Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?
Cậu còn hôn ai...
Kinh Bán Sinh
2025-03-28 06:35:16
Chủ đề của phòng thoát hiểm lần này là Truyền thuyết bệnh viện kinh dị. Trần Hạo Nam hào hứng đề xuất, bảo chúng ta làm ở phòng khám Đông y, vậy nên phải thử thách bản thân bằng cách chơi chủ đề bệnh viện kinh dị này.
Mọi người đều đồng ý. Dù chơi trò gì cũng được, chỉ cần rùng rợn, kịch tính và k.ích th.ích là được.
Nhiệm vụ của trò chơi này là tìm ra thi thể bị mất tích để có thể vượt qua thử thách.
Trước khi vào phòng, Trang Vũ Miên kéo Bạch Mộc Ninh lại, nhỏ giọng nói: "Nhóc Ninh này, lát nữa nhớ đứng sát chị một chút. Nếu chị sợ quá, có thể nắm tay em không?"
Trang Vũ Miên thuộc kiểu yếu nhưng lại thích chơi, sợ thì sợ thật nhưng vẫn rất ham vui.
Vậy nên để tránh bị dọa đến mức rớt tim, chị đành tìm một chỗ dựa tinh thần.
"Không sao đâu." Bạch Mộc Ninh trấn an, "Chị Miên cứ yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ chị!"
"Vẫn là nhóc Ninh đáng yêu nhất!"
Sau khi bịt mắt, cả nhóm được dẫn vào trong phòng thoát hiểm. Bên trong tối đen như mực đến nỗi giơ tay không thấy ngón, cũng chẳng thể nhận ra ai đang đứng cạnh mình.
Trang Vũ Miên nhỏ giọng run rẩy: "Nhóc Ninh... chị bắt đầu thấy sợ rồi..."
Nghe thấy vậy, Bạch Mộc Ninh lập tức chủ động nắm tay chị, còn đan cả mười ngón vào nhau để trấn an. Nhưng cậu hơi bị thắc mắc, chị Vũ Miên nhìn mảnh mai thế, sao tay lại to hơn cả tay cậu vậy?
Thôi kệ, cứ nắm chặt trước đã rồi tính sau!
Không lâu sau, ánh sáng đỏ mờ nhạt từ từ chiếu xuống một thi thể nằm trên bàn mổ ở giữa căn phòng.
Bụng thi thể bị rạch ra, lộ rõ toàn bộ nội tạng bên trong, máu tươi vẫn còn chảy.
Dưới ánh đèn u ám, cảnh tượng trông cực kỳ chân thực. Trần Hạo Nam nhìn thoáng qua rồi hỏi: "Không phải nhiệm vụ là tìm thi thể mất tích sao? Nó ngay đây rồi còn tìm cái gì nữa?"
Nghe vậy, mọi người bắt đầu tiến lại gần thi thể, rồi nghi ngờ liệu có khi nào nhân viên quên dọn xác không.
Mặc dù nội tạng lộ ra ngoài có hơi ghê rợn, nhưng ai cũng biết đây chỉ là đạo cụ, nên chẳng ai thấy sợ hãi mà còn hào hứng vây lại nghiên cứu nữa.
Họ còn bàn luận về cách chế tạo đạo cụ ra làm sao, vì trông nó thật quá thể.
Nhưng chỉ vài giây sau, nhóm người vừa vây quanh xác chết đột nhiên la hét thất thanh rồi chạy tán loạn khắp nơi. Chỉ trong chớp mắt, ai nấy đều biến mất sạch!
Thi thể vừa rồi bỗng dưng ngồi dậy. Không chỉ vậy, nó còn bắt đầu ngồi trên bàn phẫu thuật móc ruột ra, kéo phần ruột già dài ngoằng quấn quanh cổ, rồi cầm lấy trái tim trong tay và gào lên thê thảm.
"Ai muốn chơi với tôi không?"
"Trái tim của tôi vẫn còn đẫm máu đây, có muốn chạm vào không?"
Khung cảnh đáng sợ càng được nâng lên một tầm cao mới khi kết hợp với nền nhạc kinh dị. Đủ sức dọa bạn sợ đến xám hồn.
Bạch Mộc Ninh cũng sợ, nhưng cậu đã hứa sẽ bảo vệ Trang Vũ Miên, nên dù thế nào cũng không thể hoảng loạn rồi bỏ chạy mất dép được. Cậu phải kiên trì đến cùng, thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình ra.
Bạch Mộc Ninh hít sâu mấy hơi, cố giữ bình tĩnh rồi nắm chặt tay Trang Vũ Miên, nhẹ giọng trấn an: "Chị Vũ Miên, đừng sợ, em bảo vệ chị."
Nhưng Trang Vũ Miên còn bình tĩnh hơn cả cậu, thậm chí bàn tay chị còn khô ráo.
Lòng bàn tay ấm áp lại còn to lớn bao bọc lấy bàn tay cậu, đem lại một cảm giác an toàn vô cùng.
Trong khi đó, Bạch Mộc Ninh đã sợ đến tay run lẩy bẩy rồi.
Cậu nghi ngờ quay sang nhìn phản ứng của Trang Vũ Miên, nhưng ngay lập tức khựng lại. Người cậu đang nắm tay nào phải Trang Vũ Miên, mà rõ ràng là Văn Cảnh.
Văn Cảnh liếc qua, nhàn nhạt nói: "Chị Vũ Miên? Cậu nắm nhầm người rồi."
"...?"
Bạch Mộc Ninh lập tức buông tay anh ra, nhanh chóng chùi mồ hôi trong lòng bàn tay rồi nói: "Sao lại là anh chứ?!"
"Không thì là ai?" Văn Cảnh nói: "Cậu nắm tay tôi suốt từ đầu đến giờ, còn trách tôi?"
Bạch Mộc Ninh định đánh lạc hướng, nhưng cuối cùng lại bị gậy ông đập lưng ông.
"Ai dám chứ! Em chỉ ngạc nhiên thôi mà!"
"Ngạc nhiên sau đi, giờ đi theo tôi."
Bạch Mộc Ninh lặng lẽ đi theo sau anh, muốn xem thử Văn Cảnh tính làm gì.
Rồi cậu cảm thấy phấn khích, nghĩ chắc chắn Văn Cảnh đã nghĩ ra cách vượt qua thử thách rồi.
Nhưng Văn Cảnh không hề tìm đường thoát, cũng chẳng tìm đồng đội, lại càng không quan tâm đến cách giải đố. Anh chỉ lặng lẽ bước đến chỗ NPC thi thể đang diễn sâu, nói: "Anh làm ơn nằm xuống giúp tôi."
NPC đang tự moi ruột mình xịt keo: "...?"
Có lịch sự không ní ơi?
Tôi còn đang làm việc đấy, nằm cái gì mà nằm?!
"Hay là cần tôi giúp?"
NPC: "...?"
Không cần thiết đâu ấy ơi!
NPC cũng tò mò không biết Văn Cảnh định làm gì, nên ngoan ngoãn nằm lại xuống bàn trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
Văn Cảnh cầm cổ tay Bạch Mộc Ninh kéo lại rồi nói: "Đây là vị trí của các cơ quan nội tạng. Chỗ này làm rất chân thực, gần giống với nội tạng người thật."
Bạch Mộc Ninh: "...?"
Anh hai ơi, bây giờ là lúc chơi escape room, sao anh lại mở lớp giảng dạy vậy?!
Văn Cảnh đeo găng tay phẫu thuật vào, rồi tỉ mỉ đặt lại ruột và tim vào vị trí cũ, sau đó bắt đầu giảng giải về chức năng của từng cơ quan trong cơ thể, cũng như các bệnh lý có thể xảy ra.
Với bộ mô hình giảng dạy đẫm máu ngay trước mắt, Bạch Mộc Ninh không những không buồn ngủ mà còn tỉnh táo hơn bao giờ hết, hoàn toàn không dám lơ là dù chỉ một giây.
Điều này khác xa so với việc chỉ ngồi trong lớp nghe giảng: đây là một trải nghiệm thực tế đầy chân thực, với những nội tạng đẫm máu ngay trước mắt, thần kinh thì căng thẳng tột độ không dám bị phân tâm dù chỉ trong chốc lát.
Văn Cảnh thỉnh thoảng còn chạm vào rồi di chuyển các cơ quan nội tạng, giảng giải vô cùng chi tiết nữa.
NPC: "...?"
Hai người có biết lịch sự không?
Từ khi đi làm NPC đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi bị người ta biến thành mô hình giảng dạy giải phẫu học đấy.
Cảm ơn, tôi đã cảm thấy bị xúc phạm.
Sau khi giảng giải xong về các cơ quan nội tạng, Văn Cảnh lại dẫn Bạch Mộc Ninh đến khu vực tiếp theo để tìm kiếm dụng cụ giảng dạy.
Trong căn phòng tiếp theo, họ bắt gặp một bộ xương người. Văn Cảnh tiếp tục giảng bài về hệ xương khớp, anh còn hướng dẫn Bạch Mộc Ninh cách nắn chỉnh xương, xác định các khớp nối, thậm chí để cậu trực tiếp chạm vào xương để cảm nhận.
Trời đất ơi, cậu đến đây để chơi escape room, sao tự dưng phải học bài vậy?!
Bạch Mộc Ninh chỉ có thể cật lực ghi nhớ những kiến thức mà Văn Cảnh nói, thỉnh thoảng còn phải chủ động đặt câu hỏi để chứng minh mình thật sự đang tập trung nghe.
Nhìn hai tay mình đang đặt trên bộ xương, Bạch Mộc Ninh âm thầm hối hận vì đã tham gia trò chơi này.
Sau khi nghiên cứu xong hệ xương, Văn Cảnh lại tìm kiếm địa điểm học tập tiếp theo. Bạch Mộc Ninh theo sau, nhỏ giọng đề nghị: "Bác sĩ Văn, hay là chúng ta đi tìm những người khác trước nha? Không biết mọi người sao rồi."
Vừa nãy ai cũng chạy tán loạn nên cậu không rõ Trang Vũ Miên đang ở cùng ai, nhỡ chị ấy gặp tình huống đáng sợ thì sao?
Trong phòng khám Tam Vấn, Bạch Mộc Ninh thân với Trang Vũ Miên nhất, hai người chênh nhau không nhiều tuổi, hơn nữa chị luôn chăm sóc cậu như một người chị gái đối với em trai, vì vậy cậu không khỏi lo lắng cho chị.
Huống chi chị ấy là con gái, dù sao cũng dễ khiến người ta lo lắng hơn.
"Chỉ cần vượt qua thử thách, cậu sẽ biết những người khác ra sao thôi." Anh chỉ vào một vài vị trí quan trọng trong phòng: "Cậu đi xem thử có manh mối gì không."
Bạch Mộc Ninh nửa tin nửa ngờ nhìn qua, nhưng cậu thật sự tìm thấy nhiều manh mối, còn nhặt được một chìa khóa và một đoạn mật mã.
Sau đó, Văn Cảnh lại dẫn cậu đến một căn phòng khác để tìm rương mật mã.
Chỉ đến lúc này, Bạch Mộc Ninh mới thật sự cảm nhận được niềm vui của trò chơi thoát hiểm.
Cảm thấy giống như được bật hack vậy, không cần tốn quá nhiều công sức mà vẫn đạt bước tiến lớn ấy, cảm giác thật yomost!
Dưới ánh mắt của Văn Cảnh, cậu nhanh chóng tìm thấy một chiếc rương cũ kỹ bị rỉ sét ở góc tường.
Cậu ngồi xổm xuống nhập mã số để mở lớp khóa đầu tiên trước, sau đó dùng chìa khóa để mở lớp thứ hai. Nhưng khi chuẩn bị vặn chìa, cậu bỗng dưng cảm thấy căng thẳng.
Cậu không chắc bên trong có gì, lỡ như là một phần cơ thể người, hoặc một thứ gì đó ghê rợn như ổ côn trùng thì sao?!
Dựa theo kinh nghiệm từ phim ảnh, rương kho báu trong phim kinh dị cho cậu biết rằng tuyệt đối không đơn giản như vậy được.
Bạch Mộc Ninh bắt đầu hơi chùn bước, nhưng không muốn thừa nhận mình đang sợ.
Thế là cậu vẫy tay gọi Văn Cảnh: "Bác sĩ Văn, anh lại đây một chút."
Văn Cảnh vốn đứng cách đó không xa, trông có vẻ không mấy hứng thú với bất kỳ thứ gì của trò chơi này.
Thấy cậu gọi mình, anh đành bước tới, hỏi: "Sao vậy?"
"Anh ngồi xuống đi, tụi mình mở chung."
Văn Cảnh ngồi xuống ngay bên cạnh, lúc này Bạch Mộc Ninh mới bám lấy ống tay áo anh, cảm giác tâm trạng liền ổn định hơn nhiều.
Rồi cậu vặn chìa khóa, ổ khóa "cạch" một cái bật mở, nắp rương tự động bung ra. Bỗng một bàn tay đẫm máu bên trong vồ ra ngoài.
Vừa nhìn thấy cảnh đó, Bạch Mộc Ninh hoảng hốt định bỏ chạy, nhưng Văn Cảnh đứng ngay bên cạnh vẫn bất động khiến nỗi sợ trong lòng cậu càng tăng vọt. Trong lúc hoảng loạn, cậu va mạnh vào Văn Cảnh làm mặt đối mặt, môi hai người vô tình chạm vào nhau.
Nỗi kinh hãi ban đầu lập tức bị một sự hoảng loạn khác thay thế, Bạch Mộc Ninh giật mình ngả ra sau ngồi bệt xuống đất.
Cậu mím môi bắt đầu thấy bi ai. Nụ hôn đầu của cậu mất rồi.
Bạch Mộc Ninh muốn quyến rũ Văn Cảnh để hoàn thành nhiệm vụ mà anh Chu giao, nhưng cậu đâu có ý định dâng hiến bản thân vì nghề thật đâu, lại càng không muốn làm những hành động thân mật như hôn môi.
Cậu chỉ muốn chơi trò tình yêu đơn thuần thôi mà!
Bạch Mộc Ninh hít sâu một hơi, tự bảo bản thân bình tĩnh, chỉ là vô tình đụng phải thôi, không tính là gì cả.
Có gì mà phải hoảng chứ? Đàn ông với nhau thôi mà!
Huống hồ Văn Cảnh đã lớn như vậy rồi, từng có bạn trai, chắc chắn không phải lần đầu tiên hôn ai đó rồi, nên cậu không cần chịu trách nhiệm gì cả, chỉ là tiếc cho lần đầu của mình mà thôi.
Nhưng mà hôn đàn ông có tính là hôn không?
Văn Cảnh vẫn đứng yên không nhúc nhích, dường như cũng bị nụ hôn này làm cho sững sờ.
Bạch Mộc Ninh hơi hé môi định nói gì đó thì cả nhóm đột nhiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí vô cùng lúng túng này.
Trần Hạo Nam là người đầu tiên bước tới: "Lão Văn, hai người ở đây à? Làm bọn tôi tìm muốn chết! Tìm được manh mối gì chưa?"
Nòng cốt của nhóm đều đã tập hợp lại, Bạch Mộc Ninh cũng không còn thấy ngượng nữa, nhanh chóng đứng dậy nói ra manh mối.
Tìm được manh mối rồi, nhưng cậu không dám lấy ra.
Trần Hạo Nam vỗ ngực: "Để anh!"
Dựa theo các manh mối, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy thi thể mất tích, hoàn thành thử thách vượt ải thành công.
Sau khi ra khỏi phòng thoát hiểm, Trần Hạo Nam vẫn chưa muốn dừng cuộc vui, liền rủ mọi người đi ăn, nói rằng đã đặt sẵn chỗ ở quán nướng rồi.
Bạch Mộc Ninh nhìn đồng hồ, nếu về muộn quá thì ký túc xá sẽ đóng cửa, thế là cậu nói: "Anh Hạo Nam, mọi người cứ đi đi, em phải về trường trước."
"Đừng mà, nhóc Ninh! Đi đông mới vui chứ! Bọn anh đi ăn thịt nướng mà, em không thèm sao?"
Trang Vũ Miên cũng góp lời: "Đúng đó, nhóc Ninh! Mới hai hôm trước còn kêu thèm thịt nướng lắm mà, giờ lại không đi?"
Bạch Mộc Ninh cười bất đắc dĩ: "Không được đâu ạ, ký túc xá đóng cửa lúc 10 giờ rồi, nếu về trễ là em không vào được đâu."
Từ lần trước bị lỡ giờ về phòng, cậu luôn chú ý đến thời gian.
Tuyệt đối không để bản thân bị vô gia cư nữa.
Lúc này, Văn Cảnh đang đứng bên cạnh nhìn Bạch Mộc Ninh đột nhiên lên tiếng: "Mọi người cứ đi đi, tôi đưa cậu ấy về trường."
Trần Hạo Nam cũng không lôi kéo nữa: "Vậy hai người đi cẩn thận nhé!"
Chờ mọi người rời đi, Văn Cảnh quay sang Bạch Mộc Ninh: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Bạch Mộc Ninh vẫn đang nghĩ về nụ hôn vừa rồi nên không muốn đi riêng với Văn Cảnh, cảm thấy không khí giữa cả hai bỗng trở nên kỳ lạ, lại còn lúng túng nữa.
Mặc dù nụ hôn đó chẳng tính là gì, cũng không phải cố ý.
Nhưng Văn Cảnh là người thích đàn ông, nhất định sẽ để ý chuyện này. Cậu cần thêm chút thời gian để suy nghĩ thấu đáo.
"Bác sĩ Văn, không cần đâu, em đi tàu điện ngầm tiện hơn."
Văn Cảnh không hề nhúc nhích, chỉ đứng yên nhìn cậu nói: "Cậu không định giải thích chuyện vừa rồi sao?"
Giọng anh nghe có chút trách móc, Bạch Mộc Ninh đột nhiên cảm thấy mình giống như một thằng đểu cáng vô trách nhiệm ấy.
"...Thôi được rồi."
Trên đường về trường, Văn Cảnh không chủ động nhắc đến chuyện đó, nhưng Bạch Mộc Ninh thì thỉnh thoảng liếc nhìn anh, cảm thấy bầu không khí im lặng này quá ngột ngạt. Cuối cùng, cậu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm lên tiếng: "Bác sĩ Văn, em không cố ý đâu."
"Lúc nãy em bị bàn tay đó dọa sợ mà, hoảng quá nên muốn bỏ chạy, ai ngờ lại đâm sầm vào anh." Cậu cố gắng tìm từ ngữ phù hợp, nghiêm túc giải thích: "Thật sự không nghĩ là có thể hôn trúng anh luôn đó."
Nhìn nét mặt Văn Cảnh không ra biểu cảm gì, chỉ nhẹ giọng đáp: "Tôi biết cậu không cố ý."
Lời anh nói có vẻ kỳ lạ, khiến Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình nên giải thích thêm chút nữa.
"Thật ra em thấy chuyện này cũng không có gì to tát lắm. Dù sao cũng không phải lần đầu hôn, đâu cần quá để ý. Đàn ông với nhau thôi mà, ai mà chẳng từng hôn qua ai đó chứ."
Câu này cậu nói là để Văn Cảnh nghe, dù sao với tuổi tác của anh, chắc chắn đã có không ít mối quan hệ, chuyện hôn hít là chuyện thường như cơm bữa, vậy thì lo gì.
Nhưng chưa kịp dứt lời, Văn Cảnh bất ngờ đạp phanh, anh quay người nhìn thẳng vào cậu hỏi: "Cậu còn hôn ai nữa hả?"
"...?"
Ủa, sao tự nhiên câu chuyện lại đổi thành cậu rồi?
Cậu còn chưa từng hôn ai mà?
Bạch Mộc Ninh đờ người, trong một giây quên cả phản ứng.
Chẳng mấy chốc đèn đỏ chuyển sang xanh, Văn Cảnh bình tĩnh quay về tư thế lái, nhả phanh tiếp tục chạy xe.
Bạch Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay giây tiếp theo, cậu nghe Văn Cảnh nói: "Tôi chưa từng hôn ai khác, đây là nụ hôn đầu của tôi."
"...?"
Ủa cú tui! Văn Cảnh trông thì giống đàn ông tồi, nhưng hóa ra lại là kiểu người thích tình yêu thuần khiết sao?!
Mọi người đều đồng ý. Dù chơi trò gì cũng được, chỉ cần rùng rợn, kịch tính và k.ích th.ích là được.
Nhiệm vụ của trò chơi này là tìm ra thi thể bị mất tích để có thể vượt qua thử thách.
Trước khi vào phòng, Trang Vũ Miên kéo Bạch Mộc Ninh lại, nhỏ giọng nói: "Nhóc Ninh này, lát nữa nhớ đứng sát chị một chút. Nếu chị sợ quá, có thể nắm tay em không?"
Trang Vũ Miên thuộc kiểu yếu nhưng lại thích chơi, sợ thì sợ thật nhưng vẫn rất ham vui.
Vậy nên để tránh bị dọa đến mức rớt tim, chị đành tìm một chỗ dựa tinh thần.
"Không sao đâu." Bạch Mộc Ninh trấn an, "Chị Miên cứ yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ chị!"
"Vẫn là nhóc Ninh đáng yêu nhất!"
Sau khi bịt mắt, cả nhóm được dẫn vào trong phòng thoát hiểm. Bên trong tối đen như mực đến nỗi giơ tay không thấy ngón, cũng chẳng thể nhận ra ai đang đứng cạnh mình.
Trang Vũ Miên nhỏ giọng run rẩy: "Nhóc Ninh... chị bắt đầu thấy sợ rồi..."
Nghe thấy vậy, Bạch Mộc Ninh lập tức chủ động nắm tay chị, còn đan cả mười ngón vào nhau để trấn an. Nhưng cậu hơi bị thắc mắc, chị Vũ Miên nhìn mảnh mai thế, sao tay lại to hơn cả tay cậu vậy?
Thôi kệ, cứ nắm chặt trước đã rồi tính sau!
Không lâu sau, ánh sáng đỏ mờ nhạt từ từ chiếu xuống một thi thể nằm trên bàn mổ ở giữa căn phòng.
Bụng thi thể bị rạch ra, lộ rõ toàn bộ nội tạng bên trong, máu tươi vẫn còn chảy.
Dưới ánh đèn u ám, cảnh tượng trông cực kỳ chân thực. Trần Hạo Nam nhìn thoáng qua rồi hỏi: "Không phải nhiệm vụ là tìm thi thể mất tích sao? Nó ngay đây rồi còn tìm cái gì nữa?"
Nghe vậy, mọi người bắt đầu tiến lại gần thi thể, rồi nghi ngờ liệu có khi nào nhân viên quên dọn xác không.
Mặc dù nội tạng lộ ra ngoài có hơi ghê rợn, nhưng ai cũng biết đây chỉ là đạo cụ, nên chẳng ai thấy sợ hãi mà còn hào hứng vây lại nghiên cứu nữa.
Họ còn bàn luận về cách chế tạo đạo cụ ra làm sao, vì trông nó thật quá thể.
Nhưng chỉ vài giây sau, nhóm người vừa vây quanh xác chết đột nhiên la hét thất thanh rồi chạy tán loạn khắp nơi. Chỉ trong chớp mắt, ai nấy đều biến mất sạch!
Thi thể vừa rồi bỗng dưng ngồi dậy. Không chỉ vậy, nó còn bắt đầu ngồi trên bàn phẫu thuật móc ruột ra, kéo phần ruột già dài ngoằng quấn quanh cổ, rồi cầm lấy trái tim trong tay và gào lên thê thảm.
"Ai muốn chơi với tôi không?"
"Trái tim của tôi vẫn còn đẫm máu đây, có muốn chạm vào không?"
Khung cảnh đáng sợ càng được nâng lên một tầm cao mới khi kết hợp với nền nhạc kinh dị. Đủ sức dọa bạn sợ đến xám hồn.
Bạch Mộc Ninh cũng sợ, nhưng cậu đã hứa sẽ bảo vệ Trang Vũ Miên, nên dù thế nào cũng không thể hoảng loạn rồi bỏ chạy mất dép được. Cậu phải kiên trì đến cùng, thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình ra.
Bạch Mộc Ninh hít sâu mấy hơi, cố giữ bình tĩnh rồi nắm chặt tay Trang Vũ Miên, nhẹ giọng trấn an: "Chị Vũ Miên, đừng sợ, em bảo vệ chị."
Nhưng Trang Vũ Miên còn bình tĩnh hơn cả cậu, thậm chí bàn tay chị còn khô ráo.
Lòng bàn tay ấm áp lại còn to lớn bao bọc lấy bàn tay cậu, đem lại một cảm giác an toàn vô cùng.
Trong khi đó, Bạch Mộc Ninh đã sợ đến tay run lẩy bẩy rồi.
Cậu nghi ngờ quay sang nhìn phản ứng của Trang Vũ Miên, nhưng ngay lập tức khựng lại. Người cậu đang nắm tay nào phải Trang Vũ Miên, mà rõ ràng là Văn Cảnh.
Văn Cảnh liếc qua, nhàn nhạt nói: "Chị Vũ Miên? Cậu nắm nhầm người rồi."
"...?"
Bạch Mộc Ninh lập tức buông tay anh ra, nhanh chóng chùi mồ hôi trong lòng bàn tay rồi nói: "Sao lại là anh chứ?!"
"Không thì là ai?" Văn Cảnh nói: "Cậu nắm tay tôi suốt từ đầu đến giờ, còn trách tôi?"
Bạch Mộc Ninh định đánh lạc hướng, nhưng cuối cùng lại bị gậy ông đập lưng ông.
"Ai dám chứ! Em chỉ ngạc nhiên thôi mà!"
"Ngạc nhiên sau đi, giờ đi theo tôi."
Bạch Mộc Ninh lặng lẽ đi theo sau anh, muốn xem thử Văn Cảnh tính làm gì.
Rồi cậu cảm thấy phấn khích, nghĩ chắc chắn Văn Cảnh đã nghĩ ra cách vượt qua thử thách rồi.
Nhưng Văn Cảnh không hề tìm đường thoát, cũng chẳng tìm đồng đội, lại càng không quan tâm đến cách giải đố. Anh chỉ lặng lẽ bước đến chỗ NPC thi thể đang diễn sâu, nói: "Anh làm ơn nằm xuống giúp tôi."
NPC đang tự moi ruột mình xịt keo: "...?"
Có lịch sự không ní ơi?
Tôi còn đang làm việc đấy, nằm cái gì mà nằm?!
"Hay là cần tôi giúp?"
NPC: "...?"
Không cần thiết đâu ấy ơi!
NPC cũng tò mò không biết Văn Cảnh định làm gì, nên ngoan ngoãn nằm lại xuống bàn trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
Văn Cảnh cầm cổ tay Bạch Mộc Ninh kéo lại rồi nói: "Đây là vị trí của các cơ quan nội tạng. Chỗ này làm rất chân thực, gần giống với nội tạng người thật."
Bạch Mộc Ninh: "...?"
Anh hai ơi, bây giờ là lúc chơi escape room, sao anh lại mở lớp giảng dạy vậy?!
Văn Cảnh đeo găng tay phẫu thuật vào, rồi tỉ mỉ đặt lại ruột và tim vào vị trí cũ, sau đó bắt đầu giảng giải về chức năng của từng cơ quan trong cơ thể, cũng như các bệnh lý có thể xảy ra.
Với bộ mô hình giảng dạy đẫm máu ngay trước mắt, Bạch Mộc Ninh không những không buồn ngủ mà còn tỉnh táo hơn bao giờ hết, hoàn toàn không dám lơ là dù chỉ một giây.
Điều này khác xa so với việc chỉ ngồi trong lớp nghe giảng: đây là một trải nghiệm thực tế đầy chân thực, với những nội tạng đẫm máu ngay trước mắt, thần kinh thì căng thẳng tột độ không dám bị phân tâm dù chỉ trong chốc lát.
Văn Cảnh thỉnh thoảng còn chạm vào rồi di chuyển các cơ quan nội tạng, giảng giải vô cùng chi tiết nữa.
NPC: "...?"
Hai người có biết lịch sự không?
Từ khi đi làm NPC đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi bị người ta biến thành mô hình giảng dạy giải phẫu học đấy.
Cảm ơn, tôi đã cảm thấy bị xúc phạm.
Sau khi giảng giải xong về các cơ quan nội tạng, Văn Cảnh lại dẫn Bạch Mộc Ninh đến khu vực tiếp theo để tìm kiếm dụng cụ giảng dạy.
Trong căn phòng tiếp theo, họ bắt gặp một bộ xương người. Văn Cảnh tiếp tục giảng bài về hệ xương khớp, anh còn hướng dẫn Bạch Mộc Ninh cách nắn chỉnh xương, xác định các khớp nối, thậm chí để cậu trực tiếp chạm vào xương để cảm nhận.
Trời đất ơi, cậu đến đây để chơi escape room, sao tự dưng phải học bài vậy?!
Bạch Mộc Ninh chỉ có thể cật lực ghi nhớ những kiến thức mà Văn Cảnh nói, thỉnh thoảng còn phải chủ động đặt câu hỏi để chứng minh mình thật sự đang tập trung nghe.
Nhìn hai tay mình đang đặt trên bộ xương, Bạch Mộc Ninh âm thầm hối hận vì đã tham gia trò chơi này.
Sau khi nghiên cứu xong hệ xương, Văn Cảnh lại tìm kiếm địa điểm học tập tiếp theo. Bạch Mộc Ninh theo sau, nhỏ giọng đề nghị: "Bác sĩ Văn, hay là chúng ta đi tìm những người khác trước nha? Không biết mọi người sao rồi."
Vừa nãy ai cũng chạy tán loạn nên cậu không rõ Trang Vũ Miên đang ở cùng ai, nhỡ chị ấy gặp tình huống đáng sợ thì sao?
Trong phòng khám Tam Vấn, Bạch Mộc Ninh thân với Trang Vũ Miên nhất, hai người chênh nhau không nhiều tuổi, hơn nữa chị luôn chăm sóc cậu như một người chị gái đối với em trai, vì vậy cậu không khỏi lo lắng cho chị.
Huống chi chị ấy là con gái, dù sao cũng dễ khiến người ta lo lắng hơn.
"Chỉ cần vượt qua thử thách, cậu sẽ biết những người khác ra sao thôi." Anh chỉ vào một vài vị trí quan trọng trong phòng: "Cậu đi xem thử có manh mối gì không."
Bạch Mộc Ninh nửa tin nửa ngờ nhìn qua, nhưng cậu thật sự tìm thấy nhiều manh mối, còn nhặt được một chìa khóa và một đoạn mật mã.
Sau đó, Văn Cảnh lại dẫn cậu đến một căn phòng khác để tìm rương mật mã.
Chỉ đến lúc này, Bạch Mộc Ninh mới thật sự cảm nhận được niềm vui của trò chơi thoát hiểm.
Cảm thấy giống như được bật hack vậy, không cần tốn quá nhiều công sức mà vẫn đạt bước tiến lớn ấy, cảm giác thật yomost!
Dưới ánh mắt của Văn Cảnh, cậu nhanh chóng tìm thấy một chiếc rương cũ kỹ bị rỉ sét ở góc tường.
Cậu ngồi xổm xuống nhập mã số để mở lớp khóa đầu tiên trước, sau đó dùng chìa khóa để mở lớp thứ hai. Nhưng khi chuẩn bị vặn chìa, cậu bỗng dưng cảm thấy căng thẳng.
Cậu không chắc bên trong có gì, lỡ như là một phần cơ thể người, hoặc một thứ gì đó ghê rợn như ổ côn trùng thì sao?!
Dựa theo kinh nghiệm từ phim ảnh, rương kho báu trong phim kinh dị cho cậu biết rằng tuyệt đối không đơn giản như vậy được.
Bạch Mộc Ninh bắt đầu hơi chùn bước, nhưng không muốn thừa nhận mình đang sợ.
Thế là cậu vẫy tay gọi Văn Cảnh: "Bác sĩ Văn, anh lại đây một chút."
Văn Cảnh vốn đứng cách đó không xa, trông có vẻ không mấy hứng thú với bất kỳ thứ gì của trò chơi này.
Thấy cậu gọi mình, anh đành bước tới, hỏi: "Sao vậy?"
"Anh ngồi xuống đi, tụi mình mở chung."
Văn Cảnh ngồi xuống ngay bên cạnh, lúc này Bạch Mộc Ninh mới bám lấy ống tay áo anh, cảm giác tâm trạng liền ổn định hơn nhiều.
Rồi cậu vặn chìa khóa, ổ khóa "cạch" một cái bật mở, nắp rương tự động bung ra. Bỗng một bàn tay đẫm máu bên trong vồ ra ngoài.
Vừa nhìn thấy cảnh đó, Bạch Mộc Ninh hoảng hốt định bỏ chạy, nhưng Văn Cảnh đứng ngay bên cạnh vẫn bất động khiến nỗi sợ trong lòng cậu càng tăng vọt. Trong lúc hoảng loạn, cậu va mạnh vào Văn Cảnh làm mặt đối mặt, môi hai người vô tình chạm vào nhau.
Nỗi kinh hãi ban đầu lập tức bị một sự hoảng loạn khác thay thế, Bạch Mộc Ninh giật mình ngả ra sau ngồi bệt xuống đất.
Cậu mím môi bắt đầu thấy bi ai. Nụ hôn đầu của cậu mất rồi.
Bạch Mộc Ninh muốn quyến rũ Văn Cảnh để hoàn thành nhiệm vụ mà anh Chu giao, nhưng cậu đâu có ý định dâng hiến bản thân vì nghề thật đâu, lại càng không muốn làm những hành động thân mật như hôn môi.
Cậu chỉ muốn chơi trò tình yêu đơn thuần thôi mà!
Bạch Mộc Ninh hít sâu một hơi, tự bảo bản thân bình tĩnh, chỉ là vô tình đụng phải thôi, không tính là gì cả.
Có gì mà phải hoảng chứ? Đàn ông với nhau thôi mà!
Huống hồ Văn Cảnh đã lớn như vậy rồi, từng có bạn trai, chắc chắn không phải lần đầu tiên hôn ai đó rồi, nên cậu không cần chịu trách nhiệm gì cả, chỉ là tiếc cho lần đầu của mình mà thôi.
Nhưng mà hôn đàn ông có tính là hôn không?
Văn Cảnh vẫn đứng yên không nhúc nhích, dường như cũng bị nụ hôn này làm cho sững sờ.
Bạch Mộc Ninh hơi hé môi định nói gì đó thì cả nhóm đột nhiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí vô cùng lúng túng này.
Trần Hạo Nam là người đầu tiên bước tới: "Lão Văn, hai người ở đây à? Làm bọn tôi tìm muốn chết! Tìm được manh mối gì chưa?"
Nòng cốt của nhóm đều đã tập hợp lại, Bạch Mộc Ninh cũng không còn thấy ngượng nữa, nhanh chóng đứng dậy nói ra manh mối.
Tìm được manh mối rồi, nhưng cậu không dám lấy ra.
Trần Hạo Nam vỗ ngực: "Để anh!"
Dựa theo các manh mối, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy thi thể mất tích, hoàn thành thử thách vượt ải thành công.
Sau khi ra khỏi phòng thoát hiểm, Trần Hạo Nam vẫn chưa muốn dừng cuộc vui, liền rủ mọi người đi ăn, nói rằng đã đặt sẵn chỗ ở quán nướng rồi.
Bạch Mộc Ninh nhìn đồng hồ, nếu về muộn quá thì ký túc xá sẽ đóng cửa, thế là cậu nói: "Anh Hạo Nam, mọi người cứ đi đi, em phải về trường trước."
"Đừng mà, nhóc Ninh! Đi đông mới vui chứ! Bọn anh đi ăn thịt nướng mà, em không thèm sao?"
Trang Vũ Miên cũng góp lời: "Đúng đó, nhóc Ninh! Mới hai hôm trước còn kêu thèm thịt nướng lắm mà, giờ lại không đi?"
Bạch Mộc Ninh cười bất đắc dĩ: "Không được đâu ạ, ký túc xá đóng cửa lúc 10 giờ rồi, nếu về trễ là em không vào được đâu."
Từ lần trước bị lỡ giờ về phòng, cậu luôn chú ý đến thời gian.
Tuyệt đối không để bản thân bị vô gia cư nữa.
Lúc này, Văn Cảnh đang đứng bên cạnh nhìn Bạch Mộc Ninh đột nhiên lên tiếng: "Mọi người cứ đi đi, tôi đưa cậu ấy về trường."
Trần Hạo Nam cũng không lôi kéo nữa: "Vậy hai người đi cẩn thận nhé!"
Chờ mọi người rời đi, Văn Cảnh quay sang Bạch Mộc Ninh: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Bạch Mộc Ninh vẫn đang nghĩ về nụ hôn vừa rồi nên không muốn đi riêng với Văn Cảnh, cảm thấy không khí giữa cả hai bỗng trở nên kỳ lạ, lại còn lúng túng nữa.
Mặc dù nụ hôn đó chẳng tính là gì, cũng không phải cố ý.
Nhưng Văn Cảnh là người thích đàn ông, nhất định sẽ để ý chuyện này. Cậu cần thêm chút thời gian để suy nghĩ thấu đáo.
"Bác sĩ Văn, không cần đâu, em đi tàu điện ngầm tiện hơn."
Văn Cảnh không hề nhúc nhích, chỉ đứng yên nhìn cậu nói: "Cậu không định giải thích chuyện vừa rồi sao?"
Giọng anh nghe có chút trách móc, Bạch Mộc Ninh đột nhiên cảm thấy mình giống như một thằng đểu cáng vô trách nhiệm ấy.
"...Thôi được rồi."
Trên đường về trường, Văn Cảnh không chủ động nhắc đến chuyện đó, nhưng Bạch Mộc Ninh thì thỉnh thoảng liếc nhìn anh, cảm thấy bầu không khí im lặng này quá ngột ngạt. Cuối cùng, cậu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm lên tiếng: "Bác sĩ Văn, em không cố ý đâu."
"Lúc nãy em bị bàn tay đó dọa sợ mà, hoảng quá nên muốn bỏ chạy, ai ngờ lại đâm sầm vào anh." Cậu cố gắng tìm từ ngữ phù hợp, nghiêm túc giải thích: "Thật sự không nghĩ là có thể hôn trúng anh luôn đó."
Nhìn nét mặt Văn Cảnh không ra biểu cảm gì, chỉ nhẹ giọng đáp: "Tôi biết cậu không cố ý."
Lời anh nói có vẻ kỳ lạ, khiến Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình nên giải thích thêm chút nữa.
"Thật ra em thấy chuyện này cũng không có gì to tát lắm. Dù sao cũng không phải lần đầu hôn, đâu cần quá để ý. Đàn ông với nhau thôi mà, ai mà chẳng từng hôn qua ai đó chứ."
Câu này cậu nói là để Văn Cảnh nghe, dù sao với tuổi tác của anh, chắc chắn đã có không ít mối quan hệ, chuyện hôn hít là chuyện thường như cơm bữa, vậy thì lo gì.
Nhưng chưa kịp dứt lời, Văn Cảnh bất ngờ đạp phanh, anh quay người nhìn thẳng vào cậu hỏi: "Cậu còn hôn ai nữa hả?"
"...?"
Ủa, sao tự nhiên câu chuyện lại đổi thành cậu rồi?
Cậu còn chưa từng hôn ai mà?
Bạch Mộc Ninh đờ người, trong một giây quên cả phản ứng.
Chẳng mấy chốc đèn đỏ chuyển sang xanh, Văn Cảnh bình tĩnh quay về tư thế lái, nhả phanh tiếp tục chạy xe.
Bạch Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay giây tiếp theo, cậu nghe Văn Cảnh nói: "Tôi chưa từng hôn ai khác, đây là nụ hôn đầu của tôi."
"...?"
Ủa cú tui! Văn Cảnh trông thì giống đàn ông tồi, nhưng hóa ra lại là kiểu người thích tình yêu thuần khiết sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro