Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?
Bộ theo đuổi là...
Kinh Bán Sinh
2025-03-28 06:35:16
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ Tết Dương lịch, mọi người trong phòng khám Tam Vấn đều bàn tán sôi nổi về kế hoạch đi chơi. Trần Hạo Nam mạnh tay vung quyết định bảo mọi người cùng nhau leo núi Hương, sau đó đón Giao thừa rồi xem màn bắn pháo hoa luôn.
Trần Hạo Nam vốn là một người rất giỏi kể chuyện, nghe anh ta miêu tả thôi cũng đủ khiến khung cảnh hiện lên rõ mồn một, làm người ta ngứa ngáy trong lòng mà thêm háo hức mong chờ đêm Giao thừa này.
Những năm trước, Tết Dương lịch của Bạch Mộc Ninh chỉ đơn giản là trú trong ký túc xá ôm mì gói sống qua ngày. Cậu sẽ mở một chương trình tạp kỹ đang hot trên mạng, vừa xem vừa ăn mì, thế là cả ngày Tết cứ thế trôi qua, đơn giản mà tiết kiệm.
Vậy nên hồi đó Lý An Triệt luôn trêu cậu là, đến cả Tết Dương lịch cũng không chịu cải thiện bữa ăn, sau này có bạn gái rồi, cậu cũng định keo kiệt như vậy sao.
Thật ra Bạch Mộc Ninh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng nếu một ngày nào đó thật sự có người cậu thích, cậu nhất định sẽ cho người ấy cả thế giới.
Vì tiết kiệm chỉ dành cho bản thân, còn rộng rãi phải để cho người mình yêu nhất.
Tết Dương lịch những năm trước quá nhạt nhẽo, bây giờ có một cách đón Giao thừa đầy náo nhiệt và thú vị, đương nhiên cậu giơ cả hai tay hai chân đồng ý rồi.
Mọi người đều không có ý kiến, chỉ có Văn Cảnh là một vấn đề, vì anh vốn không thích tham gia các hoạt động tập thể.
Trần Hạo Nam vòng tay khoác vai cậu, thấp giọng giao nhiệm vụ: "Nhóc Ninh này, có thể lôi kéo được lão Văn tham gia hay không chỉ có thể trông chờ vào em thôi."
"Ở đây chỉ có em là thông minh lanh lợi, vừa đẹp trai vừa đáng yêu, ai gặp cũng thích. Chỉ cần em làm nũng một chút, đảm bảo lão Văn sẽ không nỡ từ chối đâu."
Bạch Mộc Ninh bỗng cảm thấy trên vai mình gánh một trọng trách nặng ngàn cân.
"Anh Hạo Nam, anh đánh giá em cao quá rồi."
"Nhóc Ninh, em phải có lòng tin vào bản thân chứ! Trách nhiệm nặng nề này giao cho em đấy." Trần Hạo Nam vỗ vỗ vai cậu, nghiêm túc nói: "Cố lên nhé, nhóc Ninh, anh chờ tin tốt từ em."
Bạch Mộc Ninh cũng rất hy vọng Văn Cảnh sẽ tham gia, nếu không thì cậu biết theo đuổi ai bây giờ?
Hôm đó, khi cậu thẳng thắn ngỏ lời muốn theo đuổi anh, Văn Cảnh không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ lặng lẽ nhìn cậu không biết đang nghĩ gì.
Dù sao thì Văn Cảnh vốn là người khó đoán, Bạch Mộc Ninh cũng chẳng buồn suy nghĩ xem anh đang nghĩ gì, cứ làm theo ý mình là được.
Không từ chối nghĩa là đồng ý, vậy tức là chấp nhận rồi!
Cậu thấy Trần Hạo Nam chuẩn bị rời đi, thế là cũng đi theo anh ta về phòng khám.
Lúc này không có bệnh nhân, cậu ngồi xuống ghế, tò mò hỏi: "Anh Hạo Nam, bác sĩ Văn thích gì vậy ạ?"
Văn Cảnh chẳng bao giờ chịu nói, nên cậu chỉ có thể đặt hy vọng vào Trần Hạo Nam. Dù gì hai người họ vừa là bạn thân, vừa là bạn học, lại ở bên nhau nhiều năm, chắc chắn anh ta rất hiểu Văn Cảnh.
"Ý em là gì cơ?" Trần Hạo Nam nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khẽ cười xấu xa, như thể trong đầu đã tự biên kịch ra một kịch bản rất gì và này nọ rồi.
"Ý em là đồ ăn, thức uống, mấy thứ anh ấy thích dùng hàng ngày ấy." Thấy anh ta nhìn mình mà cười gian quá mức, Bạch Mộc Ninh vội giải thích: "Bác sĩ Văn vẫn luôn dạy em y học cổ truyền, nên em muốn tìm cách cảm ơn anh ấy thôi."
Trần Hạo Nam có vẻ hơi thất vọng: "Ồ, hóa ra chỉ là cảm ơn à. Uống gì, dùng gì thì anh không rõ, nhưng anh biết chắc một điều là lão Văn thích ăn mì tương đen."
"Hồi còn đi học, cậu ta ăn mì tương đen hết ngày này qua ngày khác, ăn mãi không ngán. Anh thì ngán đến mức phát ói rồi."
Bạch Mộc Ninh gật gù, lập tức có mục tiêu phấn đấu: "Cảm ơn anh Hạo Nam!"
Nếu Văn Cảnh thích ăn mì tương đen, vậy thì cậu sẽ đích thân làm cho anh ăn. Vừa hay đây cũng là một cách thể hiện quyết tâm theo đuổi anh của cậu.
Dù gì cũng có câu 'Muốn nắm lấy trái tim một người đàn ông, trước tiên phải chinh phục được dạ dày của anh ta' mà.
Bạch Mộc Ninh cảm thấy có khi đây chính là một bước đột phá.
Trưa nay Văn Cảnh ăn rất ít, chẳng phải đây là cơ hội tốt để cậu thể hiện sao?!
Sau khi quyết tâm xong, Bạch Mộc Ninh định bước ra ngoài thì Trần Hạo Nam gọi với theo nhắc nhở: "Nhóc Ninh, dạo này tâm trạng lão Văn không được tốt lắm, gặp nhiều chuyện phiền muộn. Nếu có thời gian thì nhớ trò chuyện với cậu ấy nhiều hơn nhé."
"Ò, em biết rồi."
Không cần hỏi, Bạch Mộc Ninh cũng biết rõ lý do vì sao Văn Cảnh không vui rồi: tình nhân của anh đã rời đi, và sẽ rất lâu nữa mới có thể gặp lại.
Anh Chu đã liên hệ với cậu nói rằng sẽ đưa người yêu của mình đi xa một thời gian, đồng thời bảo cậu tranh thủ cơ hội này mà tiến vào.
Bạch Mộc Ninh cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vì vậy mới quyết tâm tăng cường độ nỗ lực gấp bội.
Cậu hi vọng rằng cho đến khi anh Chu quay lại, thì Văn Cảnh đã trở thành bạn trai của cậu, hoàn toàn quên sạch bóng hình cũ.
-
Buổi chiều, Bạch Mộc Ninh ở trong bếp, học cách làm mì tương đen cùng với dì đầu bếp.
Cậu bắt đầu từ bước nhào bột, vì dì nói: "Mì tương đen kiểu truyền thống thì phải dùng mì tự cán mới đúng vị. Chỉ khi vội lắm người ta mới dùng mì khô hoặc mì cắt sẵn để tạm ăn cho qua bữa thôi."
Dì đầu bếp rất chuyên nghiệp, đứng bên cạnh hướng dẫn Bạch Mộc Ninh tỉ mỉ từng bước, để cậu có thể tự tay làm một bát mì tương đen cho Văn Cảnh. Bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng món mì cũng thành công.
Đúng sáu giờ, mọi người trong phòng khám lần lượt tan làm, đèn trong sảnh cũng đã tắt bớt vài cái, lúc này Bạch Mộc Ninh mới bưng bát mì đi tìm Văn Cảnh.
Cửa phòng khám không đóng, Bạch Mộc Ninh nghe thấy Văn Cảnh đang gọi điện thoại nên cũng không vội bước vào, chỉ đứng bên ngoài đợi anh nói chuyện xong.
Trong phòng ngoài tiếng nước chảy tuần hoàn từ bể cá thì không có âm thanh nào khác, cũng không đủ để át đi giọng nói của Văn Cảnh, thành ra ít nhiều gì cậu cũng nghe được nội dung cuộc gọi.
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ nghe Văn Cảnh thở dài bất lực: "Đó là anh trai của người ta, mang đi không phải là chuyện đương nhiên sao? Nếu anh ta đã không đồng ý cho hai người bên nhau thì hà tất gì phải cố chấp đến vậy?"
"Em ở nước ngoài lâu quá rồi, không hiểu được sự coi trọng của người trong nước đối với tình thân. Cho dù không phải ruột thịt, nhưng vẫn có quan hệ pháp luật ràng buộc."
"Em còn muốn anh giúp thế nào nữa? Anh nói rồi, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn."
Ai bỏ trốn cơ?!
Chẳng bao lâu sau cuộc gọi kết thúc, Bạch Mộc Ninh nghe thấy Văn Cảnh thở dài nặng nề: "Sao lại cố chấp đến vậy chứ?"
Xác nhận rằng anh đã cúp máy, lúc này cậu mới bưng bát mì tương đen bước vào phòng khám.
"Bác sĩ Văn, anh ăn thử mì tương đen em làm không?"
Văn Cảnh vốn đang trầm ngâm, nhưng khi nhìn thấy Bạch Mộc Ninh, sắc mặt anh dịu lại, khóe môi cũng vô thức cong lên: "Cậu làm sao?"
"Đúng thế!" Bạch Mộc Ninh đặt bát mì xuống trước mặt anh, ánh mắt như thể nóng lòng muốn anh nếm thử.
Cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Văn Cảnh: "Em đã nói là sẽ theo đuổi anh rồi, em thực sự rất nghiêm túc đấy."
"Bác sĩ Văn, anh mau ăn thử đi!"
Văn Cảnh cầm đũa lên trộn đều mì, sau đó gắp một đũa đưa lên miệng nếm thử: "Tay nghề không tệ, nhưng cậu không cần phải làm mấy chuyện này để lấy lòng tôi, cứ làm điều mình thích là được."
Giọng anh không quá lạnh nhạt, nhưng cũng không có chút nhiệt tình nào, thế là Bạch Mộc Ninh hỏi ngay: "Em làm gì anh cũng đều ủng hộ em à?"
"Ừm, miễn cậu thích là được."
Nghe câu này, trong lòng Bạch Mộc Ninh bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp. Văn Cảnh giống như một bậc phụ huynh hiện đại luôn tôn trọng quyết định của con cái vậy.
Nếu anh đã nói cậu có thể làm bất cứ điều gì, vậy thì cậu muốn hôn lên má anh một cái.
Để lỡ có lúc nào đó Văn Cảnh cũng muốn hôn cậu, thì cậu phải phát ra tín hiệu rõ ràng, chứ không thì ông thần này chắc chắn không dám đâu.
"Vậy bây giờ em rất muốn làm một chuyện."
Văn Cảnh vẫn cúi đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi: "Chuyện gì?"
"Chiếm chút lợi thôi."
Văn Cảnh không nhìn cậu, đương nhiên cũng chẳng tập trung vào cậu.
Thế nên Bạch Mộc Ninh to gan đứng dậy, nhắm thẳng vào má anh mà thơm. Cậu nghĩ thơm có một cái vào má thì đâu có to tát gì.
Không ngờ ngay lúc đó Văn Cảnh lại đột ngột quay đầu, cậu không kịp phanh lại, thế là hôn thẳng lên khóe môi anh.
Bạch Mộc Ninh sững người trong giây lát, rồi vội vàng lùi lại. Cậu khẽ mím môi, hương vị của sốt tương đen lập tức lan trên đầu lưỡi.
Mì tương đen mình nấu cũng ngon đấy chứ!
Văn Cảnh hơi nhướng mày: "Cậu làm gì vậy?"
Còn có thể làm gì được nữa? Hoàn toàn là tai nạn thôi!
Không khí lúc này cực kỳ ngượng ngùng, Bạch Mộc Ninh đành cắn răng liều mạng, mặt dày nói: "Bộ theo đuổi là không được hôn sao?"
Cậu muốn đẩy hết trách nhiệm đi, nên chỉ có thể ném cả cái nồi này sang cho Văn Cảnh.
"Anh đâu có nói là không được hôn đâu!"
Cậu vội quay đầu đi không dám nhìn Văn Cảnh, chỉ lẩm bẩm một mình, cũng vì vậy mà cậu đã bỏ lỡ nụ cười khẽ hiện lên nơi khóe môi anh.
"Ừm, đúng là tôi chưa từng nói vậy."
Tác giả có lời muốn nói
Tui cá 10 tệ là Văn Cảnh cố tình quay đầu đột ngột!
Trần Hạo Nam vốn là một người rất giỏi kể chuyện, nghe anh ta miêu tả thôi cũng đủ khiến khung cảnh hiện lên rõ mồn một, làm người ta ngứa ngáy trong lòng mà thêm háo hức mong chờ đêm Giao thừa này.
Những năm trước, Tết Dương lịch của Bạch Mộc Ninh chỉ đơn giản là trú trong ký túc xá ôm mì gói sống qua ngày. Cậu sẽ mở một chương trình tạp kỹ đang hot trên mạng, vừa xem vừa ăn mì, thế là cả ngày Tết cứ thế trôi qua, đơn giản mà tiết kiệm.
Vậy nên hồi đó Lý An Triệt luôn trêu cậu là, đến cả Tết Dương lịch cũng không chịu cải thiện bữa ăn, sau này có bạn gái rồi, cậu cũng định keo kiệt như vậy sao.
Thật ra Bạch Mộc Ninh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng nếu một ngày nào đó thật sự có người cậu thích, cậu nhất định sẽ cho người ấy cả thế giới.
Vì tiết kiệm chỉ dành cho bản thân, còn rộng rãi phải để cho người mình yêu nhất.
Tết Dương lịch những năm trước quá nhạt nhẽo, bây giờ có một cách đón Giao thừa đầy náo nhiệt và thú vị, đương nhiên cậu giơ cả hai tay hai chân đồng ý rồi.
Mọi người đều không có ý kiến, chỉ có Văn Cảnh là một vấn đề, vì anh vốn không thích tham gia các hoạt động tập thể.
Trần Hạo Nam vòng tay khoác vai cậu, thấp giọng giao nhiệm vụ: "Nhóc Ninh này, có thể lôi kéo được lão Văn tham gia hay không chỉ có thể trông chờ vào em thôi."
"Ở đây chỉ có em là thông minh lanh lợi, vừa đẹp trai vừa đáng yêu, ai gặp cũng thích. Chỉ cần em làm nũng một chút, đảm bảo lão Văn sẽ không nỡ từ chối đâu."
Bạch Mộc Ninh bỗng cảm thấy trên vai mình gánh một trọng trách nặng ngàn cân.
"Anh Hạo Nam, anh đánh giá em cao quá rồi."
"Nhóc Ninh, em phải có lòng tin vào bản thân chứ! Trách nhiệm nặng nề này giao cho em đấy." Trần Hạo Nam vỗ vỗ vai cậu, nghiêm túc nói: "Cố lên nhé, nhóc Ninh, anh chờ tin tốt từ em."
Bạch Mộc Ninh cũng rất hy vọng Văn Cảnh sẽ tham gia, nếu không thì cậu biết theo đuổi ai bây giờ?
Hôm đó, khi cậu thẳng thắn ngỏ lời muốn theo đuổi anh, Văn Cảnh không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ lặng lẽ nhìn cậu không biết đang nghĩ gì.
Dù sao thì Văn Cảnh vốn là người khó đoán, Bạch Mộc Ninh cũng chẳng buồn suy nghĩ xem anh đang nghĩ gì, cứ làm theo ý mình là được.
Không từ chối nghĩa là đồng ý, vậy tức là chấp nhận rồi!
Cậu thấy Trần Hạo Nam chuẩn bị rời đi, thế là cũng đi theo anh ta về phòng khám.
Lúc này không có bệnh nhân, cậu ngồi xuống ghế, tò mò hỏi: "Anh Hạo Nam, bác sĩ Văn thích gì vậy ạ?"
Văn Cảnh chẳng bao giờ chịu nói, nên cậu chỉ có thể đặt hy vọng vào Trần Hạo Nam. Dù gì hai người họ vừa là bạn thân, vừa là bạn học, lại ở bên nhau nhiều năm, chắc chắn anh ta rất hiểu Văn Cảnh.
"Ý em là gì cơ?" Trần Hạo Nam nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khẽ cười xấu xa, như thể trong đầu đã tự biên kịch ra một kịch bản rất gì và này nọ rồi.
"Ý em là đồ ăn, thức uống, mấy thứ anh ấy thích dùng hàng ngày ấy." Thấy anh ta nhìn mình mà cười gian quá mức, Bạch Mộc Ninh vội giải thích: "Bác sĩ Văn vẫn luôn dạy em y học cổ truyền, nên em muốn tìm cách cảm ơn anh ấy thôi."
Trần Hạo Nam có vẻ hơi thất vọng: "Ồ, hóa ra chỉ là cảm ơn à. Uống gì, dùng gì thì anh không rõ, nhưng anh biết chắc một điều là lão Văn thích ăn mì tương đen."
"Hồi còn đi học, cậu ta ăn mì tương đen hết ngày này qua ngày khác, ăn mãi không ngán. Anh thì ngán đến mức phát ói rồi."
Bạch Mộc Ninh gật gù, lập tức có mục tiêu phấn đấu: "Cảm ơn anh Hạo Nam!"
Nếu Văn Cảnh thích ăn mì tương đen, vậy thì cậu sẽ đích thân làm cho anh ăn. Vừa hay đây cũng là một cách thể hiện quyết tâm theo đuổi anh của cậu.
Dù gì cũng có câu 'Muốn nắm lấy trái tim một người đàn ông, trước tiên phải chinh phục được dạ dày của anh ta' mà.
Bạch Mộc Ninh cảm thấy có khi đây chính là một bước đột phá.
Trưa nay Văn Cảnh ăn rất ít, chẳng phải đây là cơ hội tốt để cậu thể hiện sao?!
Sau khi quyết tâm xong, Bạch Mộc Ninh định bước ra ngoài thì Trần Hạo Nam gọi với theo nhắc nhở: "Nhóc Ninh, dạo này tâm trạng lão Văn không được tốt lắm, gặp nhiều chuyện phiền muộn. Nếu có thời gian thì nhớ trò chuyện với cậu ấy nhiều hơn nhé."
"Ò, em biết rồi."
Không cần hỏi, Bạch Mộc Ninh cũng biết rõ lý do vì sao Văn Cảnh không vui rồi: tình nhân của anh đã rời đi, và sẽ rất lâu nữa mới có thể gặp lại.
Anh Chu đã liên hệ với cậu nói rằng sẽ đưa người yêu của mình đi xa một thời gian, đồng thời bảo cậu tranh thủ cơ hội này mà tiến vào.
Bạch Mộc Ninh cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vì vậy mới quyết tâm tăng cường độ nỗ lực gấp bội.
Cậu hi vọng rằng cho đến khi anh Chu quay lại, thì Văn Cảnh đã trở thành bạn trai của cậu, hoàn toàn quên sạch bóng hình cũ.
-
Buổi chiều, Bạch Mộc Ninh ở trong bếp, học cách làm mì tương đen cùng với dì đầu bếp.
Cậu bắt đầu từ bước nhào bột, vì dì nói: "Mì tương đen kiểu truyền thống thì phải dùng mì tự cán mới đúng vị. Chỉ khi vội lắm người ta mới dùng mì khô hoặc mì cắt sẵn để tạm ăn cho qua bữa thôi."
Dì đầu bếp rất chuyên nghiệp, đứng bên cạnh hướng dẫn Bạch Mộc Ninh tỉ mỉ từng bước, để cậu có thể tự tay làm một bát mì tương đen cho Văn Cảnh. Bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng món mì cũng thành công.
Đúng sáu giờ, mọi người trong phòng khám lần lượt tan làm, đèn trong sảnh cũng đã tắt bớt vài cái, lúc này Bạch Mộc Ninh mới bưng bát mì đi tìm Văn Cảnh.
Cửa phòng khám không đóng, Bạch Mộc Ninh nghe thấy Văn Cảnh đang gọi điện thoại nên cũng không vội bước vào, chỉ đứng bên ngoài đợi anh nói chuyện xong.
Trong phòng ngoài tiếng nước chảy tuần hoàn từ bể cá thì không có âm thanh nào khác, cũng không đủ để át đi giọng nói của Văn Cảnh, thành ra ít nhiều gì cậu cũng nghe được nội dung cuộc gọi.
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ nghe Văn Cảnh thở dài bất lực: "Đó là anh trai của người ta, mang đi không phải là chuyện đương nhiên sao? Nếu anh ta đã không đồng ý cho hai người bên nhau thì hà tất gì phải cố chấp đến vậy?"
"Em ở nước ngoài lâu quá rồi, không hiểu được sự coi trọng của người trong nước đối với tình thân. Cho dù không phải ruột thịt, nhưng vẫn có quan hệ pháp luật ràng buộc."
"Em còn muốn anh giúp thế nào nữa? Anh nói rồi, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn."
Ai bỏ trốn cơ?!
Chẳng bao lâu sau cuộc gọi kết thúc, Bạch Mộc Ninh nghe thấy Văn Cảnh thở dài nặng nề: "Sao lại cố chấp đến vậy chứ?"
Xác nhận rằng anh đã cúp máy, lúc này cậu mới bưng bát mì tương đen bước vào phòng khám.
"Bác sĩ Văn, anh ăn thử mì tương đen em làm không?"
Văn Cảnh vốn đang trầm ngâm, nhưng khi nhìn thấy Bạch Mộc Ninh, sắc mặt anh dịu lại, khóe môi cũng vô thức cong lên: "Cậu làm sao?"
"Đúng thế!" Bạch Mộc Ninh đặt bát mì xuống trước mặt anh, ánh mắt như thể nóng lòng muốn anh nếm thử.
Cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Văn Cảnh: "Em đã nói là sẽ theo đuổi anh rồi, em thực sự rất nghiêm túc đấy."
"Bác sĩ Văn, anh mau ăn thử đi!"
Văn Cảnh cầm đũa lên trộn đều mì, sau đó gắp một đũa đưa lên miệng nếm thử: "Tay nghề không tệ, nhưng cậu không cần phải làm mấy chuyện này để lấy lòng tôi, cứ làm điều mình thích là được."
Giọng anh không quá lạnh nhạt, nhưng cũng không có chút nhiệt tình nào, thế là Bạch Mộc Ninh hỏi ngay: "Em làm gì anh cũng đều ủng hộ em à?"
"Ừm, miễn cậu thích là được."
Nghe câu này, trong lòng Bạch Mộc Ninh bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp. Văn Cảnh giống như một bậc phụ huynh hiện đại luôn tôn trọng quyết định của con cái vậy.
Nếu anh đã nói cậu có thể làm bất cứ điều gì, vậy thì cậu muốn hôn lên má anh một cái.
Để lỡ có lúc nào đó Văn Cảnh cũng muốn hôn cậu, thì cậu phải phát ra tín hiệu rõ ràng, chứ không thì ông thần này chắc chắn không dám đâu.
"Vậy bây giờ em rất muốn làm một chuyện."
Văn Cảnh vẫn cúi đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi: "Chuyện gì?"
"Chiếm chút lợi thôi."
Văn Cảnh không nhìn cậu, đương nhiên cũng chẳng tập trung vào cậu.
Thế nên Bạch Mộc Ninh to gan đứng dậy, nhắm thẳng vào má anh mà thơm. Cậu nghĩ thơm có một cái vào má thì đâu có to tát gì.
Không ngờ ngay lúc đó Văn Cảnh lại đột ngột quay đầu, cậu không kịp phanh lại, thế là hôn thẳng lên khóe môi anh.
Bạch Mộc Ninh sững người trong giây lát, rồi vội vàng lùi lại. Cậu khẽ mím môi, hương vị của sốt tương đen lập tức lan trên đầu lưỡi.
Mì tương đen mình nấu cũng ngon đấy chứ!
Văn Cảnh hơi nhướng mày: "Cậu làm gì vậy?"
Còn có thể làm gì được nữa? Hoàn toàn là tai nạn thôi!
Không khí lúc này cực kỳ ngượng ngùng, Bạch Mộc Ninh đành cắn răng liều mạng, mặt dày nói: "Bộ theo đuổi là không được hôn sao?"
Cậu muốn đẩy hết trách nhiệm đi, nên chỉ có thể ném cả cái nồi này sang cho Văn Cảnh.
"Anh đâu có nói là không được hôn đâu!"
Cậu vội quay đầu đi không dám nhìn Văn Cảnh, chỉ lẩm bẩm một mình, cũng vì vậy mà cậu đã bỏ lỡ nụ cười khẽ hiện lên nơi khóe môi anh.
"Ừm, đúng là tôi chưa từng nói vậy."
Tác giả có lời muốn nói
Tui cá 10 tệ là Văn Cảnh cố tình quay đầu đột ngột!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro