Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 11
Một miếng bánh mì
2025-03-17 08:18:38
“Gọi cho Tiểu Chí hỏi xem khi nào nó về.” Mẹ tôi vừa đắp mặt nạ vừa nói từ trên ghế sô pha.
“Biết rồi.” Tôi đặt bát vào bồn rửa, lau tay rồi lấy điện thoại ra.
Tối nay Hạ Chí đi dự tiệc liên hoan sau khi đại hội thể thao kết thúc.
Điện thoại chỉ reo hai tiếng đã có người nghe máy.
“Mẹ hỏi khi nào em về.”
Đầu dây bên kia khá ồn ào, Hạ Chí hạ giọng đáp: “Lát nữa em về, không có chuyện gì thì đừng gọi.”
“Hạ Chí, uống rượu giao bôi với Viêm ca không đấy?”
Một giọng trêu chọc xa lạ vang lên qua ống nghe.
Hạ Chí hờn dỗi: “Ai thèm uống với tên đáng ghét đó chứ.”
Cuộc gọi bị ngắt.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình đen thẫm của điện thoại rất lâu.
“Viêm ca”… là Tống Viêm sao?
“Nghe gì chưa? Hôm qua Tống Viêm đánh nhau đấy, sáng nay vừa vào lớp đã bị chủ nhiệm gọi đi rồi.”
“Ai mà không biết! Nghe bảo là vì hoa khôi khối 11 mà đánh nhau đấy.”
Còn chưa bước vào lớp, tôi đã nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao.
“Tên tra nam như Tống Viêm chỉ biết đi tán tỉnh gái đẹp thôi.”
Là giọng của Hạ Chí, nghe có vẻ đầy bất bình.
“Mỹ nhân đều bị lợn ủi mất rồi. Haiz, cũng không biết chị tớ thấy hắn ta có gì hay ho nữa.”
“Yên tâm đi, chị cậu không phải mỹ nhân, Tống Viêm chắc chắn không để mắt đâu.”
Chủ đề câu chuyện nhanh chóng chuyển sang tôi.
Hết tiết đọc buổi sáng, tôi ôm một chồng bài tập đi đến văn phòng.
Trước cửa, một cô gái xinh đẹp tinh tế đang đứng đó, đôi mắt hoe đỏ.
Chắc cô ấy chính là hoa khôi khối 11 kia.
Trong tay cô ấy cầm một hộp bánh quy, thò đầu vào trong ngó nghiêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tôi lách người bước vào.
Chủ nhiệm không có ở đó, Tống Viêm đang bị phạt đứng một góc, nhưng dáng vẻ lại vô cùng thản nhiên, hai tay đút túi quần.
Cậu ta không mặc đồng phục, chiếc áo khoác đen kéo khóa lên tận cổ, chỉ lộ ra đôi mày sắc nét và sống mũi cao thẳng.
Trên xương cổ tay phải thấp thoáng lộ ra hình xăm màu đen.
Vẻ tùy tiện lười biếng này thật khiến người ta phát bực.
Nhìn thấy tôi, cậu ta duỗi thẳng người, khẽ nhướng mày.
“Sao tối qua không ra bày hàng?”
Tôi đặt bài tập xuống bàn, ánh mắt lãnh đạm nhìn cậu ta.
Trên xương mày cậu ta có một vết xước, miếng băng dán cá nhân dán xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Từ nay không bán nữa.”
Cậu ta nhíu mày.
“Vì sao?”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Không vì sao cả.”
Tống Viêm dùng đầu lưỡi đẩy má trong, bật cười vì tức:
“Hạ Đường, thái độ của cậu với tôi có thể tệ hơn nữa không?”
Tôi xoay người bước ra ngoài.
“Đứng lại.”
Cậu ta định chặn tôi lại.
“Anh…”
Cô gái đứng ngoài cửa níu lấy vạt áo cậu ta, đôi mắt đỏ hoe.
Bước chân cậu ta khựng lại.
Tôi lập tức chạy đi.
Sau lưng vang lên giọng điệu cáu kỉnh của thiếu niên:
“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Đánh nhau chỉ vì tôi vốn có thù với bọn họ, không phải vì thích cô, cũng không muốn ăn bánh quy gì hết.”
“Biết rồi.” Tôi đặt bát vào bồn rửa, lau tay rồi lấy điện thoại ra.
Tối nay Hạ Chí đi dự tiệc liên hoan sau khi đại hội thể thao kết thúc.
Điện thoại chỉ reo hai tiếng đã có người nghe máy.
“Mẹ hỏi khi nào em về.”
Đầu dây bên kia khá ồn ào, Hạ Chí hạ giọng đáp: “Lát nữa em về, không có chuyện gì thì đừng gọi.”
“Hạ Chí, uống rượu giao bôi với Viêm ca không đấy?”
Một giọng trêu chọc xa lạ vang lên qua ống nghe.
Hạ Chí hờn dỗi: “Ai thèm uống với tên đáng ghét đó chứ.”
Cuộc gọi bị ngắt.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình đen thẫm của điện thoại rất lâu.
“Viêm ca”… là Tống Viêm sao?
“Nghe gì chưa? Hôm qua Tống Viêm đánh nhau đấy, sáng nay vừa vào lớp đã bị chủ nhiệm gọi đi rồi.”
“Ai mà không biết! Nghe bảo là vì hoa khôi khối 11 mà đánh nhau đấy.”
Còn chưa bước vào lớp, tôi đã nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao.
“Tên tra nam như Tống Viêm chỉ biết đi tán tỉnh gái đẹp thôi.”
Là giọng của Hạ Chí, nghe có vẻ đầy bất bình.
“Mỹ nhân đều bị lợn ủi mất rồi. Haiz, cũng không biết chị tớ thấy hắn ta có gì hay ho nữa.”
“Yên tâm đi, chị cậu không phải mỹ nhân, Tống Viêm chắc chắn không để mắt đâu.”
Chủ đề câu chuyện nhanh chóng chuyển sang tôi.
Hết tiết đọc buổi sáng, tôi ôm một chồng bài tập đi đến văn phòng.
Trước cửa, một cô gái xinh đẹp tinh tế đang đứng đó, đôi mắt hoe đỏ.
Chắc cô ấy chính là hoa khôi khối 11 kia.
Trong tay cô ấy cầm một hộp bánh quy, thò đầu vào trong ngó nghiêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tôi lách người bước vào.
Chủ nhiệm không có ở đó, Tống Viêm đang bị phạt đứng một góc, nhưng dáng vẻ lại vô cùng thản nhiên, hai tay đút túi quần.
Cậu ta không mặc đồng phục, chiếc áo khoác đen kéo khóa lên tận cổ, chỉ lộ ra đôi mày sắc nét và sống mũi cao thẳng.
Trên xương cổ tay phải thấp thoáng lộ ra hình xăm màu đen.
Vẻ tùy tiện lười biếng này thật khiến người ta phát bực.
Nhìn thấy tôi, cậu ta duỗi thẳng người, khẽ nhướng mày.
“Sao tối qua không ra bày hàng?”
Tôi đặt bài tập xuống bàn, ánh mắt lãnh đạm nhìn cậu ta.
Trên xương mày cậu ta có một vết xước, miếng băng dán cá nhân dán xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Từ nay không bán nữa.”
Cậu ta nhíu mày.
“Vì sao?”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Không vì sao cả.”
Tống Viêm dùng đầu lưỡi đẩy má trong, bật cười vì tức:
“Hạ Đường, thái độ của cậu với tôi có thể tệ hơn nữa không?”
Tôi xoay người bước ra ngoài.
“Đứng lại.”
Cậu ta định chặn tôi lại.
“Anh…”
Cô gái đứng ngoài cửa níu lấy vạt áo cậu ta, đôi mắt đỏ hoe.
Bước chân cậu ta khựng lại.
Tôi lập tức chạy đi.
Sau lưng vang lên giọng điệu cáu kỉnh của thiếu niên:
“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Đánh nhau chỉ vì tôi vốn có thù với bọn họ, không phải vì thích cô, cũng không muốn ăn bánh quy gì hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro