môi, rồi mở đoạn ghi âm đó ra.
Nghe hai lần, sau đó mới gõ chữ:
【Chân sao rồi?】
Bên kia trả lời ngay lập tức.
【Hơi đau.】
“…”
Tôi đặt điện thoại xuống, mệt mỏi xoa trán.
Yêu đương còn khó hơn thi cử.
Tống Viêm còn khó đối phó hơn cả đống đề bài phức tạp kia.
Cậu ấy quá dính người, tôi chưa quen.
May mà kỳ nghỉ đông cũng sắp kết thúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro